Một đêm trôi qua, Giang Vân Hạc mở to mắt, Trác Như Mộng vẫn còn hôn mê nằm bên cạnh chưa tỉnh lại.
Thân thể nhẵn nhụi dán chặt vào hắn, có chút nóng bỏng.
Giang Vân Hạc nhắc nhở bản thân, đây là một người rất mạnh mẽ.
Và chính mình lại “trống rỗng”. ..
Giang Vân Hạc có một loại ảo giác rất quỷ dị. Đầu tiên đem chính mình ép khô, sau đó cho mình uống thuốc bổ để dạo phố cùng nàng, sau khi trở về lại ép khô, biến mình thành công cụ của nàng.
Mặc dù Giang Vân Hạc biết, Trác Như Mộng làm như vậy để cho mình không còn tinh lực đi trêu hoa ngẹo nguyệt.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn.
Mình là đang trêu hoa ngẹo nguyệt sao?
Chỉ là bản thân muốn mở rộng mối quan hệ, phát triển nhân mạch.
Thực hiện những bài tập sáng sớm, quay đầu đã thấy Trác Như Mộng mở to mắt, đang nằm nghiêng nhìn mình, cười như một tên đần.
Giang Vân Hạc bước lên vén chăn, Trác Như Mộng cũng không giấu giếm cơ thể, liền bị bàn tay của hắn vỗ lên cái mông trắng nõn.
"Nếu ngươi còn dùng Hợp Hoan Kính một lần nữa. . ."
"Thì thế nào? Để ta cho ngươi thấy ta lợi hại thế nào? Đến đây!" Trác Như Mộng ưỡn thẳng ngực, muốn chiến thêm vài hiệp.
Giang Vân Hạc: . ..
Nàng suýt bật cười.
Như là một cái tát về phía hắn.
"Ta nói với ngươi vấn đề này." Trác Như Mộng cười tủm tỉm nói.
"Nói." Giang Vân Hạc xoa eo của mình.
"Cha ta viết thư hỏi ta."
Giang Vân Hạc vuốt vuốt trán: "Nói như thế nào?"
Hắn khẳng định không che giấu nổi chuyện này, Trác gia đến bây giờ còn không biết mới là lạ.
Giang Vân Hạc thật hi vọng Trác gia có thể bổng đả uyên ương (1) đem yêu tinh này trở về. Sau đó, hạ lệnh cưỡng chế để mình và nàng không còn gặp nhau nữa, hắn sẽ chiếu cố cho tổ tiên Trác gia ba đời.
Vậy ta thực sự cảm ơn rất nhiều.
Giang Vân Hạc trong lòng rất chờ mong.
"Không phản đối cũng không ủng hộ." Trác Như Mộng nhăn mũi, trong lòng có chút thất vọng.
Người bình thường lúc này cũng nên khẩn trương một chút a.
"Cứ từ từ, dục tốc bất đạt, giải quyết Chấp Nguyệt trước rồi nói." Giang Vân Hạc ngồi trên giường như một con mèo, ngón tay luồn ra sau lưng Trác Như Mộng.
Giang Vân Hạc chẳng bận tâm Trác gia sẽ có phản ứng gì, hưởng thụ trước cái đã.
Trác Như Mộng ôm lấy vòng eo của hắn, híp mắt lại, rất hưởng thụ khoảng thời gian này.
Nhưng khoảng thời gian yên tĩnh dễ chịu này sớm bị phá vỡ.
Giang Vân Hạc hăng hái nói: "Tạo Hóa Hoàn ở đâu, cho ta vài triệu viên. Gần đây ta ngồi quá lâu, thắt lưng bị căng cơ mà sinh bệnh.
Trác Như Mộng vừa tức vừa buồn cười, cánh tay ôm thắt lưng càng dùng thêm sức.
. . .
Một nơi nào đó ở Vạn Sinh Quốc, có vô số tháp cao bên trong một thành trì khổng lồ. Trong đó, có một trăm linh tám tòa tháp cao tới ngàn trượng, còn có rất nhiều tòa tháp cao trăm trượng, thậm chí mấy chục trượng.
Mỗi một tòa tháp cao đều đại diện cho một đệ tử Tinh Tượng Tông.
