Chương 56: Rời khỏi

Từ sâu trong đáy lòng, thật ra Bạch thị biết Phó Nghi Cầm đề nghị như vậy cũng không tệ.

Thậm chí trước mắt nhìn ra, thì Đại phòng nhận Phó Lâm Ngọc làm con thừa tự cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Nhưng nguyên nhân Bạch thị tức giận là bởi vì bà ta biết Phó Nghi Cầm và Tề thị âm thầm lui tới, và việc Phó Nghi Cầm ở trước mặt bà ta chỉ chỉ trỏ trỏ vào chuyện của Phó gia.

Trước đó Bạch thị không nói, chẳng qua là nhớ đến tình mẹ con, muốn lưu lại vài phần thể diện cho Phó Nghi Cầm.

Lúc này nếu đề nghị Phó Nghi Cầm đưa ra là thật tâm suy nghĩ cho Phó gia thì thôi, đáng tiếc đề nghị này của nàng ta, là vì ham muốn cá nhân của bản thân nàng ta, Bạch thị làm sao có thể khoan dung cho nổi?

Huống chi nơi này là Phó gia, cũng không phải là Đinh gia, một nữ nhi đã xuất giá lại vì lợi ích của mình mà nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ.

Ánh mắt Bạch thị lạnh như băng, nhìn chằm chằm Phó Nghi Cầm:

"Ta còn chưa có chết, chuyện Phó gia lúc nào thì đến phiên con làm chủ?"

Trước đây Phó Nghi Cầm đã nhìn ra được Bạch thị có chút không hài lòng với việc nàng ta can thiệp vào việc nhà Phó gia, nhưng mà nàng ta cũng họ Phó, Bạch thị lại luôn cưng chìu nàng ta, dù cho nàng ta nói thẳng, Bạch thị nhiều nhất là lén lút giáo huấn nàng ta, mọi chuyện liền coi như qua.

Lại không nghĩ đến Bạch thị lại giận dữ như vậy, khiến nàng ta có chút ngây dại.

Quát Phó Nghi Cầm xong, Bạch thị mới quay đầu nhìn Phó Kỳ Huyền sắc mặt xanh trắng: "Nhị lang, con thấy thế nào?"

Phó Minh Hoa niết khăn tay, nhẹ nhàng che đi khóe miệng đang cong lên của mình, Phó Kỳ Huyền còn có thể thấy thế nào? Phó Kỳ Mạnh Bạch thị cũng lôi ra rồi, lại nói huynh đệ tình thâm, mặc dù Phó Kỳ Huyền ngu xuẩn nhưng lúc này mở miệng còn có đường sống sao?

Nhưng Phó Minh Hoa vẫn nhìn ông ta một chút, thấy vẻ mặt ông ta có chút do dự, giống như còn sinh ra chút lương tâm.

Xem ra những ngày này dù Tề thị bị cấm túc trong Phật đường, thế nhưng cũng đã làm ra không ít hành động.

"Không nói đến Ngọc ca nhi" Ông ta lắc đầu, phấn trên mặt rơi xuống ròng ròng: "Mẫu thân cảm thấy Tề ca nhi thế nào?"

Tề ca cũng là con vợ lẽ, là do di nương Bàng thị sinh ra.

Bàng thị xuất thân nhà thương nhân ở Quý Dương, cha bà ta quyên góp bạc mua một chức quan, coi như là thoát tiện tịch.

Sau vì muốn nịnh nọt quyền quý Lạc Dương, muốn tìm chỗ dựa vào mà đưa đích nữ Bàng thị đến Phó phủ, trở thành thiếp của Phó Kỳ Huyền.

Bàng thị sinh một trai một gái, nhi tử Tề ca nhi năm nay bốn tuổi, được Bàng thị xem như trân bảo. Bàng thị xuất thân thấp hèn, nhưng thắng ở chỗ lúc cha chưa quyên tiền mua chức quan thì làm buôn bán, ngân lượng sung túc.

Đối với nữ nhi ở trong hầu phủ này cũng không keo kiệt, bà ta ra tay hào phóng, hạ nhân trong nhị phòng vẫn rất thích bà ta.

Sắc mặt Bạch thị âm trầm.

Lúc này Phó Kỳ Huyền lại vì Tề thị mà chống đối đề nghị của bà ta, điều này không khỏi làm Bạch thị bắt đầu cảnh giác trong lòng.

Một tiểu thiếp thế mà lại có năng lực lớn như vậy, dỗ Phó Kỳ Huyền đến xoay vòng vòng. Điều này ngay cả Tạ thị cũng không làm được.

"Nhị lang." trong lòng Bạch thị đã bắt đầu chán ghét Tề thị, cũng quyết định phải chặt đứt chỗ dựa của Tề thị.

Nhưng trên mặt bà ta không lộ ra biểu tình gì, ngược lại còn mỉm cười ôn hòa: "Đại ca con phúc bạc, đã sớm không còn, nếu nó vẫn còn, con cảm thấy mẫu thân có cần thay nó nhận con thừa tự kéo dài hương khói không, cũng không đến mức sẽ chặt đứt truyền thừa của Đại phòng đúng không?"

Phó Kỳ Huyền thật sự là cái bao cỏ, Bạch thị biết rõ tính tình y.

Bà ta hiểu được nếu cứng rắn, dựa vào tính tình của y, cho dù buông tha nhi tử, cũng sẽ ghi hận bà.

"Ta luôn nói, huynh đệ đồng tâm, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay Đại lang không còn, nếu nó còn sống, con muốn đồ gì của nó, nó có khi nào không cho con không?"

Bạch thị nói lời này là để Phó Kỳ Huyền nhớ tới những gì đã qua.

Nhưng điều y nghĩ tới cũng không phải là tìm Phó Kỳ Mạnh vì muốn vàng bạc tiền tài, mà là nhớ tới mỗi lần mình nhìn trúng cô nương nào, phần lớn Phó Kỳ Mạnh đều nhường cho.

Vừa nghĩ như thế, quả nhiên trong lòng Phó Kỳ Huyền đã đồng ý hơn phân nửa: "Vậy thì do mẫu thân làm chủ."

Y chắp tay, Bạch thị liền hài lòng nở nụ cười.

Phó Kỳ Huyền thích nữ sắc, đối với Tề thị mặc dù có vài phần sủng ái, nhưng Tề thị chỉ có chút thủ đoạn mà thôi. Y vốn là người có tính tình bội bạc, cũng không có tài hoa, cũng không biết dạy bảo nhi nữ, thời gian ở cùng mấy hài tử cũng không dài, tình cảm cũng không nhiều.

Vả lại y lại nghĩ, không phải Tề thị vẫn muốn biến nhi tử của mình từ thứ tử thành đích tử sao, trước kia y không dám bước vào viện của Tạ thị nửa bước, cũng không muốn nhìn thấy thê tử xuất thân nhà cao cửa rộng, lời nói của Tề thị y chỉ nghe một chút mà thôi.

Hôm nay coi như là thỏa ý nguyện của nàng ta, miễn cho nàng ta lải nhải bên tai mình.

Huống chi chỉ là để cho Đại phòng nhận làm con thừa tự, cũng không phải đoạn tuyệt quan hệ với họ Phó, từ nay về sau không được gặp lại nữa.

Quyết định chuyện này xong, ý cười trên mặt Bạch thị càng nhiều thêm.

Bà ta lại nói vài câu, mới khiến cho đám người rời đi, chỉ giữ lại mình Phó Nghi Cầm.

Đám người vừa đi, trong phòng trống không, bà ta mới lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Nghi Cầm: "Đến nay con về Lạc Dương cũng đã được vài ngày rồi, trạch viện ở Trịnh Nam Hầu phủ có lẽ cũng đã dọn dẹp xong, chốc lát nữa ta lệnh cho Thường ma ma đi theo con thu dọn hành lý, mai con trở về Đinh gia đi."

Vừa nãy được Bạch thị giữ lại, Phó Nghi Cầm liền cảm giác mí mắt nhảy không ngừng, lúc này quả nhiên ác cảm ứng nghiệm, nàng ta có chút hoảng hốt.

Lúc Âm thị thiết yến cũng không mời bà ta, liền làm cho bà ta phát giác ra được chức quan của trượng phu thật quá nhỏ, đối với mình ảnh hưởng thật quá lớn.

Nếu ở lại Hầu phủ mưu cầu được hôn sự tốt cho nữ nhi, sau này mẫu bằng tử quý, cũng không phải liền hoàn toàn cắt đứt ý niệm.

Nhưng lúc này Bạch thị lại muốn đuổi nàng ta đi, nàng ta vội thả nữ nhi xuống, bổ nhào quỳ xuống trước mặt Bạch thị cầu xin: "Mẫu thân, nữ nhi và người xa cách nhiều năm..."

"Con không cần nói nữa." Tâm ý Bạch thị đã quyết, bưng chén trà lên, cầm nắp chén vội vàng hớt lá trà ở trên mặt nước, trong mắt không thấy nửa phần ấm áp.

Thường ma ma mời Phó Nghi Cầm đi ra ngoài, nàng ta vừa cầu vừa ôm, nhưng Bạch thị cũng không thay đổi quyết định.

Mắt đã thấy thịt khô đêm ba mươi, Phó Nghi Cầm lại bị đuổi ra khỏi cửa.

Sáng sớm Phó Minh Hoa thức dậy, Bích Lam liền nói tin tức này bên tai nàng.

Gương mặt vẫn còn có chút ngây ngô của nàng phản chiếu trong gương, nha hoàn chải đầu Lục Yến cẩn thận từng li từng tí bôi cao chải ngược lên.

Trong gương dáng vẻ nàng ngồi đoan trang, mỉm cười tùy ý cho nha hoàn hầu hạ, nàng híp hai mắt, Bích Lam nói:

"Rương hòm từng cái từng cái được khiêng ra, nghe nói trời chưa sáng đã rời đi." Bích Lam dừng một chút: "Nghe nói cô nãi nãi muốn bái biệt phu nhân nhưng lại bị Thường ma ma cản lại."

Mái tóc rủ xuống được lau sạch cao thơm, mềm mại ôm sát được Lục Yến vuốt trong tay, một vòng một vòng kéo lên.

Trong phòng còn hương đêm qua chưa đốt hết, yên tĩnh mà ấm áp.

Giọng nói của Bích Lam cũng không lớn, giọng nói giống như là dòng nước róc rách tràn vào tai Phó Minh Hoa, vô cùng thoải mái.

Nàng cũng không mở mắt, chỉ là khẽ cười:

"Đi rồi sao?"

"Đi rồi." Bích Lam cung kính gật đầu, nhìn thấy hàm răng trắng Phó Minh Hoa lộ ra, ấm giọng nói: "Ngày đó bà ta vào phủ như thế nào thì tự nhiên rời đi như thế đó."

Một câu, làm chiếc lược bí trong tay Lục Yến đang chải đầu cho nàng "cạch" một tiếng rơi xuống.