"Phải nói rằng, phẩm chất các cô nương thanh lâu trong Vĩnh Thành có thể xếp trước các cô nương thanh lâu ở ba thành trì mà trước đây hắn đến, đặc biệt là cô nương giấu mặt trong Thanh Hoa Tiểu Uyển, xinh đẹp như hoa đào mùa xuân, thanh xuân như hoa cúc chín mùa thu. Nếu như nàng có thiên phú tu hành, ta sẽ mang nàng vào Tam Âm Môn."
Đồng Thanh Xuyên ở sau lưng Giang Vân Hạc vui vẻ kể về những thanh lâu bản địa mà hắn đã từng kinh lịch, phóng túng. Tập trung kể về tướng mạo các cô nương, tài hoa, phong vận ở mỗi viện tử
Giang Vân Hạc cảm thấy, con hàng này đến đây để khoe khoang.
A, thanh lâu, là địa phương nhàm chán.
Chính mình có nên viết một phong thư báo cáo cho Tinh Tượng Tông Trác gia, để bọn hắn bắt yêu nghiệt Mộng Nữ lại?
Giang Vân Hạc lâm vào trầm tư.
Có chút loạn nhịp.
Thư báo cáo nên viết như thế nào. . . ? Cũng không thể nói Mộng Nữ sử dụng Hợp Hoan Kính đối với nam tử qua đường vô tội?
Trác gia nếu biết đầu đuôi câu chuyện. . . có lẽ sẽ không đánh chết mình.
Nhưng chắc chắn sẽ làm ầm ĩ với sư phụ mình.
Nếu là vậy thì thật sự phiền toái.
Nhìn thấy Giang Vân Hạc thất thần, Đồng Thanh Xuyên cười hắc hắc.
Cuối cùng cũng hòa nhau một ván.
Chấp Nguyệt sao, Tô Tiểu Tiểu sao, Trác Như Mộng sao, ta một chút cũng không chua xót.
Ta có thể đi thanh lâu, ngươi có thể sao?
Trên đời hoa tươi vạn vạn đóa, ta có thể hàng đêm làm thợ tỉa hoa.
Ở phương diện nào đó, Đồng Thanh Xuyên cùng Giang Vân Hạc đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Có người hi vọng tìm một người thương sống đến bạch đầu giai lão, nhưng cũng có người lưu luyến bụi hoa, không bởi vì một bông hoa mà ngừng chân.
Dù sao, tình yêu chỉ là xúc động nhất thời, trủy triểu dâng lên rồi cũng xuống.
Chỉ có con cái mới là vĩnh hằng.
Giang Vân Hạc chỉ thất thần một lát liền lấy lại tinh thần, gởi thư không tốt lắm, hắn tạm thời cũng không nghĩ tới Trác gia đem Trác Như Mộng về sẽ không lấy cớ liên lụy chính mình.
Không để ý tới Đồng Thanh Xuyên khoe khoang, Giang Vân Hạc tiếp tục tập trung vào bức tranh trước mặt. Phía trên là nữ tử ngồi nghiêng trên nóc nhà, dáng người thướt tha, có vẻ như đang thất thần.
Nhưng mà, khuôn mặt nữ tử lại vô hồn.
Giang Vân Hạc cầm bút suy nghĩ rất lâu, từng khuôn mặt ở trước mặt mình hiện ra. Một lát sau mới đặt bút xuống, đi qua một bên rửa tay.
Hắn cảm thấy họa kỹ tiến bộ thật nhanh, dù sao năng lực tự thân của tu sĩ không thể so sánh với phàm nhân. Hắn lại có khiếu nghệ thuật thẩm mỹ cùng năng lực sáng tác, học vẽ tranh lại không phải đơn giản là học nhiều hay ít nên giờ hắn làm ít công to.
Đồng Thanh Xuyên không ở lại lâu liền mỉm cười rời đi, tiếp tục hành trình xem hoa của chính mình.
Giang Vân Hạc chợt lóe liền đã xuất hiện bên ngoài, chắp tay sau lưng, hành tẩu trên đường phố, nghe tiếng nói chuyện người đi đường, cùng với mùi thơm đồ ăn khắp nơi, trong lòng cảm thấy thư thái.
Cũng không biết đi được bao lâu, Giang Vân Hạc chú ý tới thiếu nữ mười sáu mười bảy ngồi lau nước mắt bên bờ sông.
Lúc đầu không để ý, vốn định đi qua, kết quả lại dừng bước.
Hắn đã từng gặp thiếu nữ này.
Là cái ngày trời đổ mưa, hắn cùng Trác Như Mộng đang đi dạo thì nhìn thấy cái đuôi bị lộ ra của thiếu nữ.
Từ ngày đó, cái đuôi bị lộ ra dưới váy rất giống họ nhà mèo hoặc là họ nhà chó.
Có màu đỏ rực, có thể là hồ ly.
Giang Vân Hạc từ trước đến nay luôn có thiện ý với các cô nương có lông đuôi xù. Với niềm vui giúp đỡ người khác, Giang Vân Hạc đi tới bên cạnh cô nương, bắt đầu lấy đồ vật trong túi nạp vật ra bên ngoài.
Một tấm ván gỗ xem như bàn vẽ, sau đó là bút mực giấy nghiên.Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, tìm góc độ và tự nói: "Hoàn mỹ."
Mài mực, bắt đầu vẽ tranh.
Mặc dù, trời gần tối, nhưng không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Thế là xuất hiện một cô nương đang lau nước mắt bên bờ sông và một nam tử đang nhìn cảnh tượng vẽ tranh.