Và một trăm linh tám tòa tháp cao được lưu truyền xuống từ hàng ngàn năm, có rất nhiều chân nhân sống ở đây. Trong đó, đại bộ phận theo chủ nhân tan biến, hoàn toàn phong bế. Một số ít được mở ra lần nữa, giao cho chân nhân mới.
Trong một tòa tháp cao, phía trên là hoa viên cách mặt đất tới ngàn trượng, một trung niên văn sĩ đứng ở rìa nhìn xuống thành thị bên dưới.
"Phụ thân." Một thanh niên cao lớn đi tới phía sau, cung kính nói.
Người trung niên đó là Tinh Tượng Tông Tâm Tượng chân nhân, cũng là phụ thân Trác Như Mộng.
Trác gia ở Tinh Tượng Tông có địa vị rất siêu nhiên. Một mặt là nhờ Trác Mộng Kiến, một mặt khác là nhờ có hai chân nhân trong gia tộc, càng bởi vì người nhà họ Trác sẽ không bao giờ trở thành tông chủ Tinh Tượng Tông.
"Mọi chuyện đều tốt chứ?" Tâm Tượng chân nhân hỏi.
"Vâng. Ta đã kiểm tra qua, đúng là có người từ nơi kia đến. Có muốn thông báo với tông chủ không?"
"Không cần, đợi bọn hắn lộ ra sơ hở. Ngươi hãy đi một chuyến đến Vĩnh Thành."
"Như Mộng không phải đi rồi sao?" Thanh niên hơi không hiểu. Trong Vĩnh Thành, ngoại trừ Phó Thủy Hàn ước chiến Phượng Hành, hình như không có đại sự nào khác.
Phải mất một lúc, Tâm Tượng chân nhân mới nói: "Ngươi đi bảo khố lấy Tinh Quan đưa cho Như Mộng, không thể để nàng ủy khuất."
Thanh niên biến sắc, lạnh giọng nói: "Ai lớn gan như vậy?"
Tâm Tượng chân nhân phất phất tay: "Ngươi không cần phải để ý, để nàng tự xử lý."
. . .
Thật vất vả mới dụ Trác Như Mộng đi chỗ khác, Giang Vân Hạc cầm tẩu thuốc ngồi trên ghế sa vào trầm tư, hắn đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Mộng Nữ ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta không có biện pháp sao?
Hắn cảm thấy chính mình nên thay đổi một chút hiện trạng.
Ví dụ như, tiếp tục phân tích số liệu Tĩnh Thất Mê Hương để chế tạo ảo giác.
Trên thực tế, những số liệu này hắn đã từng phát hiện, nhưng hắn không thấy hứng thú với phương diện này, hắn cũng không phải loại người thích chơi mê dược, cho nên không quá để ý.
Hiện tại, hắn cần phải phân tích phần số liệu trọng yếu này ra.
Hễ nhìn thấy Trác Như Mộng, ta sẽ phun Tĩnh Thất Mê Hương ra, để chính nàng nằm trên giường mơ mộng, ta không có hứng thú với nữ nhân.
Dù phân tích xong, cũng không thể công khai, sẽ gây ra phiền phức rất lớn. Nếu bị ai đó biết, rồi gieo tin đồn chính mình đã cho Chấp Nguyệt uống Mê Hồn Dược, dư luận dễ dàng bị dắt mũi.
Hắn tự nhiên biết những người chanh chua nói gì về mình.
Mặt khác, chính mình cần một bảo vật chống đỡ được Hợp Hoan Kính.
Kể từ khi dung hợp áo khoác thần hồn của Huyền Quy lưu lại, chất lượng và số lượng thần hồn của Giang Vân Hạc tăng nhiều. Khả năng kháng lại thuật pháp Mê Thần cực cao, nhưng một chút kháng cự với Hợp Hoan Kính cũng không có.
Điều này khiến Giang Vân Hạc có chút hoài nghi về cơ chế hoạt động của Hợp Hoan Kính.
Đáng tiếc, hắc bạch quang bắn ra trong thời gian quá ngắn, Trác Như Mộng lại không chịu đem tấm gương đưa cho hắn nghiên cứu.
Giang Vân Hạc quyết định đi một chuyến đến Tiên Thị.
Không bao lâu sau, Giang Vân Hạc đã xuất hiện trong một cửa hàng pháp khí lớn nhất Tiên Thị.
