May đồ mới cho chủ tử trong nội viện là do bà ta phụ trách, nếu đổi thành người khác thì bà ta cũng không cần phải đích thân đến, nhưng riêng Bạch thị, Tạ thị và Phó Minh Hoa, mỗi lần bà đều tự mình đến, còn vui vẻ phụng bồi, đây cũng là một trong những chỗ tốt của quyền thế.
"Đúng là lúc đang lớn." Giang ma ma cười đáp.
Qua năm Phó Minh Hoa cũng đã mười tuổi, váy năm ngoái mặc đã hơi chật nên phải may mới.
Nữ lang Đại Đường thích váy áo thướt tha, đặc biệt váy mùa hè thích dùng vải lăng la, lúc đi đi lại lại nhìn thật sự là xinh đẹp động lòng người.
Phó Minh Hoa nhìn Giang ma ma, thấy Chu ma ma thận trọng đứng ở một bên, cười nói: "Bích Lam dâng trà cho Chu ma ma."
"Không cần không cần." Chu ma ma liên tục khoát tay: "Nô tỳ không khát, không cần làm phiền Bích Lam cô nương."
"Nghỉ một lát đi, ma ma phải đo một hồi nữa." Phó Minh Hoa thốt ra lời này, Chu thị vừa nghe ra ý tứ Phó Minh Hoa có lời muốn nói với bà.
Giang ma ma cũng nghe hiểu, động tác trong tay chậm lại.
Bích Lam gọi người bưng trà tới, Chu ma ma thận trọng nâng niu trong tay, cũng không dám uống nước trà kia.
Bên ngoài sắc trời âm u, trong phòng tuy có đặt chậu băng, nhưng mồ hôi trên người Chu ma ma vẫn là từng giọt từng giọt chảy xuống, lạnh nóng ào ạt như vậy làm bà ta rùng mình một cái, cảm giác đầu có chút mơ màng.
Dường như trong khoảng thời gian ngắn bà ta có thể nghe ra được tiếng quần áo bị thấm ướt lúc mồ hôi lạnh của mình thấm ra.
"Có lẽ trời sắp mưa." Mồ hôi chảy vào trong mắt nhưng Chu ma ma cũng không dám đưa tay lau, chỉ là cười lấy lòng nói một câu: "Lúc nô tỳ đến, nhìn thấy địa long [1] lăn mình trong cát, các lão nhân cũng nói, địa long lăn cát, nhất định trời sắp mưa."
[1] địa long: giun đất
Bầu trời nổi gió muốn mưa, Phó Minh Hoa nhìn Chu ma ma đứng ngồi không yên nói:
"Ma ma đã đi đo quần áo cho phụ thân rồi hả?"
Chu ma ma bị nàng giữ lại, còn tưởng nàng có gì muốn nói với mình, không nghĩ nàng chỉ hỏi chuyện này, Chu thị thở dài một hơi, nở nụ cười lên tiếng: "Thế tử gia ra ngoài làm việc còn chưa về, có lẽ sẽ đo muộn hơn cô nương một chút."
Phó Minh Hoa híp mắt.
Nàng biết rõ chuyện này. bản tính Phó Kỳ Huyền khó sửa đổi, háo sắc như mạng, trong nhà ông ta có vợ, có thiếp lại có thông phòng.
Đại Đường có quy định, nạp thiếp cũng có quy định về số lượng.
Vương thân quý tộc có thể nạp tám người thiếp, công hầu có thể nạp sáu người, theo thứ tự mà giảm dần. Nếu như nam tử bốn mươi tuổi không con mới có thể nạp thêm.
Chỉ là nha hoàn hầu hạ thông phòng lại không có quy định, trong phòng Phó Kỳ Huyền đã có bốn thiếp, thông phòng lại có rất nhiều, con cái cũng không ít, nhưng ông ta vẫn tham lam không biết đủ.
Ông ta mới có một nữ nhân là Tống thị, đã thu xếp ở ngoài phủ hơn nửa năm.
Cha của Tống thị này vốn là tham mưu quân sự ở Doanh Châu, lại cấu kết làm việc xấu, cùng Thứ sử Trương Thông buôn bán vũ khí đến bộ lạc người Hồ, đến khi có người báo cáo, Gia An Đế giận tím mặt, tống giam hết những người liên can đến Thứ sử Trương Thông, ngoại trừ chém đầu đám người Trương Thông răn đe thị chúng, còn treo thủ cấp ở cửa thành, nữ quyến thì bị đày vào trong quan phường.
Tống thị chính là một trong những khách nữ lúc đó bị lưu đày.
Nàng ta có dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ đi vào giáo phường phải chịu nhiều đau khổ. Nàng ta xuất thân là cô nương nhà quan, không cam lòng rơi vào chốn phong trần, khi đó đám người Phó Kỳ Huyền đi vào giáo phường, liếc mắt liền chọn trúng Tống thị quyến rũ động lòng người.
Có được nguyên hồng của nàng ta mới thấy thực tủy tri vị[2], biết thân phận nàng ta đặc thù, chỉ sợ mang về Phó phủ thì Phó hầu gia sẽ không tha cho ông ta, Phó Kỳ Huyền lại không nỡ bỏ một mỹ nhân như vậy, không muốn nàng ta tiếp khách người khác.
[2] 食髓知味: (thực tủy tri vị) Ăn tủy rồi biết vị ngon nên muốn ăn nữa. Ý chị nếm mùi ngon ngọt nên muốn nếm nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui liền bố trí nàng ta làm ngoại thất, mua nhà hoàn bà tử về hầu hạ Tống thị, nuôi dưỡng nàng ta ở bên ngoài.
