Chương 10: Lịch luyện một mình

Vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp một thân ảnh ung dung bình thản ngồi thưởng trà.

Trời còn sớm và đang ở dưới thung lũng nên ánh mặt trời vẫn chưa xuất hiện, chỉ là trời đã dần sáng hơn.

Bạch Vũ không biết Lâm lão đã gặp phải chuyện gì để một thân cường giả Hư Cảnh phải lâm vào tình trạng như hiện tại.

Bất quá hắn âm thầm ghi nhớ, đợi đến lúc hắn có khả năng, nhất định sẽ hỏi thăm và giúp đỡ Lâm lão.

- Đã tỉnh rồi sao, chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ, hôm nay chúng ta bắt đầu bước cuối cùng của hai tháng tu luyện lần này.

- Đã chuẩn bị tốt, Lâm lão, chúng ta bắt đầu ngay chứ?

- Haha, vội vã làm gì tiểu tử, đợi trời sáng thêm một chút, nào, lại đây ăn chút đồ đi.

Bạch Vũ cầm lấy một miếng bánh cắn vào, bên ngoài và lớp vỏ mềm, bên trong là nhân thịt, rất giống há cảo ở Địa Cầu, hương vị rất ngon.

- Đây là món gì, trước giờ ta chưa từng được ăn.

- Thứ này gọi là Bạch Mi Bao, bên ngoài dùng bột của Bạch lạc tạo thành lớp vỏ, bên trong là Mi thảo, một loại cỏ trông giống như lông mi của chúng ta, thế nào, có phải cảm thấy rất giống thịt không.

- Mi thảo? Cây cỏ? Thật sự không phải thịt sao.

Bạch Vũ âm thầm cảm thán sự kỳ diệu của dị giới.

Bàn đến thức ăn hắn mới bắt đầu nghĩ đến một chuyện.

- Lâm lão, cường giả Hư Cảnh như người cũng cần phải ăn uống bình thường sao.

- Dĩ nhiên là không cần, cường giả đạt đến Hư Cảnh không cần phải ăn uống, đến bước này tu sĩ đã có khả năng ích cốc, chỉ cần duy trì đủ lượng Nguyên khí là được.

Tuy nhiên, đại đa số sinh vật sống trên thế giới này vẫn thôn nạp thức ăn, ngươi biết vì sao không?

- Thói quen sao?

- Một phần, đúng là thói quen từ khi còn là tu sĩ cấp thấp ảnh hưởng, thứ hai là mĩ thực thì không có lý nào lại chê, thứ ba chính là những linh thực cao cấp cũng có thể tăng cường việc tu luyện của ngươi ở một mặt nào đó.

Bởi vậy nên thế giới này có một chức nghiệp gọi là Trù Sư, những Trù Sư cao cấp đều được các thế lực lớn mời chào.

Nghĩ xem, một thế lực có thể gom được linh thực chất lượng, các loại linh thực đó lại được Trù Sư chế biến, tạo nên một mĩ thực cao cấp, vừa ngon miệng lại vừa tăng cường tu vi, người nào không muốn.

Bạch Vũ bây giờ mới biết, hóa ra còn có cả chuyện này.

- Vậy thứ chúng ta đang ăn có phải cũng là linh thực không?

- Đúng vậy, chỉ là phẩm cấp quá thấp, không khác thức ăn bình thường là mấy.

Ăn uống đơn giản và nói chuyện một hồi, cuối cùng thì ánh mặt trời cũng xuất hiện.

Lâm lão dập tắt đống lửa bên cạnh, ra hiệu cho Bạch Vũ đóng cửa căn nhà gỗ, sau đó nói với hắn.

- Đi thôi, đến nơi ta sẽ nói chi tiết về bước huấn luyện cuối cùng này.

Hai người thu xếp xong, lên đường đi thẳng hướng rừng sâu.

Bọn bọ đã đi khoảng hai giờ, dọc đường gặp được rất nhiều hoang thú và yêu thú nhưng đều bị Lâm lão dọa chạy, càng đi thì hoang thú càng ít và yêu thú xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Bạch Vũ sốt ruột hỏi thăm.

- Lâm lão, chúng ta đang đi đâu thế, người tiết lộ một chút được không.

