"Hai mươi sáu . . . . . . Hai mươi bảy. . . . . . "
Giang Vân Hạc ngồi ở trên nhánh cây, buồn bực mà đếm từng tu sĩ đi ngang qua.
Trong thời gian một buổi trưa có hai mươi bảy tu sĩ đi ngang đây, nhưng không có người nào nhìn về hướng này, chuyện này khiến Giang Vân Hạc khẳng định người bình thường không thể nhìn thấy chỗ này hoặc có lẽ cần có một điều kiện gì đó mới có thể nhìn thấy chỗ này.
Giang Vân Hạc cũng không biết là mình phù hợp điều kiện gì, không lẽ là do mình đẹp trai?
Ngoài ra giống như dự đoán, từ khi mình kích hoạt ngọc bội đến giờ, dù là Kế Nguyên hay Trác Như Mộng đều không tìm ra mình, nhưng mà Giang Vân Hạc vẫn có lòng tin với Trác Như Mộng, nhất định là nàng đã biết mình bị nhốt chỉ là không biết mình bị nhốt ở đâu thôi.
Mặc dù không có thiết bị theo dõi nhưng nếu tu sĩ muốn tìm người thì có rất nhiều cách như mùi cơ thể, phương pháp tìm kiếm khí tức,... Chỉ cần muồn là đều có thể tìm ra được, đến lúc đó dù bọn hắn không nhìn thấy, cũng có thể phát hiện được vấn đề.
"Mà … Trong Vĩnh Thành đúng là nhiều tu sĩ thật. . . ."
Giang Vân Hạc nhàm chán lẩm bẩm một câu.
Đây cũng không phải là nơi náo nhiệt gì, nhưng qua lại một lúc liền có hơn hai mươi tên tu sĩ, con số này đúng là không ít.
"Hai mươi tám . . . ."
Giang Vân Hạc trợn mắt nhìn Trác Như Mộng cầm một xiên thịt viên đi qua, hoàn toàn không phát hiện điều khác thường, hình như là không có ý đi tìm hắn.
"Uy . . . . . "
Tuy Giang Vân Hạc biết nàng không nghe được, nhưng hắn vẫn hét lớn một tiếng.
"Ở trong thanh lâu bắt gian được hai người, chuyện như vậy mà ngươi cũng không biết, Thiên phú Mộng Kiến của Trác gia các ngươi cũng có lúc sai đi . . ."
Giang Vân Hạc khinh bỉ mà lầm bầm.
Nhưng mà hắn vẫn không chút hoảng loạn, tuy Trác Như Mộng không phát hiện hắn nhưng chỉ cần vài ngày không thấy hắn xuất hiện, thì nhất định mấy người nhị sư tỷ, Tô Tiểu Tiểu và Từ Hạo Thanh sẽ đi tìm mình, đến lúc đó bọn họ sẽ phát hiện vấn đề ở đây.
“Không lẽ mình thật sự phải bị nhốt ở đây thêm mấy ngày à?”
Giang Vân Hạc nhìn xung quanh thầm nghĩ, hắn đã cẩn thận quan sát cái hẻm này rất lâu, nhưng ngoài việc có thể đi vào cái tiểu viện kia thì hắn không thể đi đâu được.
Mấy cái thi thể trong viện đều hoàn hảo không chút hư hao, hẳn là không có gì nguy hiểm.
"Có nên vào trong nhìn một chút không?"
Giang Vân Hạc khoanh tay ngồi trên nhánh cây suy nghĩ, tuy là hắn có chút tò mò, nhưng từ nhỏ hắn đã biết quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, nên một chút tò mò này không đủ để hắn mạo hiểm tính mạng đi thăm dò.
Bất quá bây giờ đã bị vây ở đây, thăm dò hay không cũng không khác nhau, dù sao cũng là đợi người đến cứu, có lẽ vào trong đó sẽ phát hiện cái gì.
"Bây giờ cũng không vội, để tối hãy vào xem sao."
Giang Vân Hạc đã có quyết định, nhưng còn phải đợi một chút, bởi vì hắn muốn nhìn xem hai cái vong hồn kia có xuất hiện hay không, bọn hắn là thật hay là ảo giác.