Giang Vân Hạc cũng không vội, sau khi đi một vòng, phát hiện không ít đồ vật thú vị. Ví dụ như viên cầu có thể phun ra tuyết hình mạng nhện dài mười trượng, loại tuyết mạng nhện này thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, hơn nữa tính kết dính cực lớn, ngay cả tu sĩ Khí Hải cảnh đều có thể trói lại.
Đương nhiên, giá tiền khá đắt đỏ, là pháp khí sử dụng một lần duy nhất, tốn ba ngàn Linh Châu.
Nhưng Giang Vân Hạc cảm thấy mình có thể phân tích ra hai loại số liệu, một loại là tuyết mạng nhện, một loại là tính kết dính.
Nếu như phân tích ra hai loại số liệu này, thủ đoạn của chính mình cũng tăng thêm rất nhiều, trực tiếp dùng chất môi giới để chuyển hóa thành tuyết mạng nhện hoặc siêu keo dính. Mặc dù không phải tấn công trực diện, nhưng cũng không yếu.
Những ai từng chơi trò chơi sẽ biết hệ kỹ năng khống chế quan trọng đến như thế nào.
Trừ cái đó ra chính là hỏa hồ lô. Bản thân hồ lô không có gì hiếm lạ, Giang Vân Hạc cũng có một cái tương tự để chứa đựng hỏa diễm. Nhưng trọng điểm ở chỗ, hỏa trong hồ lô chứa hai loại hỏa diễm là dương hỏa và âm hỏa, khác với cái Giang Vân Hạc nhận được trước đó. Hai loại hỏa diễm, dương hỏa và âm hỏa không phải dùng để giết người, nhưng lại có công hiệu đặc thù.
Trong đó, âm hỏa có thể bám vào bất kỳ vật nào cũng được, linh lực bất diệt, âm hỏa không tắt, không để người khác thụ thương, nhưng có công hiệu để lại tiêu ký. Chỉ cần học thêm một bộ công pháp, trong vòng trăm dặm có thể cảm ứng được vị trí âm hỏa.
Mà dương hỏa có thể cảm ứng được sát ý, âm khí và quỷ khí.
Vĩnh Thành Tiên Thị không thể so sánh với Thịnh Châu Tiên Thị. Trong đó, có vô số các loại pháp khí với nhiều công năng khác nhau, càng có một ít tinh phẩm có thể được xưng là pháp bảo, tu sĩ nguyên môn cảnh đều có thể sử dụng.
Nhưng đại bộ phận thường là sát phạt hoặc phòng ngự, mấy loại pháp khí này không có tác dụng lớn đối với Giang Vân Hạc.
"Chưởng quỹ, ngươi có pháp khí hoặc bảo vật nào có thể ngăn cản Hợp Hoan Kính không?" Giang Vân Hạc quay người dò hỏi.
Chưởng quỹ chính là lão giả có chòm râu dê, nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc với ánh mắt kỳ quái, nam tu tìm loại bảo vật này không nhiều.
"Hợp Hoan Kính không phải là pháp khí loại Mê Hồn." Chưởng quỹ nói một câu để cho Giang Vân Hạc hiểu vì sao chính mình chịu đựng không được.
Thì ra, đây là đồ dùng tình thú.
"Do đó, những pháp khí phổ thông ngăn cản loại thuật pháp Mê Hồn có hiệu quả không lớn. Ta có một vài món ở chỗ này, hiệu quả hay không còn tùy thuộc vào cường độ Hợp Hoan Kính."
Lão giả vừa nói chuyện, vừa lấy ra vài cái hộp để trên ngăn tủ, mỗi cái hộp đều có cấm chế.
"Đây là một chuỗi phật châu tới từ Tịnh Tâm Tự, được làm từ Khôi Mộc. Ngoại có thể ngưng tâm tĩnh thần, còn có thể nhìn thấy “phấn hồng” như bạch cốt, được đệ tử Tịnh Tâm Tự sử dụng để tu luyện."
Đây là chiếc vòng được tạo thành từ một chuỗi mười tám khỏa hạt châu, Giang Vân Hạc nghe xong đã biết công hiệu của phật châu. Nghĩ đến việc đeo lên rồi đi gặp những người khác đều là bạch cốt, khó mà nảy sinh ý nghĩ đẹp đẽ.
