Chương 20: Linh Cơ Tuyết

Sau đó, Tâm Nhi tiếp tục sử dụng Nguyên lực truyền vào cơ thể Xuân Hồng.

Xong việc, nàng xoa xoa trán đầy mồ hôi, tóc tai rũ rượi, nhưng lại toát ra vẻ gợi cảm cuốn hút khiến Bạch Vũ nhìn ngẩn ngơ.

- Hừ, ngươi nhìn cái gì?

Hắn nhún vai, làm ra vẻ mặt không liên quan.

Bạch Vũ dự định sẽ ở đây một ngày nữa, sau đó sẽ rời đi, mặc kệ mỹ nhân đang bị thương kia bao lâu thì tỉnh lại, việc của hắn cũng đã xong.

...

Hai thân ảnh nhanh nhẹn hành tẩu trong rừng.

Cố gắng tránh né yêu thú, nhưng nếu cần cũng không ngại va chạm, vừa rồi có hai con Địa Lang tấn công hai người, liền bị nữ tử một kiếm diệt sát.

- Tuyết Nhi quả nhiên là thiên tài, gần hai mươi mốt tuổi đã tiếp cận Huyền Cảnh đỉnh phong.

- Lâm lão sư quá khen, ta tự biết thiên phú tu luyện của mình, tu vi hôm nay một phần có được nhờ truyền thừa, kinh nghiệm chiến đấu của ta cũng không được phong phú, nếu gặp phải địch nhân tu sĩ cùng cấp, việc thủ thắng rất khó.

Lâm lão cũng gật đầu, mặc dù tư chất của nàng cũng hiếm có khó tìm, để có thể hòa hợp với truyền thừa cũng không phải dễ, tuy nhiên thân phận của nàng khiến việc tranh đấu diễn ra rất ít, vì thế kinh nghiệm chiến đấu sinh tử là không hề có.

- Lâm lão sư, người chưa nói mục tiêu của người lần này là gì.

- Thật ra ta cũng tìm người, là một tiểu tử trong làng, được ta mang đi lịch luyện, nhưng lại gặp phải thú triều.

- Vậy sao, để lọt vào mắt xanh của Lâm lão sư cũng không phải dễ, thật thú vị.

- Haha, đúng là một tiểu tử thú vị.

Hai người một đường hành tẩu vừa trò chuyện, nữ tử đột nhiên nói.

- Hướng này, Nguyên Ngọc Phù của tiểu nữ có tin tức.

- Được.

Trong u cốc.

Bạch Vũ đang ngồi một bên xếp bằng tu luyện, dù gì bây giờ cũng không có việc gì làm, không thể bỏ lỡ thời gian được.

Phía bên kia, Tâm Nhi đã đổi một bộ y phục màu trắng viền xanh vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế.

Nàng như cảm nhận được gì, vội lấy ra một mảnh ngọc tử sắc bên trên đang có các luồng văn ngữ lưu chuyển, ánh sáng lam sắc lấp lóe.

Đây là Nguyên Ngọc Phù, một tinh thạch có thể thu giữ Nguyên lực, được khắc Trận Văn xác định phương hướng, nếu những Nguyên Ngọc Phù có khắc Trận Văn giống nhau nằm trong một phạm vi nhất định sẽ có thể cảm ứng được nhau.

- Là tỷ tỷ, tỷ tỷ đến cứu ta. Híc, thôi xong rồi.

Vừa la lớn vui mừng lại bất ngờ ỉu xìu ũ rũ, vui mừng vì tỷ tỷ nàng đến cứu trợ, nhưng lại ngay lập tức hết vui vì tỷ tỷ nàng đích thân đến đây, chắc chắn nàng sẽ bị mắng một trận, sau đó bắt về cấm túc.

- Này, ngươi ồn ào gì thế?

Bạch Vũ bị tiếng la của nàng làm tỉnh lại.

- Hừ, ồn ào gì là việc của ta.