Lâm lão ngừng lại quan sát xung quanh một hồi, sau đó gật đầu.

- Được rồi, nơi này cũng tạm ổn.

Lần này vẫn là huấn luyện kỹ xảo chiến đấu, bất quá, thứ ngươi đánh nhau không phải là ta, mà là yêu thú ở khu vực này.

Bước cuối cùng này cũng là bước rất quan trọng.

Lâm lão nghiêm túc nhìn hắn nói.

Mặc dù có chút nghĩ đến, những tình tiết thế này hắn có đọc qua ở tiền thế, nhân vật chính được sư phụ thần bí dẫn vào rừng tu luyện với thú rừng.

Không ngờ ngày hôm nay hắn cũng sắp phải làm điều tương tự.

Dù vậy, Bạch Vũ tất nhiên sẽ tiếp nhận thử thách lần này bởi vì hắn muốn trở thành cường giả, có sức mạnh để bảo vệ những thứ hắn trân trọng.

Thấy Bạch Vũ không có biểu hiện gì là sợ chiến, Lâm lão hài lòng gật đầu.

- Nhiệm vụ của ngươi trong khoảng bảy ngày tới chính là SINH TỒN.

Khu vực này yêu thú đẳng cấp cao nhất cũng chỉ Sĩ Cảnh viên mãn, cố gắng bảo mệnh, ta sẽ không ở đây với ngươi, nhớ kỹ, yêu thú không phải là ta, sẽ không có việc nhân nhượng nào ở đây cả, chỉ có chiến thắng mới giúp ngươi sống sót.

Bảy ngày sau tự tìm đường trở về thung lũng nhỏ, ta sẽ chờ ngươi ở đó.

Nói đoạn, Lâm lão ném cho hắn một thứ, Bạch Vũ nhận lấy liền thấy đây là một chiếc nhẫn, bên ngoài có khắc vài ký tự hắn đọc không hiểu.

- Đây là không gian giới chỉ, dù chỉ là loại thấp kém nhất nhưng cũng đủ để ngươi sử dụng, đeo vào tay, sử dụng linh hồn lực sẽ tự do thu phóng đồ vật.

- Ồ, thứ tốt, Lâm lão cho ta thật sao.

- Ừm, cho ngươi, dù sao ta cũng không cần đến.

- Hắc hắc, vậy ta sẽ nhận, ai bảo hiện tại ta quá nghèo, đại gia như người mới không cần thứ này.

Lâm lão liếc xéo hắn một cái.

Dặn dò Bạch Vũ cẩn thận, sau đó Lâm lão quay người rời đi.

Bạch Vũ lúc này hít thở sâu một hơi, sau đó tinh thần tập trung, hiện tại chỉ còn một mình hắn với vô số yêu thú xung quanh.

Dù giờ hắn đã là tu sĩ chính thức với đẳng cấp Sĩ Cảnh sơ giai, nhưng muốn một thân một mình đi lại thoải mái trong này thì không được.

Nghĩ lại, để sinh tồn được ở đây, trước hết cần phải có chỗ trú ẩn, ban ngày hắn có thể ra ngoài luyện tập đánh giết chứ ban đêm thì phải tìm chỗ nấp, Lâm lão lúc rời đi đã căn dặn hắn ban đêm phải hết sức cẩn thận vì đó là thời điểm nhiều yêu thú hung bạo hoạt động.

Thứ hai chính là nước uống và thức ăn, hiện giờ tuy hắn có thể dựa vào Nguyên khí mà lâu đói khát hơn một chút, nhưng đến lúc cũng cần phải bổ sung hai thứ này.

Thức ăn thì khá đơn giản, trong rừng này linh quả, linh thảo khá nhiều, còn có thể thịt yêu thú và hoang thú nữa.

Vấn đề hiện giờ là phải tìm nguồn nước, trong rừng rậm, hắn hoàn toàn không có phương hướng để xác định được, đành phải lần mò từng bước.

Nghĩ là làm, Bạch Vũ thu túi vải sau lưng vào giới chỉ, sau đó bắt đầu chầm chậm tiến tới, hắn không đi thẳng sâu vào rừng, mà đánh một hướng vuông góc, Lâm lão nói khu vực này phù hợp với hắn, đương nhiên sẽ không dại gì mà đi vào sâu thêm tìm đường chết.

