Chương 13: Tâm tư

"Con nhìn trúng Nguyên Nương, đối với Đông Ca có lợi, nhưng con đã nghĩ qua chưa." Lúc này Bạch thị nhìn chằm chằm Phó Nghi Cầm với ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: "Đối với Phó gia có lợi ích gì?"

Tất cả mọi người đều là nữ nhân, cũng đều là vì trượng phu nhi tử. Niềm vui khi thấy nữ nhi trở về của Bạch thị giảm đi rất nhiều, đưa tay đè lên huyệt thái dương:

"Hôm nay ta có lời này muốn nói với con, nếu con cầu là Minh Nguyệt, Minh Nhã, Minh Na, cho dù thật sự là Minh Hà, dựa vào tình cảm mẹ con, ta cũng sẽ đồng ý với con." Bà ta nói xong, dừng một chút, ngẩng đầu lên vẻ mặt nguội lạnh nhìn chằm chằm nữ nhi: "Nhưng con chọn Nguyên Nương, ta khuyên con hãy mau chết tâm đi."

"Lẽ nào con gả ra ngoài, mẫu thân liền không xem con là nữ nhi nữa?" Phó Nghi Cầm nghe xong những lời này của Bạch thị, lửa giận trong lòng dâng lên từng đợt từng đợt: "Lúc trước con có thể gả cho Trị Bình, Tạ thị có thể gả cho nhị đệ, vì sao nhi tử của con không thể cưới con bé đó?"

Vẻ mặt Phó Nghi Cầm không vui, vô cùng tức giận với Bạch thị.

Mẹ con hai người tan rã trong không vui, sau khi từ trong sương phòng đi ra, Phó Nghi Cầm vẻ mặt oán độc liếc nhìn Phó Minh Hoa, khi ánh mắt Phó Minh Hoa nhìn lại thì thấy ánh mắt bà ta hung ác giống như muốn ăn thịt người.

Phó Minh Hoa suy đoán, có lẽ vừa nãy Bạch thị và Phó Nghi Cầm ở sương phòng phía sau nói chuyện gì đó khiến Phó Nghi Cầm không vui.

Từ việc bà ta nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt đầy oán hận, thì tám chín phần có lẽ có liên quan đến nàng.

Có thể liên quan đến nàng, lại làm Phó thị oán hận như thế, Phó Minh Hoa khẽ cười, nàng đoán Phó Nghi Cầm có khả năng ở trước mặt Bạch thị muốn đánh chủ ý lên nàng, nhưng lại đụng nhằm cây đinh, cho nên mới giận chó đánh mèo lên người nàng.

Hôm nay lúc Phó Nghi Cầm nhắc tới hôn sự của nhi tử, ánh mắt nhìn nàng trông có vẻ không thích hợp lắm, còn cố ý nói ra trước mặt nàng chứng tỏ bà ta đã tồn chút tâm tư, lúc ấy Phó Minh Hoa đã cảm thấy không ổn, nhưng lúc này nhìn thấy biểu tình trên mặt Phó Nghi Cầm, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn.

Nàng làm bộ không thấy được ánh mắt sắc bén như dao găm của Phó Nghi Cầm, mỉm cười cúi đầu.

Trong lòng Phó Nghi Cầm như bị mèo cào, vừa nãy khi nàng ta và Bạch thị đi vào sương phòng phía sau, Phó Kỳ Huyền nghe được tin cũng chạy tới.

Hai mẹ con Bạch thị vừa mới ra tới, hai nha hoàn liền vén rèm, Phó Kỳ Huyền mặc một thân cẩm bào màu chàm bước nhanh vào.

Yến hội bên ngoài còn chưa mở mà hắn đã uống hơi say, người còn chưa vào nhà mà mùi rượu hòa lẫn mùi son phấn trên người hắn đã truyền vào, hun đến mức Tạ thị khẽ nhíu mày.

Hắn thoa phấn trắng nõn, râu trên cằm cũng bị son phấn che khuất, vừa vào cửa thì mấy nha hoàn liền lặng lẽ giương mắt nhìn hắn chằm chằm.

"Đại tỷ, Tề thị không biết nói chuyện, nể tình huynh đệ, tỷ đừng so đo với nàng." Phó Kỳ Huyền vừa mở miệng, Phó Nghi Cầm cười lạnh hai tiếng không nói gì.

Vừa nãy ở trong phòng Bạch thị, nàng ta nói ra lời ở trong lòng mình lại bị Bạch thị từ chối.