Có hiệu quả, nhưng Giang Vân Hạc không thích.
Hơn nữa, bên trong Hợp Hoan Kính có Âm Dương nhị khí có tác dụng hấp dẫn những người khác giới, có công hiệu khiến đối phương trở nên đẹp hơn. Vạn nhất chính mình cảm thấy thế giới đều là khô lâu đẹp nhất thì làm sao bây giờ?
Thật đáng sợ, không dám nghĩ.
"Đây là Phá Pháp Kính, có thể phá vỡ cấm chế đơn giản, cũng có thể ngăn cản một số thuật pháp loại Mê Thần. Đối với Hợp Hoan Kính cũng có chút hiệu quả, nhưng nếu người luyện chế Hợp Hoan Kính có thực lực quá mạnh, sẽ không có hiệu quả."
Giang Vân Hạc có chút hứng thú với cái gương này, nhưng cường độ hơi thấp. Trác Như Mộng thu hoạch được Hợp Hoan Kính từ trong tẩm cung Bạch Long Thủy Quân, không có khả năng là pháp khí phổ thông, lại càng không cần phải nói chính mình chỉ là tu sĩ Khí Hải cảnh, đến nửa phần cũng không ngăn cản được, tấm gương này không có mấy hiệu quả.
"Còn cái này là Thanh Quang Lưu Ly Kính. Đây là một kiện pháp bảo có thể thu thuật pháp của địch nhân, sau đó thả ra đối địch. Người cầm kính đưa vào linh lực càng nhiều, có thể thu được thuật pháp càng mạnh. Chỉ cần linh lực đủ, ngay cả cao thủ Nguyên Môn cảnh thi triển thuật pháp cũng có thể thu vào."
"Đương nhiên, khuyết điểm cũng có, sau khi sử dụng ba lần, cần phải chờ mười hai canh giờ mới có thể sử dụng lại."
Đồ tốt.
Nhìn thấy pháp bảo này, Giang Vân Hạc lập tức tâm động.
Công năng của Thanh Quang Lưu Ly Kính rất cường đại, hơn nữa tác dụng rất nhiều. Ngoại trừ khuyết điểm là chỉ dùng được ba lần trong một khoảng thời gian, không ngăn cản được các loại hình tấn công cận thân như đao, kiếm,...
Nhưng Giang Vân Hạc không lo lắng nhất là cận thân công kích.
Còn như hạn chế sử dụng ba lần, theo quan điểm của Giang Vân Hạc cũng không phải vấn đề gì to lớn. Ưu điểm càng rõ ràng hơn tác dụng của nó.
"Giá bao nhiêu?"
"Tám vạn Linh Châu."
Giá pháp bảo không phải pháp khí có thể so sánh được. Cái pháp bảo này khuyết điểm nhiều, bởi vậy giá cả cũng không tính đắt đỏ. Nếu là pháp bảo cường đại, dù giá tiền tăng thêm số không thì có tiền cũng không mua được.
Giang Vân Hạc tính toán một chút, chính mình chỉ còn sáu ngàn Linh Châu.
Chưởng quỹ chính là lão đầu, không có khả năng bán cho mình với giá sáu ngàn.
Không biết hắn có tôn nữ hay không.
Coi như hắn có tôn nữ cũng vô dụng, cửa hàng này là sản nghiệp của Vĩnh An Quận Vương, chính mình cấu kết với Cơ Thi Trạch cũng vô dụng.
Hay là kiếm một cô nương nào đó lừa gạt. . . rồi mượn tám vạn Linh Châu.
Tám vạn Linh Châu thực sự rất nhiều, ngay cả Chấp Nguyệt cũng không lấy ra được. Giang Vân Hạc đoán Chấp Nguyệt có thể rút ra một vạn Linh Châu là tốt rồi.
Nhưng vấn đề này không khó đối với hắn.
Một cô nương một vạn, mười cô nương là mười vạn.
Chỉ cần ngẫm lại, biện pháp luôn luôn có.
Có phải là ăn bám hay không. . . Giang Vân Hạc luôn cảm thấy ăn bám không mất mặt. Đó là thực lực.
Muốn ăn còn không dám nói mới là mất mặt.
---o0o---
Chú thích:
(1) Bổng đả uyên ương: Dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia rẽ, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa.