Chương 4: Thỉnh An

Trong lòng Phó Minh Hoa cũng đang thầm nghĩ tới chuyện này, mà lúc này Tạ thị khẽ nhíu lại đôi mi thanh tú của mình, sao nàng lại không nghe ra ý tứ của Bạch thị cơ chứ, lúc trước Phó Nghi Cầm gả cho Đinh Trị Bình là đích thứ tử của Trịnh Nam Hầu phủ, Đinh Trị Bình này cũng là người có tiền đồ, nhưng bởi vì là đích thứ tử, không thể kế thừa gia nghiệp, lúc trước khi Phó Nghi Cầm gả cho hắn có thể nói là gả thấp, hắn không dựa vào ấm phong cho nên đã tự mình thi lấy công danh, rồi tự tìm cho mình một chức quan thông phán lục phẩm, dẫn Phó Nghi Cầm đi Giang Châu nhậm chức. Tính sơ sơ cũng đã mười mấy năm mà vẫn chưa được thuyên chuyển vị trí, hôm nay thật vất vả mới có thể trở về nhậm chức ở trong kinh, có lẽ vì vậy mà Đinh Trị Bình đã cố ý gửi tin về.

Bạch thị đã mười mấy năm chưa gặp lại nữ nhi, hiển nhiên trong lòng vô cùng nhớ nhung, bây giờ vừa nghe tin nữ nhi trở về, còn muốn đến ở chung với mình, trong lòng bà ta đương nhiên vui mừng, cho nên bà ta phải phải tính toán cho nữ nhi của mình một chút chứ. Thế lực của Trịnh Nam Hầu phủ nay không bằng xưa, ở kinh thành gần như không có một mối quan hệ nào, mà từ đó đến giờ vẫn luôn cắm rễ ở Trịnh Nam thành Tấn Châu [1], trước đây khi Phó thị gả cho Đinh Trị Bình, có thể nói là gả thấp. Tuy Trịnh Nam Hầu phủ cũng có tòa nhà ở kinh thành, nhưng trong lòng Phó Minh Hoa và Tạ thị đều rõ ràng, Phó Nghi Cầm muốn mang theo cả nhà già trẻ lớn bé tới Phó gia ở, chẳng qua là muốn mượn thế lực của Trường Nhạc Hầu phủ, mưu cầu một chức quan tốt cho trượng phu, hay nói cách khác là vì tương lai tốt đẹp của con cháu nàng ta mà thôi.

[1] Tấn Châu là một thị xã thuộc địa cấp thị Thạch Gia Trang, tỉnh, Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Hôm nay tâm tình Tạ thị rất tốt, cho nên nếu như Bạch thị nói đến chuyện khác có lẽ Tạ thị đã đáp ứng ngay rồi, nhưng bộ dáng kia của Bạch thị rõ ràng là muốn bảo vệ nữ nhi của mình, chỉ sợ không phải chỉ là muốn nàng giúp đỡ an bài chỗ ở đơn giản như vậy, nếu như nàng nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này, nói không chừng Bạch thị lại đưa ra thêm các yêu cầu khác nữa, đến lúc đó phí sức lại chẳng có kết quả tốt. Hơn nữa Bạch thị xem nữ nhi của bà ta như trân bảo, trước khi Tạ thị gả đến Phó gia, Phó thị đã xuất giá rồi, nàng vẫn chưa từng chung đụng với người chị chồng này, cho nên nàng cũng không rõ tính tình của nàng ta là như thế nào, bởi vậy suy nghĩ một chút rồi mỉm cười mở miệng: "Vốn nên phân ưu san sẻ với mẫu thân." Tạ thị thốt ra lời này, Bạch thị cũng biết nàng vẫn còn có lời muốn nói, lập tức tươi cười trên mặt phai nhạt đi mấy phần, còn chưa có mở miệng, Tạ thị lại nói tiếp: "Chỉ là thân thể này của con dâu không được tốt lắm, đến lúc đó chỉ sợ an bài cũng không được chu đáo. Nhưng đại tẩu lão luyện thành thục hơn, làm việc lại có kinh nghiệm, không bằng người giao việc này cho đại tẩu, nhất định tẩu ấy sẽ làm được vô cùng ổn thỏa giúp mẫu thân."

