Chương 31: Nữ nhân thần bí VS Cổ Lực Viên

Mặc dù chiến thắng nhưng cũng không phải dễ dàng, hắn hầu như đã vận dụng hết những gì đang có.

Rất may mắn đối thủ cũng chỉ là một con yêu thú linh trí không quá cao nên chỉ tiêu hao thể lực với Nguyên lực chứ không bị thương thế gì nhiều ngoài vài vết bỏng trên da và đầu tóc cháy xém.

Nén cảm giác khó chịu vì mùi tanh tưởi của máu thịt con Liệt Hỏa Thiềm, hắn dùng đoản kiếm móc lấy nội đang của nó, một viên khá to, gần bằng nắm tay của hắn, màu nâu đỏ đậm hơn những cái lúc trước.

Chỉ cần một viên nữa là hoàn thành nhiệm vụ, trời cũng đã chiều rồi, hắn không muốn ở lại qua đêm trong rừng này, một phần là vì muốn an ổn tu luyện, một phần là vì khu vực này hắn còn chưa quen thuộc, yêu thú Kỳ Cảnh đỉnh phong đã xuất hiện, ai biết đến đêm có yêu thú Kỳ Cảnh viên mãn hay Hóa Cảnh hay không chứ.

Chỉ là…

Người tính không bằng trời tính, dư chấn cuộc chiến của Bạch Vũ và con yêu thú khiến cho những con yêu thú xung quanh đây lặn mất tăm xuống đầm lầy, nào có con Liệt Hỏa Thiềm nào lò mò lên cho hắn bán hành đâu chứ.

- Đệt.

Bạch Vũ nấp một góc chờ đến tận khi mặt trời mất dạng vẫn không thấy con nào nữa.

Hắn đành phải di chuyển ra bìa rừng, nơi đó an toàn hơn, hắn sẽ nghỉ lại ở đây một đêm để ngày mai tiếp tục nhiệm vụ.

Đêm khuya, vì khu vực Bạch Vũ ngủ lại đã sát bìa rừng nên không còn nguy hiểm, hắn có thể yên tâm hơn khi ngồi tĩnh tọa.

Sau lần chiến đấu lúc chiều, hắn lại lò mò đột phá Thánh Đấu Chi Tâm, tối nay hắn quyết định phải đột phá bằng được.

Hắn đã từng hỏi qua Lâm lão về đẳng cấp của các loại đấu pháp nhưng vấn đề này Lâm lão nói rằng ông không biết nhiều, bởi vì tu sĩ đa phần sẽ có kinh nghiệm sau những lần chiến đấu, trải qua càng nhiều trận chiến, kinh nghiệm tích lũy càng nhiều trong linh hồn lạc ấn sẽ tự khắc lấy các đấu pháp thích hợp.

Rất ít người tu luyện một đấu pháp nhất định càng nói chi tự nghĩ ra một đấu pháp nào đó rồi từng bước phát triển nó lên, đã quá lâu rồi ông chưa nghe tới.

Lúc đó Bạch Vũ đang tính khoe mẽ khi nghe vậy thì do kinh ngạc mà quên luôn, Lâm lão cũng rời đi gấp nên cuối cùng cũng không có ai biết một thiếu niên mười sáu tuổi lại tự nghĩ ra đấu pháp và đang từ từ hoàn thiện nó.

Nửa đêm.

Bạch Vũ mở mắt tỉnh lại từ minh tưởng.

Cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Thánh Đấu Chi Tâm lên một đẳng cấp mới, nhưng cảm giác không giống như đột phá tu vi, hắn cũng không biết nói thế nào, chỉ biết là rất kỳ lạ, suy nghĩ thông thoáng hơn, thần thức được mở rộng thêm phạm vi lớn.

Dù sao cũng là chuyện tốt.

Tiếp tục nhắm mắt vận công pháp tiếp tục tu luyện hắn muốn trong thời gian sớm nhất đạt đến Sĩ Cảnh viên mãn.

Hai ngày trước.