Quyết định xong trong lòng Giang Vân Hạc càng thêm bình tĩnh, hắn lấy một quyển sách từ trong túi nạp vật ra, ngồi trên cây vừa xem sách vừa hái quả ăn.
. . . . .
" Đến cùng là ở đâu ?"
Trác Như Mộng vừa đi vừa ăn thịt xiên, khóe mắt liên tục nhìn hai bên, nhưng vẫn không thấy được gốc cây nào giống trong mộng của mình, nàng hồi ức tới hình ảnh trong mộng một chút nói.
"Có tâm tư đọc sách ăn quả, giống như là đang theo dõi ai đó ? Hắn lại có chuyện muốn giấu ta ?’"
"Nhìn bộ dáng hắn như vậy, không giống như đang theo dõi tu sĩ . . . . Không phải là hắn coi trọng nữ tử phàm nhân nào đó chứ ?"
Trác Như Mộng buồn bực, mỗi ngày mình đều bận đi bắt gian, đi tìm một tên tâm địa gian xảo như vậy, mình thật sự là thiệt thòi mà, thật vất vả mới để hắn không muốn đi thanh lâu, vậy mà mình cũng không thể thanh nhàn được.
Trắc Như Mộng chỉ mộng thấy cảnh Giang Vân Hạc nhàn nhã ngồi đọc sách trên nhánh cây, nên không nghĩ là Giang Vân Hạc bị nhốt, nàng tìm kiếm gốc cây trong mộng là muốn nhìn xem Giang Vân Hạc đang theo dõi cô nương của nhà nào, Trác Như Mộng muốn bắt cô nương kia lại sau đó biến thành nàng đi câu dẫn hắn, để cho hắn nếm mùi đau khổ, cuối cùng mới làm rõ thân phận.
Để xem sau này hắn còn dám đi hái hoa bắt bướm hay không.
Trác Như Mộng đi dạo không được bao lâu liền bị người ngăn lại.
"Xin hỏi cô nương có phải là Trác Như Mộng của Tinh Tượng Tông ? Thế tử mời. . . .’"
"Không rảnh."
Trác Như Mộng không thèm nhìn tu sĩ kia một chút.
Tu sĩ kia không ngờ rằng Trắc Như Mộng không thèm cho mình một chút mặt mũi, nhất thời tức giận, muốn bước lên một bước ngăn Trác Như Mộng lại.
"Trác ..."
Nhưng mà chân của hắn còn chưa nhấc lên thì đã bị ngăn lại.
"Ta đã nói là không rảnh, đừng làm phiền ta, Cơ Trường Không bảo ngươi chọc phiền phức cho hắn sao ? Nếu ta có loại thủ hạ đui mù như ngươi thì đã sớm đuổi rồi."
Trác Như Mộng cười nhạo một tiếng rồi trực tiếp rời đi.
Lúc này đầu của tu sĩ kia toàn là mồ hôi, chân của hắn đã bị người giẫm thành thịt nát, nhưng mà hắn lại không biết là ai ra tay . . . Hoặc là ai ra chân.
"Mộng Nữ của Trác Gia đúng là khó mời"
Trên tòa lầu cách đó không xa có một tên tu sĩ đang nhìn xuống, tu sĩ này chính là thế tử Cơ Trường Không.
Hắn khẳng định là Mộng nữ biết mình ở đây, nhưng nàng lại không thèm ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn thấy thủ hạ của mình đi mời, vậy mà nàng không dừng lại một chút.
Đối diện Cơ Trường Không còn có một người đẹp trai mặt lạnh, người này chính là Sở Cuồng Nhân của Phong Lôi Sơn.
"Nghe nói Mộng Nữ kia và Giang Vân Hạc của Tử Thần Tông ở cùng một chỗ, là thật sao ?"
Cơ Trường Không cười nhìn Sở Cuồng Nhân hỏi.
Nửa ngày sau, Sở Cuồng Nhân mới gật đầu một cái, quan hệ giữa Mộng Nữ và Giang Vân Hạc, chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
"Thật ra ta rất có hứng thú với Giang Vân Hạc này, nghe nói hắn còn từng ở Thi Trạch Phủ một đêm."