Dăm ba hôm Phó Kỳ Huyền lại qua đó khoái hoạt một hồi, đến nay cũng đã hơn nửa năm.
Tống thị tự nhiên không cam tâm cả đời chỉ ở bên ngoài làm ngoại thất không danh không phận. Ngày đó nàng ta thèm muốn dung mạo anh tuấn của Phó Kỳ Huyền, lại xuất thân cao quý nên mới ủy thân cho ông ta, thời gian sau này nhận ra tính tình Phó Kỳ Huyền bội bạc.
Nàng ta có suy nghĩ muốn tìm một chỗ để dựa vào, một lòng muốn Phó Kỳ Huyền mang nàng ta vào phủ, nên đã xuất ra mười tám thế võ mê hoặc Phó Kỳ Huyền đến thần hồn điên đảo.
Mấy tháng trước lúc Tề thị bị Bạch thị nhốt vào Phật đường, sở dĩ ông ta không làm ầm lên với Bạch thị cũng vì chuyện này.
Tống thị rất có thủ đoạn, biết Phó Kỳ Huyền sợ Phó Hầu gia nên đã uống thuốc cho dễ thụ thai.
Trước mỗi khi sinh hoạt vợ chồng với Phó Kỳ Huyền đều uống một chén, một tháng trước nàng ta nói mình có thai rồi.
Nàng ta đòi muốn vào phủ, gần đây Phó Kỳ Huyền bị nàng ta làm ầm ĩ đến đau cả đầu.
Trong giấc mơ "Ông ta" vào bước đường cùng, đi cầu Bạch thị, nhưng Bạch thị lại mắng cho ông ta một trận, lệnh ông ta đánh rớt nghiệt thai trong bụng Tống thị.
Ông ta lại bảo Tạ thị cầu xin Phó Hầu gia dùm ông ta, Tạ thị không chịu.
Khi đó Phó Nghi Cầm lại châm ngòi khiến Phó Kỳ Huyền và Tạ thị cãi nhau liên tục, sau đó Tạ thị dùng lụa trắng treo cổ.
Chuyện nháo ầm lên, Phó Hầu gia suýt nữa thì đánh chết Phó Kỳ Huyền.
Phó Kỳ Huyền nuôi tội nô, vì chuyện này mà bức tử vợ cả, Đại Đường có luật tội này phải bị ở tù nửa năm.
Chỉ là Phó gia có tước vị, nên Phó Kỳ Huyền có thể tránh thoát.
Ngự Sử tố cáo tội trạng của Phó gia lên ngự tiền, nhắm thẳng vào tội Phó hầu gia trị gia không nghiêm, bởi vậy Gia An Đế giáng tội Phó Hầu gia, giáng chức xuống làm Quang Lộc Đại phu, hủy bỏ tước vị truyền thừa cha truyền con nối của Phó gia, đổi thành chỉ được thừa kế năm đời.
Phó gia gặp phải tai ương như vậy, về sau Phó Kỳ Huyền tự nhiên không còn dám nhắc tới Tống thị nữa, đến cuối cùng Tống thị cũng không vào phủ.
Phó Minh Hoa đoán rằng, theo tính cách của Phó Hầu gia, chỉ sợ Tống thị đã sớm bị ông ta xử lý sạch sẽ rồi.
Nàng hỏi Chu ma ma về tung tích của Phó Kỳ Huyền, lúc này nghe bà ta nói Phó Kỳ Huyền chưa hồi phủ, trong lòng Phó Minh Hoa liền có tính toán.
Một kẻ vô dụng như thế, Phó Kỳ Huyền biết gì mà làm quan? Đảm nhiệm bất quá cũng chỉ là chức quan nhàn tản, mỗi tháng lĩnh bổng lộc mà thôi.
Phần lớn thời gian Phó Kỳ Huyền đều tiêu vào việc tầm hoa vấn liễu, nào có chính sự phải làm?
Nàng mấp máy môi, lại nói vài câu, lúc này mới ra hiệu cho Bích Lam đưa hà bao khen thưởng cho Chu ma ma, Chu ma ma cũng là nhân tinh, thu hà bao xong liền đặt chén trà xuống.
Giang ma ma báo số đo cho bà ta, bà ta nhớ kỹ xong, lúc này mới cáo từ rời đi.
Vừa dùng xong bữa tối, bên ngoài sắc trời đã tối hẳn.
Những đám mây đen đè lên đỉnh đầu, trên đỉnh đầu truyền đến từng hồi tiếng sấm rền vang.
Trong phòng đặt chậu băng nhưng cũng oi bức đến không chịu nổi. Phó Minh Hoa đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm gội thì từng giọt từng giọt mưa liền rơi xuống.
Ban đầu còn tốt, thời gian dần trôi qua thì mưa rơi dày đặc.
Trong tiếng sấm 'Ầm ầm', từng tia sét thẳng đường bổ xuống làm mấy tiểu nha đầu canh giữ ngoài phòng đều bị dọa sợ.
Phó Minh Hoa thần sắc bình tĩnh ngồi trên kháng, tối nay nàng luôn có cảm giác có chuyện quan trọng sẽ xảy ra.
Tia chớp đánh xuống, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên mặt nàng, làm nổi bật lên khuôn mặt có chút trắng bệch của nàng.
"Năm nay sấm thật bất thường."