Một đội ngũ bí mật được tập hợp tại phía Tây Thiên Lan Thành.

Đội ngũ này chỉ vỏn vẹn năm người, mặc áo choàng mũ trùm che kín đầu không ai nói tiếng nào.

Mấy người trao đổi bằng ánh mắt với nhau, sau đó cả đội nhanh chóng di chuyển thẳng hướng Sung Đà Lâm, trong màn đêm khi trời còn chưa sáng những thân ảnh thoăn thoắt vụt qua rừng cây.

Hôm nay là sáng ngày thứ hai Bạch Vũ nhận nhiệm vụ Lam sắc, tinh thần phấn chấn sau một đêm tu luyện có tiến bộ thì bây giờ gần như đã bay mất, bởi vì hắn đi vòng quanh gần cả buổi rồi mà vẫn chưa tìm được mục tiêu cuối cùng.

Đang tính lại mở miệng than thân trách phận chửi mắng ông trời thì đột nhiên hắn lui lại, nấp vào sau tảng đá gần đó.

Ở trong đầm lầy đang có hai sợi râu dài trồi lên, bên trên là hai con mắt tròn đang đảo khắp nơi.

- Ngon, cuối cùng cũng có một con sắp trồi lên.

Bởi vì Liệt Hỏa Thiềm là loài lưỡng cư và mang thuộc tính hỏa nên bọn nó không thể ở dưới đầm lầy quá lâu, sẽ phải có lúc lên bờ hô hấp cũng như sinh hoạt.

Và thế là không có quá nhiều khó khăn, một viên tinh hạch cuối cùng vào tay Bạch Vũ.

Hắn đang tính trở về trả nhiệm vụ thì đột nhiên thần thức cảm nhận được hướng rừng sâu phía trước có hai luồng khí tức va chạm.

Hẳn đang có cường giả đánh nhau hoặc là mạo hiểm giả đụng độ yêu thú.

Cả hai đều rất mạnh, ít nhất là hơn hẳn hắn hiện giờ, thật sự thì từ lúc bắt đầu đi theo con đường cường giả, hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng chiến đấu của người khác.

Điều này làm hắn vô cùng tò mò, bản thân chiến đấu và xem người khác chiến đấu, không biết có thể giúp Thánh Đấu Chi Tâm phát triển thêm không đây.

Người ta nói tò mò giết chết mèo, hắn không phải mèo nhưng mà câu này... đúng với hắn.

Những yêu thú cấp thấp bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, một số thì nằm run rẩy, số còn lại thì nhao nhao chạy trốn, Bạch Vũ cẩn thận len lỏi theo các tán cây, di chuyển về hướng đó.

Không dám đến gần, chỉ tiếp cận chung quanh, thị lực hắn rất tốt nên liền nhìn thấy hai bên đang chiến đấu.

Đầu tiên đập vào mắt là một thân ảnh to lớn như một con voi trưởng thành, đây là một đầu yêu thú giống khỉ với bộ lông xám nhưng lại có một vòng lông cổ màu trắng.

- Cổ Lực Viên.

Bạch Vũ thì thầm kinh ngạc, trong những tài liệu hắn tìm hiểu về yêu thú, Cổ Lực Viên là một trong những tộc yêu thú nổi tiếng bên trong Sung Đà Lâm.

Trưởng thành có thể cao đến hơn năm mét tương đương với tu sĩ Huyền Cảnh.

Con Cổ Lực Viên trước mặt cao khoảng hơn ba mét, khí tức phát ra Bạch Vũ không biết chính xác do chênh lệch khá lớn nhưng hắn đoán ít nhất sẽ là Hóa Cảnh trung giai bởi vì thần thức của hắn có thể xác định được tu vi của tu sĩ Hóa Cảnh sơ giai trở xuống.

Bên còn lại là một nữ nhân, y phục màu đen tương đối rách nát, mái tóc ngắn, do đang liên tục di chuyển chiến đấu nên Bạch Vũ không thấy rõ mặt nhưng thoáng qua cũng là một mỹ nhân.

