Chương 166: Bùng nổ đến vặn vẹo

"Trác cô nương, tại hạ không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của trận pháp ở đây, tại hạ bó tay rồi." Một người văn sĩ trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi quay người lại, ôm quyền hướng phía Trác Như Mộng nói.

“Đã làm phiền ngài.” Trác Như Mộng khẽ gật đầu, khi người văn sĩ rời đi, sắc mặt cô trầm xuống. Nếu không phải có khả năng nằm mơ, cô thật cho rằng tên khốn kia đã bỏ trốn rồi.

Vào ngày thứ ba khi Giang Vân Hạc mất tích, cô đã tìm đến sự giúp đỡ của các tu sĩ thông thạo việc truy tung thì biết được Giang Vân Hạc đã biến mất ở chỗ này.

Mà bây giờ, trước mặt cô chỉ có một bức tường sụp đổ, sau lưng cô là một cái sân nhỏ bình thường, mà Giang Vân Hạc cũng không để lại dấu vết nào bên trong. Nói cách khác, hắn đã biến mất ở chỗ bức tường này.

“Trác cô nương, sư đệ của ta thực sự mất tích ở đây sao?” Bùi Âm tỏ vẻ lo lắng hỏi.

"Phải, huynh ấy chắc là bị mắc kẹt ở đâu đó. Muội đã nhìn thấy huynh ấy trong giấc mơ, hiện tại không có gì nguy hiểm." Trác Như Mộng nói, rồi liếc nhìn mấy người khác.

"Mấy người có thể đừng đi vòng quanh chỗ đó không? Ta cảm thấy chóng mặt."

Trên tầng hai của một tửu điếm nhỏ cách đó không xa, Tô Tiểu Tiểu đang ngồi uống rượu bên cửa sổ. Cô tự nhiên cũng nhận thấy Giang Vân Hạc đã mất tích.

Mà Trác Như Mộng đã ở đây trong hai ngày qua, và còn mời đến một số tu sĩ trận pháp danh tiếng. Dù không dùng não suy nghĩ, cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tô Tiểu Tiểu trong lòng tính toán một chút, cái tên lỗ mũi trâu ở Tiểu Thanh Quan kia tài nghệ trận pháp rất không tệ.

“Muốn nợ người khác ân tình a.” Tô Tiểu Tiểu giật giật khóe miệng.

Nha đầu kia của Tinh Tượng Tông không mời được y.

"Dù sao thì cũng phải kiếm cho ra tên tiểu tử kia. Giang Sơn Đồ vẫn phải dựa vào hắn ta để lấy."

Tô Tiểu Tiểu sắc mặt khó coi, nếu là người khác chỉ cần trói lại là xong, thả hay không thả trở về còn tùy tính mạng đó đáng bao nhiêu tiền.

Chẳng qua, Tiểu Thanh Quan không chỉ có Phượng Hành, mà cái tên mũi trâu kia cũng không dễ đối phó.

Khẽ thở dài.

"Nha đầu của Tinh Tượng Tông quả thực vô dụng."

Thân ảnh của Tô Tiểu Tiểu biến mất tại chỗ.

Trác Như Mộng ở cách đó không xa, như có cảm giác liếc về hướng này.

Ở một hướng khác, trên tầng hai mà Tô Tiểu Tiểu không thể nhìn thấy. Một cô gái mặc áo đỏ và một phụ nữ áo trắng lạnh lùng ngồi trên đó.

“Tô Tiểu Tiểu đi rồi.” Hỏa công tử duỗi lưng nói.

Liễu Trạch nhìn Trác Như Mộng phía xa xa nói: "Hình như là Giang Vân Hạc mất tích ở chỗ đó. Hai ngày nay Trác Như Mộng mời đến đều là cao thủ trận pháp, nàng ta nghĩ chỗ đó có một trận pháp."

"Tuy rằng thực lực của Trác Như Mộng không cao, nhưng cô ta có năng lực nằm mơ của nhà họ Trác, chắc là không tính sai đâu. Mấy người có thực lực tốt quanh đây đều trở về không công, xem ra tên đó đã gặp chút phiền phức." "

Hỏa công tử gẩy gẩy móng tay, khẽ nhíu mày.

Dù thế nào, Giang Vân Hạc cũng là tới giúp công việc cho y, nếu vì thế mà xảy ra chuyện gì, bản thân y cũng khó giải thích a.

"Có cao thủ trận pháp nào quanh đây không?"

"Những người danh tiếng khá nổi đều được Trác Như Mộng mời rồi, còn ẩn giấu thì không rõ. Tô Tiểu Tiểu đột nhiên rời đi, có lẽ cô ấy đã biết chuyện, chờ xem tình hình thế nào." Hỏa công tử nói.

...

Giang Vân Hạc lúc này đang đứng trong sân, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Chờ tiếp viện trong bảy ngày cũng chưa thấy, có vẻ như quân tiếp viện không đến được.

Đúng là dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.

Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là sau bảy ngày tập luyện, thắt lưng của ta không bị đau và chân không bị run nữa.

Tin xấu là nếu ta không thể ra khỏi đây, ta sẽ bị đói ...

"Phòng chính giữa không bị phong ấn, nhưng Khánh Lâm không thể ra ngoài. Điều này chỉ có thể nói có thứ gì đó bên trong hạn chế phạm vi hoạt động của y. Khánh Lâm là ai và tình trạng hiện tại của y như thế nào?"

Giang Vân Hạc xoa xoa thái dương, cuối cùng thở dài một hơi, vì không có viện binh, không thể tiếp tục kéo dài dây dưa.

Hắn từng bước từng bước đi về phía căn phòng chính giữa, đẩy mạnh cánh cửa, cánh cửa mở ra mà không có bất kỳ tiếng động nào. Giang Vân Hạc bước vào một chút sau đó lùi về chỗ cũ gần như ngay lập tức.

Mặc dù nơi đây không giống như có bố trí ám khí, nhưng hắn không thể không cẩn thận.

Không có gì xảy ra trong phòng.

Giang Vân Hạc quay người ra sân, từ mỗi góc đối diện gian phòng có thể nhìn thấy một nửa vị trí bên trong.

Tuy nhiên, vị trí quan trọng nhất là bàn đọc sách và vị trí giường ngủ không nhìn thấy được.

"Chà, âm khí ... mạnh quá ..." Giang Vân Hà cảm nhận được khí tức u ám tỏa ra từ trong phòng, nhướng mày trầm ngâm.

"Có một lão ma bên trong."

Mấy ngày trước, tên Thanh Lâm kia còn nói hắn là một tia tàn hồn sắp tiêu tan, còn sót lại linh hồn là thật, về phần liệu nó sẽ tiêu tán hay không thì...

Người khác có tin hay không thì không biết, còn Giang Vân Hạc không tin.

Giang Vân Hạc đoán rằng lão ma này muốn đoạt xá hắn.

Nói đến đây Thanh Lâm này cũng quá lo lắng rồi, nếu hôm đó y không xuất hiện thì có lẽ hắn đã vào phòng chính giữa từ lâu rồi, nhưng hắn đành nhịn mà vượt qua ... Theo lý mà nói một cao thủ không nên thiếu kiên nhẫn như vậy. Không kiểm soát được tính khí nóng nảy ... Có thể là có nguyên nhân khác?

Giang Vân Hạc trong lòng suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra cái hồ lô dắt bên eo, mở nắp ra, một ngọn lửa phóng thẳng lên trời, rồi biến mất ở độ cao mười thước.

Giang Vân Hạc thả hết ngọn lửa trong hồ lô ra ngoài, lấy một cái bình nhỏ đổ nước vào miệng, sau đó phun ra một ngọn lửa màu xanh lam, sau đó ngọn lửa nhanh chóng bị hút vào trong hồ lô.

Ba ngọn lửa đốt người, đốt thần, đốt ma, đây là ngọn lửa âm chuyên dùng để đốt ma.

Phải mất một giờ để đổ đầy lửa âm vào cái hồ lô, Giang Vân Hạc mới nhìn lên bầu trời, vẫn còn kịp.

Sau khi uống một ít đan dược để phục hồi linh lực, hắn ngồi thiền trong một canh giờ, lúc này mặt trời đã lên cao chính giữa đỉnh đầu, chính là thời gian dương khí phát huy mạnh nhất.

“Một canh giờ.” Giang Vân Hà trong lòng tính toán, sau một canh giờ là thời gian Dương chuyển thành Âm, trong vòng một canh giờ hắn phải giải quyết tốt lão ma này.

Đầu tiên, hắn điều khiển Âm Dương Toa đánh vào cửa, ánh sáng lóe lên và Âm Dương Toa bị bật ngược trở lại.

“Quả nhiên không thể” Giang Vân Hạc thầm nghĩ, tốt nhất là có thể phá vỡ cửa để ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Vì không thể làm được, hắn chỉ có thể đi vào.

Cầm hồ lô và Chuông Đãng Hồn trong tay, Giang Vân Hạc bước vào căn phòng chính giữa rồi dừng lại.

Mặt trời vẫn có thể chiếu sáng ở vị trí này, nếu lão ma kia xuất hiện có thể khiến nó yếu đi một chút.

Sau đó hắn quay tứ phía nhìn mọi thứ rồi quay trở lại sân.

Trong nhà có một người ngồi ở giường ngoài cùng bên trái, đó chính là Na Thanh Lâm. Ngoài ra, còn có hai giàn hoa.

Ở bên phải, ngoài bàn đọc sách và giá sách, trên tường có một bức tranh, ngoài bút mực, giấy và mực in, trên bàn làm việc còn có một phiến đá đen.

Lúc này, linh hồn còn sót lại trong phòng của Thanh Lâm đăng tức muốn ói ra máu, tên tiểu tử kia vừa bước vào thăm dò liền lùi ngay ra ngoài, quá cẩn thận làm cho trong lòng hắn muốn phát hỏa.