Thiếu nữ cười ranh mãnh, đang nghĩ lát có nên tố cáo với tỷ tỷ tên này uy hiếm nàng để chiếm đoạt tài sản không nhỉ?

Ngay sau đó một tiếng động phát ra từ mỹ nhân bị thương bên kia khiến hai người chú ý.

ỌC..ỌE.

Chỉ thấy Xuân Hồng đang nằm bất ngờ phun ra một ngụm máu, sau đó là nước dịch màu đen có mùi thảo dược.

Sau đó mơ mơ màng màng khó khăn mở mắt, môi mấp máy.

- Tiểu…

- Xuân Hồng tỷ, người tỉnh lại rồi sao.

Bạch Vũ cũng là kinh thán trước sức sống mãnh liệt của cường giả Hóa Cảnh viên mãn, hắn đã biết được tu vi mỹ nhân này do Tâm Nhi nói.

Một phần hắn cũng hiểu được là nhờ sinh cơ do Quang hệ thuộc tính Nguyên lực mà Tâm Nhi truyền vào cùng với rất nhiều dược vật trị thương.

- Tốt nhất cô không nên cử động hay mở miệng nói chuyện, cứ nằm im nghỉ ngơi đi.

Bạch Vũ lên tiếng nhắc nhở, nhìn vào đôi đỉnh phong của nàng đang nhẹ nhàng nhịp lên xuống, lớp y phục mỏng manh vừa bị ướt dính sát vào khiến hắn lé mắt.

Bạch Vũ xoay người bỏ đi về phía góc xa, tiếp tục tu luyện.

Tâm Nhi lúc này mới để ý, vội vàng dùng khăn lau cho nàng, sau đó cẩn thận thay một bộ y phục mới.

Một giờ sau, Bạch Vũ bật người đứng dậy, tu luyện nhưng hắn vẫn không quên thả ra một tia thần thức để cảnh giác chung quanh.

Mới rồi hắn cảm nhận được có hai luồng Nguyên lực đang tiến lại phía này, phạm vi cảm nhận của hắn không lớn, chỉ quanh quẩn xung quanh u cốc mà thôi, có nghĩa là bọn họ đã bị tiếp cận.

Tâm Nhi đang ngồi chăm sóc cho Xuân Hồng, nhìn hắn cảnh giác mà trộm cười, nàng đã sớm biết đó là tỷ tỷ của mình.

Vài hô hấp sau, hai bóng người song song xuất hiện.

- Tỷ tỷ.

- Lâm lão.

Hai tiếng hô cùng lúc vang lên, tiếng của thiếu nữ mang theo vui mừng cùng dè dặt.

Còn tiếng thiếu niên mang theo vẻ bất ngờ cùng vui vẻ.

Lâm lão cũng bất ngờ.

- Tiểu Hắc, không ngờ ngươi cũng ở đây, quá tốt, ta không cần phải đi tìm ngươi nữa rồi.

Sau đó quay sang nói với nữ tử bên cạnh.

- Mục tiêu của ta chính là hắn, thật sự không ngờ tiểu tử này lại đang ở chung một nơi với Tiểu Quận Chúa.

Nữ tử che mặt gật gật đầu tỏ ý đã rõ.

Sau đó nàng nhẹ bước về phía mấy người, vẻ mặt nàng đang càng lúc càng lạnh.

Tâm Nhi lúc này như một con mèo nhỏ, đứng im đang thương vô cùng.

- Tỷ tỷ, mau xem thương thế cho Xuân Hồng, nàng bị thương.

- Ta đã thấy, muội kể lại tường tận mọi việc lần này, sau đó đứng sang bên kia.

Tâm Nhi lè lưỡi, tính dùng chuyện của Xuân Hồng làm tỷ tỷ phân tâm, không ngờ không có tác dụng.

Bạch Vũ đứng bên nghe được mà kinh ngạc, nữ tử này chỉ lộ ra đôi mắt tử sắc, tóc đuôi ngựa cột cao nhưng chỉ nhiêu đó cùng với khí chất và giọng nói cũng mang lại cho hắn cảm giác kính vọng.

