Chương 7: Bị Phạt

Tuy Bạch thị không thích Thẩm thị, nhưng đối với Phó Minh Hà là thật lòng thương yêu.

Bà ta sinh được ba nhi tử, trưởng tử Phó Kỳ Mạnh chỉ lưu lại được một mầm mống duy nhất là Phó Minh Hà, thứ tử Phó Kỳ Huyền và vợ cả cũng chỉ sinh được một mình Phó Minh Hoa, tam phòng Chung thị ngược lại sinh được hai nam ba nữ, đáng tiếc lại không lọt được vào mắt bà ta. Hôm nay sau khi Phó Kỳ Huyền làm nha hoàn bị thương thì cũng bị phỏng tay, Bạch thị nhất thời lo lắng, khi Phó Minh Hà tiến lại gần muốn nói với bà ta, trong lòng Bạch thị thật ra là hiểu hết.

Thế nhưng dưới tình huống lúc đó, bà ta chưa kịp nói chuyện với Phó Minh Hà, thì nàng ta đã đỏ mắt chạy ra ngoài, mặc dù trong lòng Bạch thị có chút không vui, nhưng vẫn phái Thường ma ma đi dỗ dành nàng ta, lại không nghĩ rằng khi Thường ma ma trở về lại nói Phó Minh Hà cãi nhau ầm ĩ với Phó Minh Hoa ở ngay trước viện của mình.

"Bảo nó sao chép Nữ giới mười lần, trước cuối tháng giao cho ta, mười ngày này không cho nó ra khỏi cửa viện." Bạch thị mặt âm trầm, lắc đầu.

Mà lúc này Phó Minh Hoa vừa mới bị Phó Minh Hà đánh vào tay, cũng về tới viện của mình.

Bích Vân cởi chiếc áo khoác dính tuyết ra cho nàng, lấy khăn ấm cho nàng lau tay, thấy tay nàng vẫn còn đặt ở chỗ cổ tay, không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi nãy ở trước viện Bạch thị, mím môi một cái: "Cánh tay đại cô nương bị thương phải không?"

Phó Minh Hoa lắc đầu, nàng mặc đồ dày, sức lực Phó Minh Hà lớn bao nhiêu chứ? Nàng là cố ý để nàng ta đánh đó.

Nàng nhận lấy nước trà Bích La đưa tới, khoé miệng cong lên: "Đau cũng không phải là đau, nhưng Phó Minh Hà có lẽ sẽ khó chịu." Phó Minh Hà luôn nhìn nàng không vừa mắt, mỗi lần gặp nàng đều gây phiền toái.

Hôm nay rõ ràng Phó Minh Hà ở chỗ Bạch thị bị chọc tức, nhưng lại tới trút giận lên trên người nàng. Phó Minh Hoa biết rõ nàng ta hận nhất chính là thân phận đích trưởng nữ của nàng, mỗi lần nàng vừa gọi nàng ta là muội muội, nàng ta nhất định sẽ trở mặt. Hôm nay nàng bày ra dáng vẻ dịu dàng săn sóc làm bộ muốn mặc áo khoác giúp nàng ta, quả nhiên Phó Minh Hà liền đưa tay hất ra.

Nếu không có Phó Minh Hoa nhúng tay, có lẽ Phó Minh Hà sau khi được đại nha đầu Bích Hồng đuổi theo đưa áo, thấy lạnh sẽ khoác thêm, nhưng có Phó Minh Hoa xen vô, theo tính tình của nàng ta, chắc chắn sẽ không mặc nữa.

Ngay trước mặt Thường ma ma, nàng ta vươn tay đánh nàng, mặc dù Bạch thị thương nàng ta, nhưng nàng ta không có quy củ như thế, cho dù Bạch thị bất công, cũng sẽ phạt nàng ta.

"Chờ xem là được." Phó Minh Hoa ngồi nghiêng trên ghế quý phi, co đôi chân lạnh cóng của mình lại, hiếm khi lộ ra dáng vẻ đáng yêu của tiểu nữ nhi, nhẹ giọng nỉ non.

Bích Vân thay nàng kéo tấm thảm dày đắp lên đùi, trong phòng im lặng.

Sáng sớm nàng đã thức dậy đi thỉnh an trưởng bối, tới giờ vẫn còn chưa dùng bữa.

Quy củ Tân Đường một ngày hai bữa, bình thường là sau khi nàng thỉnh an xong trở về mới chậm rãi an bài bữa sáng.

Phó gia mặc dù là tân quý, nhưng đã giàu sang ba mươi năm, cũng bắt đầu học theo điệu bộ Quý tộc. Bên cạnh Phó Minh Hoa ngoại trừ bốn đại nha hoàn, còn có một nhũ mẫu được Tạ thị sai người đưa từ Tạ gia Giang Châu tới để sắp xếp bữa ăn hàng ngày cho nàng, ngoài hai bữa cơm ra, mỗi ngày còn có thể nấu các món canh dưỡng sinh và các món điểm tâm ngọt có lợi cho thân thể nữ nhi.

Chỉ là gần đây nhũ mẫu Giang thị trở về Giang Châu một chuyến, đã đi hơn mười ngày, e rằng hơn nửa tháng nữa mới trở về.

Lúc này Phó Minh Hoa mới thỉnh an xong trở về, trong phòng Lục Vu phụ trách bữa ăn của nàng đã đi xuống an bài.

Bọn nha hoàn đang dọn bữa sáng thì bà tử đi vào nói Phó Minh Sa tới rồi.

Đám người Bích Thanh trong phòng cũng không bất ngờ, thời gian qua Phó Minh Sa và Phó Minh Hoa luôn thân thiết với nhau.