Hai cường giả một nhân một thú lao vào chém giết, Cổ Lực Viên không có vũ khí, nó dùng chính bản thân làm vũ khí, song quyền to lớn cứng chắc, bộ hàm với răng nanh nhọn hoắc đang liên tục tấn công.

Nữ nhân thì sử dụng trường kiếm, cũng liên tục xuất ra các chiêu thức đón đỡ, nàng không tấn công mà chỉ chủ động phòng thủ như bị thứ gì kiềm chế.

Bạch Vũ say sưa quan chiến, trong đầu, Thánh Đấu Chi Tâm liên tục tiếp nhận thông tin, phân tích.

Sau một hồi cô gái có vẻ đang bị yếu thế, nàng bị thương khá nhiều chỗ, tuy vẫn chống trả nhưng dần dần bị Cổ Lực Viên áp chế.

Tình thế nguy cấp, không ngờ lúc này, nàng ta khí thế tăng cao, thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng lam sắc, miệng hô một tiếng.

Thủy Lan Kiếp Nhược Trảm.

Hai luồng kiếm quang nhanh như điện xẹt hướng thẳng đến con yêu thú, tốc độ quá nhanh khiến nó chỉ có thể gầm một tiếng gồng lên đón đỡ.

Kiếm quang và nhục thân va chạm, kiếm quang chỉ bị chặn lại đôi chút, sau đó.

Xoẹt Xoẹt.

Một chi trước, chi sau và vai bên phải của nó đứt rời, máu tươi phun ra dữ dội.

Có thể thấy được Vũ kỹ nữ nhân kia vừa phát ra kinh khủng đến cỡ nào, không ngờ cắt ngọt vào da thịt của yêu thú nổi tiếng về da dày thịt béo và phòng ngự hàng đầu trong Sung Đà Lâm.

Con yêu thú đau đớn, mắt long sòng sọc, nó bị thương quá nặng, sinh mệnh đang từng giây trôi qua, khí thế cũng bắt đầu giảm xuống.

Bạch Vũ từ không thể phán đoán thực lực của nó, hiện giờ đã có thể, Hóa Cảnh sơ giai, Kỳ Cảnh viên mãn, chỉ qua vài hô hấp, nó đã suy yếu đến mức chỉ còn là Kỳ Cảnh trung giai và vẫn tiếp tục hạ thấp.

Grừuu Grào.

Gầm lên hai tiếng kinh thiên khiến vô số yêu cầm tán loạn, con yêu thú chỉ còn lại một bên thân nặng nề từng bước lết đến, nó muốn đồng quy vu tận với địch nhân.

Nữ nhân sau khi tung đòn cực mạnh cũng gần như vô lực, hai chân nàng khuỵu xuống không thể di chuyển, ánh mắt nhìn thẳng về phía con yêu thú không cam lòng.

Thời khắc nguy hiểm, bàn tay to lớn của con Cổ Lực Viên sắp tóm được nàng, bất ngờ phía sau liền phát ra tiếng động.

Phập.

Một thanh đoản kiếm lao vụt tới cấm thẳng vào chi trước con yêu thú khiến nó đau đớn rít gào dừng lại, đoản kiếp phẩm chất quá thấp liền gãy đôi.

Sau đó, một thân ảnh nhanh như chớp lao ra từ trong bụi rậm, ôm lấy thân thể nữ tử nhảy ngược lại về phía sau.

Không ai khác chính là Bạch Vũ dại gái, mới vừa rồi trong lòng hắn như trải qua linh hồn giao chiến, một bên tự nhủ bản thân không được dính vào những chuyện ngu ngốc như thế này để tránh rơi vào nguy hiểm, một bên là đạo tâm con người hắn, hắn không phải người sinh ra liền ở thế giới này, hắn trước đó sống trong xã hội tiên tiến nơi mà hắn được dạy cứu người phúc đẳng hà sa.