Thẩm thị không ngờ Tạ thị thế mà lại đẩy chuyện xui xẻo này cho mình, không khỏi có chút giật mình, lại có chút nóng lòng muốn thử. Nàng ta đã lâu không được nắm giữ quyền hành, hưởng qua tư vị làm việc, từ sau khi Phó Kỳ Mạnh chết, nàng ta liền bắt đầu cuộc sống quả phụ thủ tiết, giống như bị Phó gia lưu đày, đừng nói chuyện đại sự quan trọng cũng không thông báo cho nàng ta một tiếng, mà rất nhiều hạ nhân cũng chẳng coi trọng nàng ta. Ngày xưa nàng ta đường đường là thế tử phu nhân, bây giờ rơi vào kết cục như vậy nếu một mình nàng thì cũng thôi đi, nhưng nàng ta còn có nữ nhi, làm mẫu thân nếu như không biết tranh giành, sẽ liên lụy nữ nhi của mình không có được một cuộc sống dễ chịu.

Phó Minh Hà chỉ nhỏ hơn Phó Minh Hoa hai tháng, qua năm tuổi mụ cũng đã chín tuổi rồi, đã có thể bắt đầu chuẩn bị xem xét chuyện hôn sự, Phó Minh Hà không phải là đích trưởng nữ, lại không có cha, còn phải đi theo một người mẹ vô dụng như nàng ta, sau này chuyện cưới xin tốt đẹp thật sự có thể rơi xuống đầu con bé sao? Tuy rằng ngày thường mình vẫn luôn nịnh nọt lấy lòng Bạch thị, nhưng Bạch thị mấy khi cho nàng ta sắc mặt tốt đâu, chẳng bằng mượn cơ hội lần này, thay Bạch thị làm chuyện này thật thỏa đáng, bà ấy nhất định sẽ cảm thấy hài lòng thoải mái, nói không chừng sau này hai mẹ con nàng ta sẽ có một cuộc sống dễ chịu hơn.

Thẩm thị nghĩ đến cảnh tượng lúc trước khi nàng ta còn là thế tử phu nhân, bây giờ nhớ tới vẫn không khỏi có chút mê say, bởi vậy cho dù biết rõ chuyện xấu lần này chỉ sợ cũng chẳng dễ làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút kỳ vọng, quay đầu cố nén mừng rỡ, nhìn Bạch thị nói: "Mẫu thân, nếu như nhị đệ muội làm không nổi, không bằng để con dâu thay mẫu thân phân ưu nhé."

Tạ thị vừa mới nói, Thẩm thị liền chủ động bắt đầu cầu xin, trong lòng Bạch thị thầm mắng Thẩm thị nhiều chuyện, nụ cười trên mặt liền phai nhạt. Nữ nhi của mình muốn trở về, đương nhiên phải do Tạ thị an bài mới được, như vậy mới nở mày nở mặt, quan trọng nhất là, bà ta muốn mượn sức mạnh của Tạ gia cùng với Tạ thị để mưu tính đường công danh cho Đinh Trì Bình ở Lạc Dương, hôm nay Thẩm gia còn phải dựa vào Hầu phủ, Thẩm thị lại thủ tiết nhiều năm thì có thể giúp được cái gì chứ? Thẩm thị này đúng là không có mắt nhìn gì cả, chỉ biết chọc người khác bực bội, trong lòng Bạch thị không không vui, liền thản nhiên cự tuyệt Thẩm thị nói:

"Chuyện này không có chỗ nào cần ngươi giúp cả, mau về tụng kinh niệm Phật đi, tích phúc cho phu quân ngươi."