Cơ Trường Không híp mắt một chút để người khác khó biết được hắn đang nghĩ gì.
Sở Cuồng Nhân không nói gì, hắn không có hứng thú với kẻ yếu.
. . .
Giang Vân Hạc một mực chờ đến nửa đêm, cũng không thấy vong hồn của hài đồng và hắc y nhân kia xuất hiện, hắn thấy là không cần thiết chờ ở đây nữa, đem sách nhét vào túi nạp vật, thân thể kẽ động liền hạ xuống bức tường, dù sao đứng ở chỗ này cũng không thấy tình huống ở trong nội viện, thứ mình nhìn thấy cũng giống như lần trước, cũng không có mấy cỗ thi thể kia.
Thân thể lại nhoáng lên một cái, sau khi rơi xuống trong viện cảnh vật trong mắt của hắn liền biến đổi, nguyên bản tiểu viện không chỉ lớn hơn gấp mười lần, dưới đất là đá xanh trải thành, một góc giả sơn, một cây tùng lớn. . .
Vốn là hai cái phòng bây giờ lại thành ba cái, hai bên trái phải đều có phòng, diện tích cũng lớn hơn trước không ít, nhìn qua chính là một cái trang viên giàu sang, khác hoàn toàn với cảnh vật trước kia hắn thấy.
Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới nhìn lướt qua xung quanh một chút, hắn phát hiện tất cả mọi thứ đều là thật, ít nhất trong số liệu là thật, dù là phòng ốc, giả sơn, cây cối. . . Những thứ vốn không tồn tại này đều không có một cái nào là giả.
"Thú vị , ngay cả Chân Thực Thị Giới cũng nhìn không thấu."
Giang Vân Hạc thần sắc khẽ biến, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, phải biết là Chân Thực Thị Giới nhìn chính là vạn vật số liệu.
Mắt thấy tai nghe cũng không nhất định là thật, nhưng những số liệu này thì không thể nào giả.
"Không đúng, số liệu này không thể giả được."
Giang Vân Hạc chuyển động tâm tư, hắn tin tưởng là không gì có thể gạt được Chân Thực Thị Giới của mình, nếu số liệu là thật, vậy thì chỉ có một khả năng.
Có một học sinh tiểu học từng nói qua.
"Sau khi bài trừ tất cả những thứ không có khả năng, thì dù những thứ còn lại có bất khả tư nghị như thế nào cũng là sự thật."
"Nếu số liệu không thể nào là giả. như vậy cái viện này nhất định là thật. . . . Có lẽ cái này giống như không gian di động ở đầu hẻm, mình nhảy vào viện tử liền bị chuyển đến không gian khác."
Giang Vân Hạc nghĩ xong, trong lòng đã có cân nhắc.
Thảo nào mấy cỗ thi thể kia không có ở đây.
"Nhưng mà đây là chỗ nào ?"
Giang Vân Hạc dò xét bốn phía một lần, hắn giơ tay lên, một cái hắc toa bay ra từ tường.
"Keng !"
Trên không trung có một bức tường vô hình ngăn trở Âm Dương Toa lại.
"Đúng là không được a."
Giang Vân Hạc lại dò xét bốn phía thêm một lần, quả nhiên là linh khí chuyển động, cái viện tử này có trận pháp.
"Xem ra cần vào ba gian phòng kia xem xét một chút."
Giang Vân Hạc hiểu rõ trong lòng, ở đây bày ra một cái đại trận, khẳng định là trong phòng kia có lưu lại thứ tốt.
Trong lúc hắn đang suy tư, chỉ thấy trong gian phòng giữa xuất hiện một luồng ánh sáng, một bóng người khom lưng bị ánh sáng phản chiếu vào giấy trên cửa.
"Lại có người."
Giang Vân Hạc sửng sốt đứng ở đó quan sát bóng người kia, chỉ thấy sau khi người kia đốt một ngọn nến thì lại ngồi yên một bên, dường như là đang đọc sách.