Thiên Lan thành.

Chủ thành của Thiên Lan Quận thuộc Đại Việt Đế Quốc.

Thế giới này nhân loại tự nhận chủng tộc của mình làm chủ đạo, tuy nhiên, diện tích của Huyền Nguyên Tinh là cực lớn và đa phần còn bị bao phủ bởi các khu rừng rậm, địa hình hiểm trở nên hoang thú và yêu thú cũng là có số lượng vô cùng khủng bố.

Các tộc yêu thú cũng có tổ chức và hùng mạnh không kém bất kỳ Vương Quốc hay Đế Quốc nhân loại nào.

Rừng rậm là nơi vô cùng quan trọng với cả yêu thú và nhân loại.

Một bên thì chính là nhà ở, đối với bên kia là mỏ tài nguyên trù phú, do vậy dù có thể gặp phải nguy hiểm yêu thú tập kích, bất kể thời điểm nào cũng có không ít người vào rừng tìm kiếm cơ duyên.

Nếu may mắn tìm được gốc linh thảo, linh thạch hoặc săn giết được yêu thú quý hiếm thì sẽ bán được rất nhiều tiền, thậm chí dùng để đổi thành tài nguyên tu luyện nâng cao tu vi, sức hút như vậy quả thật là khó cưỡng với bản tính con người.

Lúc này, bên ngoài cổng Tây, có một đội ngũ khoảng hơn ba mươi người tụ tập.

Đây là một đoàn đội dong binh đoàn có tên Thiết Đao, thủ lĩnh là một nữ nhân với hình thể to lớn, áo choàng phủ kín thân, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhiều vết sẹo dữ tợn, vác trên vai thanh đại đao.

Dong binh đoàn - tên gọi chung của các đội nhóm hoạt động với việc lấy thám hiểm là chính, ngoài ra còn nhận các nhiệm vụ như hộ tống, bảo tiêu,.. miễn sao có lợi thì họ sẽ làm.

Một giọng nữ nhân vang lên, đúng là tiếng của thủ lĩnh Xuân Hồng của Thiết Đao đoàn, hoàn toàn trái ngược với vóc dáng thô kệch, giọng nói của nàng rất êm dịu, không nhìn qua còn tưởng là của mỹ nhân nào chứ.

- Ổn định đội ngũ, lần này chúng ta nhận nhiệm vụ thu thập xác của Lang Nha Báo trong Sung Đà Lâm, người ra nhiệm vụ yêu cầu chỉ cần xương và xác thịt, những vật liệu khác mọi người tùy tiện thu hoạch.

- Rõ!

- Xuất phát.

Trước khi đi, vị thủ lĩnh nhìn về phía một thiếu nữ thanh thuần hoạt bát đang bắt chuyện với hết người này đến người kia mà lắc đầu ngao ngán.

Rầm rập…

Bọn họ cưỡi trên lưng Tam Giác Mã - một loại yêu thú giống ngựa, trên đầu mọc ra ba chiếc sừng ngắn được thuần hóa làm thú cưỡi, bắt đầu di chuyển.

Đi đầu là một con Tam Giác Mã đen kịch to lớn, chính là tọa kỵ của thủ lĩnh.

Bạch Vũ đang ngưng thần tiến lên, mới vừa rồi hắn gặp vài con yêu thú Phàm Cảnh, kinh nghiệm thực chiến với Lâm lão những ngày trước được hắn vận dụng thành thạo, tìm đúng chỗ ra một quyền giải quyết một con.

Yêu thú cũng hấp thu Nguyên khí và các thứ khác để tu luyện, chuyển hóa thành Yêu lực, đối với nhân loại thì thứ này chính là Nguyên lực nhưng lại mang cảm giác khác biệt, đó là hoang dã.

Về cấp bậc tu luyện thì tất cả sinh vật ở thế giới này đều dùng chung với nhau.

Ý niệm vừa động, xác con thú liền được thu vào giới chỉ trên tay, hắn xóa dấu vết nhằm tránh những yêu thú hùng mạnh khác lần theo.