Cô nương đã phát hiện Giang Vân Hạc ngay từ đầu, còn tưởng rằng hắn tới an ủi mình. Trong lòng thấy bực bội, nàng ghét nhất chính là có người đi lên quấy rầy.
Kết quả, người kia dừng lại cách đó hai trượng, sau đó lấy ra bút mực giấy nghiên bắt đầu vẽ tranh?
Sao có người ác như vậy?
Cô nương không khóc được nữa, trợn mắt nhìn Giang Vân Hạc.
"Cô nương, có thể khóc tiếp không? Ta còn chưa vẽ xong." Giang Vân Hạc thấy cô nương không khóc, liền hỏi.
". . ."
Cô nương ngây dại, ta ở đây khóc, ngươi không an ủi ta, mà còn để ta khóc tiếp?
Sao trên đời lại có người vô sĩ đến như vậy?
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi khóc rất dễ nhìn, dung mạo hoàn mỹ, lại thêm một chút thương tâm, còn có lệ mi mắt. Ta cảm thấy ta có thể vẽ ra bức tranh đẹp nhất ở trên đời."
Cô nương không còn quan tâm đến việc khóc, phồng má, nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, không nhịn được quay đầu nhìn Giang Vân Hạc.
Thật đẹp.
Vì ngươi đẹp nên tha thứ cho ngươi một nửa.
Phi, Đó không phải là vấn đề.
"Ngươi có thể ngồi yên đừng nhúc nhích? Tiếp tục khóc được không? Nghĩ đến những chuyện thương tâm như thất tình, mất tiền hay gì gì đó. Đây là bức tranh đắc ý nhất trong đời ta. Ta nhất định phải vẽ xong. Sau đó, ta sẽ mời ngươi ăn cơm." Giang Vân Hạc chân thành nói.
Thiếu nữ đứng dậy, giận đùng đùng chạy tới Giang Vân Hạc, cái tên hỗn đản xinh đẹp này thật quá phận.
Còn chưa lên tiếng, con mắt quét qua tờ giấy đang vẽ, chỉ thấy cái đầu búp bê to bằng nửa thân thể đang ngồi ở kia, đôi mắt như chuông đồng.
Thiếu nữ đột nhiên nổi giận chỉ vào bức tranh: "Đây là cái gì?"
Tức giận đến mức quên đi những gì muốn nói.
Ta chính là cái đầu búp bê to bằng nửa thân thể? Ngươi nói cho ta, đây là bức tranh đắc ý nhất của ngươi?
"Đây là Chibi, là cách vẽ cường điệu, xem trọng tả ý không trọng tả thực, chủ yếu là đem đặc điểm của ngươi biểu hiện ra ngoài, ngươi không cảm thấy rất đáng yêu sao?"
Thật sự rất đáng yêu.
Thiếu nữ vừa muốn gật đầu, rất nhanh lại trợn tròn mắt: "Cái gì gọi là trọng tả ý không trọng tả thực? Tả ý là như vậy sao?"
Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?
"Ta cảm thấy đem đặc điểm nổi bật của ngươi vẽ ra, dù sao ngươi đáng yêu như thế. Nếu vẽ như thế này, càng đáng yêu hơn." Giang Vân Hạc nghiêm túc biện luận với nàng.
"Ngươi biết vẽ tranh không?" Thiếu nữ không cảm thấy tức giận lắm khi Giang Vân Hà nói dối. Dù sao, đối phương nói nàng rất đáng yêu, đây là lời khen a. Nhưng trên mặt vẫn là rất hung.
"Ta không biết vẽ tranh? Ngươi biết? Ngươi đến? Chỉ cần ngươi vẽ tốt hơn ta, ta liền mời ngươi ăn cơm." Giang Vân Hạc trực tiếp đặt bút.
"Ngươi nói." Thiếu nữ cầm lấy bút, chỉ vào Giang Vân Hạc."Ngươi, ngồi ở đó."
Giang Vân Hạc ngồi vào vị trí thiếu nữ vừa ngồi, hơi ngã người ra sau, dùng hai tay chống đỡ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Thiếu nữ nhìn khuôn mặt Giang Vân Hạc hồi lâu.
Thật sự rất đẹp.
Râu ngắn trên cằm, có cảm giác khí phách rất thành thục.
Lại không lỗi thời như râu dài.
"Kháo. . . nên vẽ như thế nào đây?" Thiếu nữ khó xử, vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận, nhưng khi cầm bút lên, lập tức luống cuống.
Nàng mới hoá hình chưa lâu, chưa từng học qua cái gì hêt.
Do dự nửa ngày, dứt khoát cắn răng, vẽ cái đầu heo giống tiểu hài tử vẽ bậy.
Vẽ xong, nhìn đầu heo trên giấy, lại nhìn Giang Vân Hạc đang ngồi đó, thiếu nữ nở nụ cười trước.
Sau đó, lại vẽ cơ thể như que diêm.
Thiếu nữ đắc ý vỗ vỗ tay: "Vẽ xong."
Ngươi dám vẽ ta thành búp bê đầu to.
"Nhanh hơn ta dự tính." Giang Vân Hạc đứng dậy nhìn bức tranh thiếu nữ vẽ, nhưng nhìn thấy cái đầu heo và que diêm trên giấy, giống hệt hình vẽ bậy của tiểu hài tử , khiến Giang Vân Hạc có chút ngạc nhiên.