Nàng ta là nữ nhi thứ xuất của Phó Kỳ Huyền, trong nhóm tỷ muội Phó gia đứng hàng thứ năm, do thông phòng Hà thị sinh ra.

Hà thị vốn là nha hoàn của Tạ thị, trước đây lúc Tạ gia gả nữ nhi đến Lạc Dương, nàng ta là một trong những nha hoàn Tạ thị dùng để tranh sủng.

Lúc trước Tạ thị gả vào Phó gia, Tạ gia đã chuẩn bị bốn nha hoàn thông phòng, ngoại trừ Hà thị, mấy người còn lại đều nhìn ra được Phó Kỳ Huyền người này tham mới ghét cũ, cũng không phải là người lương thiện, bởi vậy lúc ấy ai cũng đều tỏ rõ ý nguyện muốn hầu hạ bên cạnh Tạ thị.

Chỉ có Hà thị không cam lòng bỏ lỡ phú quý, dung mạo nàng ta lớn lên cũng tốt, vả lại vốn lúc trước Tạ gia đưa nàng ta đến bên cạnh Tạ thị, chính là vì chuẩn bị cho Phó Kỳ Huyền, nàng ta cũng không cam lòng gả cho quản sự cả đời làm hạ nhân, bởi vậy thừa dịp Tạ thị có thai liền câu dẫn Phó Kỳ Huyền.

Sau đó cũng may mắn, một lần liền tra ra hỉ mạch.

Hà thị cho rằng cả đời mình có chỗ để dựa, không không nghĩ tới sau mười tháng hoài thai lại sinh ra nữ nhi.

Mà lúc này Phó Kỳ Huyền đã có người mới trong lòng, chỗ nào còn nhớ rõ nàng ta? Thế tử gia Trường Nhạc Hầu phủ, cho tới bây giờ thật sự không hề thiếu nữ nhân. Cho nên đến cuối cùng, ngay cả một danh phận Hà thị cũng không có kiếm được, liền nghĩ tới muốn đi nịnh bợ Tạ thị.

Nhưng dễ gì nình bợ được Tạ thị, nàng ta oán hận nữ nhi không phải nhi tử, đối với nữ nhi chẳng quan tâm..

Lần đầu tiên Phó Minh Hoa nhìn thấy Phó Minh Sa, nàng ta giống như con mèo con, được chăm sóc đến da thịt trắng nõn, thân thể còn ốm hơn Phó Minh Hoa, nàng ta chỉ nhỏ hơn Phó Minh Hoa sáu tháng, nhưng lại thấp hơn nàng cả nửa cái đầu.

Trên thực tế Phó Minh Hoa tính tình lạnh nhạt, Phó gia có không ít tỷ muội khác phòng, ngoại trừ Phó Minh Hà, mối quan hệ của nàng với mọi người đều không lạnh không nhạt.

Ngược lại Phó Minh Sa rất thích đến viện của nàng, đoán chừng là Hà thị sau lưng sai khiến, sợ mẹ con hai người bị Phó gia quên mất, muốn mượn nàng mưu cầu được chỗ tốt.

"Dọn thêm bát đũa." Phó Minh Hoa vẫy tay với Phó Minh Sa, nàng ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt nửa cũ nửa mới, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay lạnh đến trắng bệch, đôi môi ướt át cũng lạnh đến tím tái, dưới chân mang một đôi giày thêu đơn bạc, lúc này cả người lạnh đến run rẩy.

Chỉ là khi nhìn thấy Phó Minh Hoa, khóe môi đang khẽ cong lên của nàng ta có hơi cứng ngắc, lộ ra hai lúm lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng.

Nàng ta có chút nhút nhát đi tới chỗ Phó Minh Hoa, Phó Minh Hoa vươn tay kéo nàng ta, bàn tay mềm mại ấm áp của nàng lại càng làm lộ rõ đôi tay lạnh lẽo như tuyết của Phó Minh Sa.

Phó Minh Sa theo bản năng nắm lấy tay của Phó Minh Hoa, chỉ là rất nhanh đã phải buông tay ra, đại nha hoàn Bích La bên cạnh Phó Minh Hoa nhanh chóng đưa tới lò sưởi, trong phòng đốt địa long, một lúc lâu sau gương mặt nàng ta mới dần dần có chút huyết sắc.

"Trời lạnh như vậy, nên ngốc trong phòng." Nha hoàn nhanh chóng đưa bát đũa tới, Phó Minh Sa nhút nhát không dám cầm, thẳng đến khi Phó Minh Hoa ra hiệu nàng ta cầm đũa, bên má nàng ta mới hiện hai đám mây hồng nho nhỏ, ngoan ngoãn nói câu cảm ơn.

"Ngũ cô nương luôn ầm ĩ nói nhớ đại cô nương, muốn đến thăm người." Đại nha hoàn Bích Như bên cạnh Phó Minh Sa nói, Phó Minh Sa có chút ngượng ngùng nhìn Phó Minh Hoa, thấy nàng không có vẻ tức giận, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn nhỏ bày mấy món ăn sáng và điểm tâm, những thứ này đều là đầu bếp Tạ thị đưa tới chỉ chuyên hầu hạ cho Phó Minh Hoa, mỗi một món đều vô cùng tinh xảo, trong đó có mấy món điểm tâm và canh dưỡng sinh đều là đơn thuốc bí mật chỉ mỗi Tạ gia có, được truyền thừa mấy trăm năm, những thứ này là kho báu của Tạ gia, cho dù Bạch thị thật sự có thấy thèm bao nhiêu đi nữa cũng không có được.