"Chết tiệt, đêm đó sau khi mang tên tiểu tử đó vào, lấy lý do bản thân sắp tiêu tan muốn truyền cho hắn pháp thuật, để hắn giải phóng tinh thần, như vậy ta đoạt xá hắn càng thêm dễ dàng a."

Kết quả không ngờ tới là tên tiểu tử kia cảnh giác ở bên ngoài liên tục bảy ngày. May mắn thay, hắn đã không thể nhịn được nữa.

Chỉ cần hắn ta đi tới và chạm vào U Phách Thạch, dù sao một tiểu tu sĩ cảnh giới Khí Hải cũng không thể chống lại ta đoạt xá chỉ là có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn để hồi phục sau khi đoạt xá.

Thanh Lâm lúc này đúng là linh hồn còn sót lại, sau khi chết đã lưu lạc ở đây ngàn năm, linh hồn càng ngày càng yếu, thậm chí không còn tỉnh táo.

Với sự suy yếu hiện tại, chỉ có hai cách để đoạt xá.

Một là để đối phương giải phóng tinh thần, đây là cách dễ nhất.

Hai là khi đối phương chạm vào U Phách Thạch, có thể tận dụng sức mạnh của U Phách Thạch để đoạt xá nhưng sẽ tốn rất nhiều sức lực.

Hắn tin tưởng chỉ cần đối phương muốn thoát ra ngoài, hắn nhất định sẽ kiểm tra đồ vật trong phòng này một chút, tự nhiên sẽ tiếp xúc U Phách Thạch.

Giang Vân Hạc đợi vài phút trước khi bước vào phòng lần nữa, nhưng lần này hắn mở tầm mắt thực sự nhìn thẳng về phía bên trái giường.

Hắn đã thấy rất nhiều ví dụ về loại vong hồn không tán này trong sách, hầu hết đều là bám vào cơ thể bản thân.

Nhưng mà chỉ ba giây sau, hắn lại điểm mũi chân một cái di chuyển trở lại sân.

"Thực sự cẩn thận a..." Nhìn thấy Giang Vân Hà thăm dò, hắn nhìn một cái rồi quay trở lại sân, Khánh Lâm người đang ở trong U Phách Thạch, nở nụ cười kỳ quái, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Ngàn năm, ta hận ta thiết lập nơi này quá bí mật, chỉ có đệ tử Vạn Giáp Tông mới có thể nhìn thấy cái hẻm kia, nhưng mà dù có nhìn thấy cũng không thể bước vào, cuối cùng ngàn năm trôi qua cũng không có đệ tử Vạn Giáp Tông nào tới đây.

Ngay khi bản thân gần như tuyệt vọng thì có một đệ tử của Vạn Giáp Tông đến đây.

Mặc dù hắn quá thận trọng, nhưng mọi chuyện không còn quan trọng nữa, cuối cùng hắn cũng muốn đi ra ngoài.

“Trên thi thể không có vong hồn bám bên trong.” Giang Vân Hạc nhớ lại thi thể đã chết hoàn toàn, cũng không có dấu hiệu của vong hồn, xem ra không phải ở bên trái.

Giang Vân Hà lại bước vào phòng, nhìn sang bên phải, trong mắt hiện lên vô số dữ liệu.

Ba giây sau, Giang Vân Hà lại rút lui, bắt đầu nhớ lại.

"Bức họa kia không phải đồ vật bình thường. Trên giá có sáu quyển sách dao động linh lực. Tảng đá và bút mực trên bàn kia chắc chắn có vấn đề."

Giang Vân Hạc vào xem một lần nữa, bút mực và sáu cuốn sách này hiện tại chỉ có những dao động của linh lực mà thôi. Vậy thì, nơi có khả năng để đối phương ẩn thân nhất là bức tranh hoặc tảng đá kia.

Chất liệu của tảng đá rất lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ.

Và bức tranh đó là một pháp bảo, có rất nhiều pháp bảo dạng bức tranh có những chức năng đặc biệt.

Nếu đã có thể thu hẹp phạm vi giảm xuống còn hai chỗ sẽ dễ dàng để xử lý hơn.

Giang Vân Hà lại bước vào gian phòng chính giữa, Âm Dương Toa lơ lửng trên không, rồi hướng phía tảng đá đánh một cái làm khối đá đen lăn xuống. Sau đó hắn lại đập một cái nữa để khối đá đen lăn ra đến cửa, chỗ có ánh nắng chiếu xuống.

Giang Vân Hạc cũng trở lại sân ngay lập tức.

Khánh Lâm: ...

Lúc này, tâm tình của Khánh Lâm bên trong U Phách Thạch đã bùng nổ đến vặn vẹo, gầm thét điên cuồng. Làm thế nào mà tên tiểu tử kia biết mình ở đây?

U Phách Thạch này hiếm có trên đời, làm sao hắn có thể biết được?