Trên mặt Thẩm thị vốn mang theo chút vui vẻ cùng vinh dự liền ảm đạm xuống, trong lòng trở nên căm giận. Suốt ngày chép kinh niệm Phật, phải niệm đến khi nào hả?

Phó Kỳ Mạnh chết đã nhiều năm, nếu có thể đầu thai cũng đã sớm đi rồi, nàng ta niệm có tác dụng gì nữa hả? Huống chi Phó Kỳ Mạnh chết là do tầm hoa vấn liễu, hắn vốn là đáng chết! Thẩm thị tức giận đến nổi ngực không ngừng phập phồng lên xuống, đã vậy ngoài mặt lại không dám nói gì, căm hận dạ một tiếng, cắn chặt hàm răng, tức giận muốn đau gan, trừng mắt liếc Tạ thị, trong lòng nhớ kỹ khoản nợ này.

Hiển nhiên Tạ thị cũng nhìn thấy ánh mắt Thẩm thị, nhưng nàng cũng không để ý. Đừng nói Phó Kỳ Mạnh đã chết, cho dù hắn không chết, Thẩm thị ở trước mặt nàng cũng chỉ là một con hổ giấy, huống hồ hôm nay nàng ta cũng không phải là thế tử phu nhân, liền giống như mất đi nanh vuốt, lại càng không không đủ gây ra sợ hãi, dù nàng ta ghi hận, bất quá cũng chỉ là thêm một chút thù oán nữa mà thôi, chỉ có mình Thẩm thị bị tức chết, chứ nàng có tổn thất gì đâu.

Đây chính là nhược điểm khi cưới một cô con dâu nhà cao cửa rộng đấy.

Bạch thị cúi đầu, che giấu vẻ khó chịu trong mắt.

"Thân thể ngươi đã không khỏe, chuyện của Huệ Nương ngươi mặc kệ cũng không sao." Nhưng Bạch thị cũng không bỏ qua như vậy, việc này liên quan đến tiền đồ con rể: "Lần này Trị Bình mãn nhiệm kỳ trở về đợi chức quan, không bằng ngươi tiến cung hỏi Thôi quý phi, hỏi thăm một chút xem có vị trí nào còn trống cho hắn không?"

Đây mới là chuyện mà Bạch thị thật sự muốn Tạ thị làm, vùa nãy bà ta yêu cầu Tạ thị sắp xếp chỗ ở cho một nhà Phó Nghi Cầm chẳng qua là mới bắt đầu thôi.

Phó Minh Hoa nghe thế, khóe miệng liền cong lên.

Thôi quý phi là đích nữ của Thôi gia ở Thanh Hà, chính là trắc phi mà trước khi lâm chung tiên đế đã cưới cho đương kim hoàng thượng, sau khi tiên đế băng hà Thiên Phong Đế lên ngôi thì phong nàng làm quý phi, sinh được tam hoàng tử Yến Truy, lớn hơn Phó Minh Hoa ba tuổi. Thôi quý phi bởi vì xuất thân Thanh Hà, là một trong bốn thế gia vọng tộc, cho nên có giao tình vô cùng tốt với Tạ thị, mỗi năm Trường Nhạc Hầu phủ đều sẽ nhận được quà Thôi quý phi đích danh ban tặng cho Tạ thị, trong thành Lạc Dương nào có ai mà không biết Thôi quý phi có quan hệ thân thiết với Tạ thị cơ chứ.

Hễ vào mùa đông là Tạ thị lại phát bệnh, trong cung Thôi quý phi vẫn thường xuyên ban thưởng nhiều thứ đến đây, sáng nay còn sai người đưa tuyết lê Nam Dương tiến cống đến, chủ ý của Bạch thị chính là muốn mượn lực Tạ thị, để Thôi quý phi ở trước mặt hoàng thượng thổi gió bên tai.

Chuyện này có lẽ Trường Nhạc Hầu phủ không quản được, nên Bạch thị mới có thể tính toán đến trên đầu Tạ thị.