Tuy nhiên nhập gia phải tùy tục, thế giới này nguy hiểm hơn rất nhiều.

- Chậc, do dự không phải là ta, cứu người.

Bạch Vũ tặc lưỡi một cái quyết đoán lao ra khỏi chỗ ẩn nấp sau khi thấy con yêu thú đã tiến lại gần còn cô nàng kia thì chống kiếm bất động.

Kết quả là như mọi người đã thấy, hắn thành công ôm gái vào lòng, không kịp cảm nhận ôn nhuyễn, xoay người bỏ chạy khỏi nơi này.

Không ngờ con Cổ Lực Viên trước khi chết vì sinh mệnh trôi mất còn tặng hắn một món quà đau đớn.

Chỉ thấy nó dùng hàm răng ngậm lấy đoản kiếm đã gãy rút ra khỏi chi trước, sau đó dùng chính chi trước thấm đẫm máu tươi ném mạnh đoản kiếm theo hướng Bạch Vũ vừa lui lại.

Phập.

Ặc.

Lưỡi kiếm găm thẳng vào bụng hắn từ phía sau, may mắn khúc gãy quá ngắn và lực ném của con yêu thú đã bị giảm sút quá nhiều nên không đâm sâu.

Bất chấp thương thế, Bạch Vũ tăng tốc rời đi khỏi vùng nguy hiểm này, hắn đang ở khá sâu trong rừng, dù tiếc tinh hạch của Cổ Lực Viên nhưng đành từ bỏ.

May mắn, sau đó không gặp thêm yêu thú nào mạnh mẽ, hắn thành công quay trở lại khu vực đầm lầy.

Bây giờ mới phát hiện, từ nãy đến giờ nữ nhân trong ngực không nói tiếng nào, hắn bất mãn, dù sao cũng là cứu mạng ngươi, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói.

Vừa nhìn xuống liền thấy có điều gì đó không đúng, nàng đang cắn chặt môi đến rướm máu, hô hấp dồn dập, da thịt ửng đỏ.

- Cái-Cái này? Không phải lại là nó nữa chứ?

Nữ nhân đầu tiên hắn gặp phải ở thế giới này khi đó cũng có biểu hiện tương tự như cô nàng trên tay hắn bây giờ, bởi vậy mà xử nam hai kiếp như hắn mới được hưởng thụ khoái cảm nhất đời người.

Nữ nhân lúc này cũng vô cùng rối bời, không ngờ mình được cứu sống nhưng cũng sắp rơi vào một bi cục khác.

Nàng bị đồng đội phản bội, sau đó một mình xuyên rừng trong đêm, chẳng may gặp phải yêu thú cường đại, đại chiến đánh bại nó cũng là lúc nàng không còn sức lực.

Tuy nam tử này đã cứu sống nàng, nhưng hiện giờ xuân độc bộc phát, sau đó mọi chuyện sẽ thế nào chứ?

Hắn có thể bỏ qua cho nàng sao? Nàng có thể còn sống sao? Quận Chủ, xin lỗi người, ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc nàng cắn răng kìm nén xuân độc, Bạch Vũ cũng là nghiến lợi chạy hết tốc lực, hôm qua hắn phát hiện phía trước có một hồ nước nhỏ, việc bây giờ là cần phải đến đó để thử xem.

Kia rồi, hồ nước đã xuất hiện, xung quanh là một bờ đất nhỏ trống trải với thảm cỏ xanh mướt dễ chịu.

Nhưng cả hai người lúc này đều không ai dễ chịu.

Ầm.

Bạch Vũ nhún chân, cả hai thân hình rơi thẳng vào trong nước.

Nữ nhân bất ngờ đến há miệng nhỏ, tên này làm gì thế? Muốn dìm chết nàng sao?

Sau đó liền nghe một giọng nói trầm thấp với hơi thở nam nhân phả vào mặt.

- Mỹ nhân, nàng đang nghĩ sau khi kết thúc chuyện này sẽ thẳng tay chém giết ta dù đã cứu mạng nàng phải không?

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-