_Ồ nguy hiểm như thế sao. Tạm thời như thế đi tạm biệt.
Diệp Thần ra khỏi không gian hệ thống.
"Anh Diệp đến nơi rồi" Lý Hân Nghiên kêu lần thứ hai, không biết tên này bị gì nữa.
"À ồ xin lỗi có chút suy nghĩ không tập trung lắm, chúng ra đi thôi" Diệp Thần vừa trở ra lại bị gọi tí nữa thì trở tay không kịp.
"Không sao" Lý Hân Nghiên nói
Cả hai bước vào trong, Lý Hân Nghiên đã lái xe vào cổng nhà.
"Nơi đây... á... ừm... cảm ơn" Lý Hân Nghiên đi được một đoạn chuẩn bị giới thiệu sơ bộ về chung quanh thì trợt chân, tưởng chừng như lại đau đớn nhưng lại có một vòng tay hữu lực ôm lấy eo hông. Một cổ khí chất nam nhân đập vào mặt Lý Hân Nghiên, khiến cô có chút thất thần, do thời gian lái xe lâu mà lại có nước hoa kích dục nên người nữ nhân hoàn toàn không hay biết hôm nay là ngày cô biến thành chân chính bông hoa, đã nở rộ như hoa hồng, búp non mai còn đâu.
"Cẩn thận" buông vòng eo mềm mại nhỏ nhắn ra, cả hai như có như không đi vào nhà.
Cảm nhận đầu tiên về nơi này như một biệt phủ vậy, được thiết kế theo kiểu của các hoàng đế xưa, vật liệu đa số là gỗ, cũng có thép giả gỗ để tạo sự hài hoà và dễ dàng thi công
Lý Hân Nghiên đi phía sau, tim đang đập rộn ràng, từ lúc đầu đến giờ cô đều nhìn Diệp Thần bằng ánh mắt của nhân viên cho đến khi hắn đỡ cô, ánh mắt trong như nước, một khuôn mặt soái bạo, làm cô không tài nào quên được. Đi theo cảm tính, Lý Hân Nghiên không có để ý một hòn đá nữa đang trên đường đi và rồi điều gì đến cũng sẽ đến.
"Á.. " ngã khuỵ xuống nền đá xanh.
"Cô sao bất cẩn thế này" Diệp Thần nhìn lại sau lưng, nữ nhân này làm sao thế.
Đi đến dìu cô đến một đình viện, nơi đây được bố trí như một căn phòng, có giường, bàn ghế, tủ lạnh, tivi, quạt trần...
"Có đau không?" Diệp Thần gỡ bỏ đôi guốc cao ra, mắt cá chán sưng đỏ lên, trật chân rồi.
"Á... " Diệp Thần vừa nói vừa vặn một cải làn Lý Hân Nghiên cũng đỡ không nổi. Thét lên một tiếng, cả người như mất sức ngã vào người nam nhân. Tác dụng của "hương" đã phát tán.
Diệp Thần thuận tay ôm cô vào người. Hơi thở nam nhân phả vào mặt cô gái khiến người đẹp hoàn toàn mất trí mà sờ loạn, vô tình cầm ngay con cự long đang ngủ say.
"Ồ" Diệp Thần cũng không ngờ cô gái này muốn kiểm tra năng lực bằng cách này, con điếm.
Không phiền hà, hắn đẩy cô nằm xuống giường, kéo váy lên, vạch chiếc quần lót ren trắng ra, bên trong một mảnh lầy lội.
"Thật tao nữ nhân"
"Á... sướng quá... " Diệp Thần đưa tay vào móc móc cho nước chảy ra thêm, nữ nhân rên rỉ lại là cảm giác đó.
Hắn nhớ ra mỗi lần nữ nhân ra rỉ lại kích thích hắn, cho dù có bắn ngàn pháo đi nữa mà còn tiếng rên thì hắn không thể ngừng được.
Không nhiều lời Diệp Thần móc xong rồi dúi đầu vào kiểm tra mùi vị.
"Ừm cũng được không quá tệ"
Diệp Thần lôi con cự long ra, không kích tình nữa, bên dưới bê bết dâm thuỷ rồi, dùng quy đầu chà chà lên miệng dưới.
"Muốn nó sao"
.
"Á... ừm muốn... muốn nó cắm vào"
"Được a" Diệp Thần dứt lời, con cực long đã đến chỗ sâu trong phá tan bức tường trinh tiết, một tiếng thét vang lên.
"Vẫn là cái xử nữ, được em phải làm vợ anh rồi" Diệp Thần đã quyết định xử nữ nào do hắn phá đều về tay hắn.
"A... ưm... a... a...ha ang.... " nữ nhân rên rỉ, uốn éo không ngừng, mắt nhắm nghiền.
Lý Hân Nghiên hoàn toàn không có chút lí trí nào, mỗi hành động đều do dục hoả dẫn dắt.
Ôm cô vào lòng, hạ thân hắn dập phầm phập vào, chơi có một mình nên hắn không vui, giao hoan là việc ngươi tình ta nguyện mới có thể thăng hoa.
"Hà ầ à" rít lên một tiếng hắn bắn nhất pháo.
Nằm vuốt ve cô gái, Diệp Thần muốn hỏi hệ thống chuyện này là sao, rõ ràng cô ta sờ mó chẳng phải là kích thích hắn sao.
_Cái gì lọ nước hoa đó là thuốc kích dục á
_Đúng vậy, kí chủ không đọc công dụng à
_Rồi rồi ta lại hiếp một em rồi. Tạm biêt.
"Hân Nghiên, Hân Nghiên" Diệp Thần để cô ngủ hơn 20 phút rồi vực cô dậy, nơi đây cũng tối rồi không thể qua đêm được.
Mắt nữ nhân nhấp nháy ý định mở mắt, một lát sau.
"Aaaaaaa" khi phát hiện cô đã mất đi cái màng kia nghĩa là...
"Em yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em, không cần phải lo lắng" Diệp Thần thấy cô rơi nước mắt, thấy cũng đúng nên cũng muốn an ủi một chút tâm hồn nhỏ bé.
"Anh thật muốn cưới em" Lý Hân Nghiên chỉ biết có cưới nhau thì mới có thể...
"Điều này... chúng ta cần làm rõ" Diệp Thần nói.
Khi nghe câu này trái tim cô gái thắt lại, cảm giác buồn rười rượi, cỗ uất ức xuất hiện, nước mắt không chủ động tuôn rơi.
"Đừng có khóc, anh có bảo là vứt em đâu" Diệp Thần chịu thua nói.
"Thế là sao" Lý Hân Nghiên lau lau nước mắt hỏi. Khoé mặt đỏ, khuôn mặt xinh đẹp khi khóc lại tạo ra một đạo mị lực to lớn
"Anh muốn có nhiều vợ, em không phải người đầu tiên" Diệp Thần muốn tình cảnh phải êm dịu xuống, kinh nghiệm mấy lần trước không thể áp dụng lên cô gái này, đa số nữ nhân của hắn đều là bình hoa ít va chạm thực tế nên còn non, còn cô gái này ay già đời hai chữ này thiết nghĩ diễn tả đúng cái bản chất a.
"Sao có thể anh muốn phạm pháp à" Lý Hân Nghiên choáng với câu trả lời của hắn.
"Em không cần quan tâm luật pháp, chúng ta cái gì ta không quan tâm mà phải lo trả lời câu kia đồng ý sao" Diệp Thần nói.
"... " im lặng không trả lời, ánh mắt trầm tư suy nghĩ.
Cả hai im lặng, không khí trầm xuống