"Tỷ tỷ của Tâm Nhi, vậy nàng ta là Đại Quận Chúa sao?"

Hắn thầm nghĩ.

Thực lực của nàng ta rất mạnh, Bạch Vũ không biết mạnh đến đâu nhưng chắc chắn mạnh hơn hắn xa tít tắp, hắn cảm nhận được áp lực từ Nguyên lực nàng lộ ra khi nói chuyện với Tâm Nhi.

Lặng lẽ di chuyển về phía sau Lâm lão.

- Hắc hắc, Lâm lão, ngươi đến cứu ta sao, lần thú triều này quả thật nguy hiểm, ta suýt nữa thì tèo cái mạng nhỏ.

Lâm lão lườm hắn.

- Hừm, tiểu tử ngươi cũng rất tốt số, ta còn tưởng ngươi phải bầm dập hơn nhiều, đến độ ta phải xách ngươi về băng bó cho nằm giường ba tháng chứ.

- Haha, ở hiền gặp lành, ở hiền gặp lành.

- Được rồi, giờ không phải lúc nói chuyện, trở về tính sau, hiện tại ngươi cứ im lặng theo dõi là được.

Lâm lão cũng tiến lên cùng xem xét tình huống.

Sau khi nghe Tâm Nhi kể qua mọi việc chi tiết một lượt, cả ba ngươi không hẹn mà cùng quay lại nhìn Bạch Vũ, làm hắn chột dạ.

Tâm Nhi ánh mắt trêu tức, nàng kể đúng sự thật hắn đã cứu mạng hai người, tuy nhiên lại đem chuyện hắn trấn lột nàng nói ra.

Nữ tử che mặt nghe xong cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn hắn đã có chút để tâm, vừa rồi nàng còn không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Còn Lâm lão thì ánh mắt quái dị, không ngờ thằng nhóc này còn làm ra hành vi cứu người trấn lột đồ, hắn nghèo quá hóa điên rồi, về phải dạy lại mới được, đắc tội với người nhà Quận chủ mà còn là nữ nhân, đáng thương.

Sau đó nữ tử che mặt xoay người, nàng lại gần Xuân Hồng, mỹ nữ bị thương như cảm nhận được gì, mi mắt run run chậm rãi mở ra, sau khi nhận ra người đến, liền khó khăn mở miệng.

- Linh…Cơ…Tuyết, thật xin lỗi.

- Xuân Hồng, không nên nói vậy, ta đã rõ, việc này không thể trách ngươi, có trách cũng chỉ trách ta, Tâm Nhi và địch nhân âm hiểm.

- Đúng vậy Xuân Hồng tỷ, lần này do ta hại ngươi và Thiết Đao đoàn.

Tâm Nhi vẻ mặt như đưa đám, thành tâm nhận lỗi, bất quá các nàng đều hiểu, sau việc này chắc hẳn có vấn đề nghiêm trọng cần giải quyết.

Linh Cơ Tuyết lấy ra một viên đan được màu vàng nâu nhỏ như hạt sen, sau đó nhẹ nhàng nhét vào môi Xuân Hồng.

- Uống thứ này vào đi, ta sẽ mang ngươi về dưỡng thương.

Sau đó quay sang Tâm Nhi nói.

- Đi theo tỷ!

Lâm lão sư, tiểu nữ trở về trước, việc cấp bách nên không thể ở lâu, cảm tạ ngài đã giúp đỡ, lần sau nhất định ta sẽ đến thăm hỏi đàng hoàng.

- Được rồi, người không cần phải để ý, lão đầu ta chỉ muốn sống bình yên ở làng nhỏ mà thôi.

Nữ tử gật đầu, chỉ liếc nhìn Bạch Vũ một thoáng, sau đó ôm lấy Xuân Hồng, dẫn theo Tâm Nhi nhanh chóng di chuyển ra khỏi u cốc.

- Chúng ta cũng trở về thôi, thời thế chuyển biến, đến lúc lớp trẻ các ngươi đảm đương rồi.

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-