Có giới chỉ thật sự rất tiện, Bạch Vũ đã kiểm tra thử, bên trong giới chỉ mà Lâm lão cho hắn có không gian khoảng chừng trên dưới hai mươi mét vuông, tuy nhiên hiện tại là quá đủ để hắn dùng.

Chậm rãi bước đi, Bạch Vũ híp mắt, phía trước hắn xuất hiện một con gấu to cao ngang thân người hắn, những ngày qua ban đêm trong lúc ăn uống hắn đều học tập kiến thức về thế giới này, Lâm lão có đưa cho hắn tài liệu về yêu thú cũng như dược vật.

Dựa theo vẻ ngoài thì con gấu trước mặt hắn chính là Địa Hắc Hùng, có thực lực Sĩ Cảnh trung giai.

Bạch Vũ nhãn thần tập trung nhìn nó, con yêu thú cũng đã phát hiện ra hắn từ lâu, cả hai bên đều đang tập trung đánh giá con mồi của mình.

GRÀO…

Địa Hắc Hùng gầm lên một tiếng, sau đó dùng hai chân sau lực lưỡng dẫm đạp cây cỏ nhanh chóng lao về phía Bạch Vũ.

Trận chiến với đối thủ yêu thú đầu tiên, lại hơn hắn một cấp nhỏ, Bạch Vũ hết sức cẩn trọng.

RẦM!

Một thân cây gãy nát sau cú vả bằng chân trước của con gấu, Bạch Vũ nghiêm trọng nhìn, hắn vừa sử dụng Du Ảnh Bộ uyển chuyển tránh được cú vả, nếu không thì chắc có thể đi gặp ông bà sau cú vừa rồi.

Con gấu quay đầu, hai mắt đỏ lòm khóa chặt lấy Bạch Vũ, tiếp tục tấn công.

Bạch Vũ vừa vận chuyển thân pháp né đòn vừa phân tích, yêu thú Hùng tộc sức lực cơ thể phi thường khủng khiếp, tuy nhiên yếu điểm là tốc độ, do vậy nên tránh tấn công trực diện đối kháng với nó, cách tốt nhất là dựa vào sự linh hoạt, tiêu hao thể lực của nó rồi kết liễu.

Có đánh giá tổng quát, Bạch Vũ bắt đầu xoay chuyển cục diện bị động tránh né.

Lại một cú vả, lần này bằng cả hai chân.

Bạch Vũ thân thể như nước, nhanh chóng hạ thấp trọng tâm, sau đó tung một quyền vào giữa ngực con gấu.

BỐP!

GRÀOOO…

Trúng đòn đau, con yêu thú gầm lên giận dữ, sau đó há miệng to đùng cắn về phía con mồi bên dưới.

Bạch Vũ lại một lần nữa thể hiện sự biến hóa linh hoạt của thân pháp đang sử dụng, hắn tiếp tục hạ trọng tâm, lưng tựa mặt đất, hai tay nắm lấy hai chân con gấu dùng lực kéo thân thể ra phía sau né đón thành công, chân phải quét ngang một đòn vào hông nó.

ẦM!

Bạch Vũ hai lần mặc dù thành công làm con gấu chịu đòn đau, nhưng hắn cũng không khá lắm, chỉ thấy cảm giác tê dại truyền từ tay và chân phải làm hắn nhíu mày.

- Thân thể con Địa Hắc Hùng này cứng thật, cũng tốt, dùng ngươi tập luyện.

Tận dụng sự linh hoạt của bộ pháp, Bạch Vũ vờn quanh con yêu thú, lại tấn công phản đòn những lúc thích hợp.

Sau một lúc, con Địa Hắc Hùng uất ức mà chết, đến cuối cùng nó vẫn không đánh trúng con mồi một phát.

Bạch Vũ tuy không bị thương nhưng đang thở hồng hộc như chó, thể lực tiêu hao quá lớn.

- Móa nó trâu thế, đánh mãi mới chết.

Thu lại xác con gấu, Bạch Vũ thận trọng nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục lên đường, trận chiến đầu tiên với yêu thú, toàn thắng.

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

—-------------------------------------

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-