Vốn tưởng rằng nhà mẹ đẻ nhất định sẽ vội vàng giúp đỡ mình, nhưng không nghĩ tới mẫu thân chú ý nhất vẫn là Phó gia. Trước đó Phó Nghi Cầm còn cảm thấy mình xem trọng Phó Minh Hoa là cho nhà mẹ đẻ đủ mặt mũi rồi, cho nên hiện tại lúc này cơn giận trong lòng vẫn chưa tiêu tan được.

Hơn nữa Phó Minh Hoa lại là đích nữ của Phó Kỳ Huyền, ngẫm lại bực bội vừa rồi mình phải chịu, liền thấy có chút bất mãn với người đệ đệ này. Mặc dù Tề thị chọc giận nàng ta trước, nhưng vẫn không đến mức khiến nàng ta tức giận như thế, nàng ta không mở miệng, nhưng Bạch thị đứng bên cũng sẽ không cho phép nàng ta như vậy, lấy khuỷu tay đụng nàng ta một chút:

"Huyền nhi đang nói chuyện với con kìa."

Trong ánh mắt Bạch thị mang theo ý cảnh cáo, Phó Nghi Cầm cố nén oán hận trong lòng, ôn hòa hừ một tiếng:

"Chỉ là việc nhỏ mà thôi, sao dám để thế tử gia ngài đặc biệt đến đây nói một tiếng với ta chứ?"

Tuy rằng Phó Kỳ Huyền không đủ thông minh, nhưng cũng không ngốc, nghe được sự khó chịu trong lời nói của Phó Nghi Cầm, nhưng sao hắn ta có thể nghĩ đến nàng ta tức giận là vì Bạch thị không đồng ý việc Phó Nghi Cầm nhìn trúng Phó Minh Hoa rồi muốn định thân cơ chứ, chỉ coi như Tề thị trước đó đã làm nàng ta tức giận mà thôi.

"Trở về ta sẽ bảo nàng ấy tới nhận lỗi với đại tỷ."

Phó Nghi Cầm vốn muốn từ chối, nàng ta cũng không muốn qua lại với một thiếp thất, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, vẻ mặt nàng ta mới khẽ động nhưng ngược lại Bạch thị đã mặt mày rạng rỡ đáp lời:

"Thế cũng được."

Tuy rằng hôm nay nàng ta mới quay về Phó phủ, nhưng nàng ta cũng không ngốc, hôm nay quay về Phó phủ đã hỏi thăm được một chút chuyện của Phó phủ, biết rõ trong Phó gia Tạ thị chỉ có một đích nữ là Phó Minh Hoa, cũng không có nhi tử, ngược lại thì Tề thị vừa đắc tội mình lại sinh được một đôi long phượng thai cho Phó Kỳ Huyền, rất được Phó Kỳ Huyền sủng ái.

Hôm nay Tề thị có thể thuyết phục Phó Kỳ Huyền mang nàng ta đến tham gia yến hội, thì có thể thấy được nàng ta cũng có địa vị trong lòng Phó Kỳ Huyền.

Tuy nói hôm nay Bạch thị đã cảnh cáo mình, sẽ không thể nào gả Phó Minh Hoa cho Đinh Mạnh Phi con trai mình.

Thế nhưng Phó Nghi Cầm cũng không hết hi vọng, mẫu thân vì Phó gia mà mưu tính, tương tự như thế nàng ta cũng phải vì nhi tử của mình mà mưu tính mới được.

Bất quá chỉ là xuất thân cao hơn một chút, có gì đặc biệt hơn người? Nhi tử của nàng ta sau này cũng không hẳn sẽ kém hơn người khác mà!

Trước đây nàng ta cho rằng Bạch thị sẽ nhớ đến tình cảm mẹ con, sẽ cho nàng ta được như ý nguyện, hôm nay xem ra bản thân nàng ta suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu phía bên Bạch thị không nhờ được, nàng ta cũng có thể tìm cách khác.

Nếu muốn quyết định hôn sự cho Phó Minh Hoa và Đinh Mạnh Phi, ngoại trừ Bạch thị thì còn có Phó Kỳ Huyền nữa cơ mà.

Nàng ta và đệ đệ nhiều năm không gặp nên cũng không thân, nhưng còn có Tề thị, Tề thị được Phó Kỳ Huyền sủng ái như vậy, nếu có Tề thị thổi gió bên gối, chuyện cũng không hẳn là không thể!

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Phó Nghi Cầm liền thoải mái hơn rất nhiều. Nàng ta không còn cúi gằm mặt xuống nữa, đối với Phó Kỳ Huyền cũng không âm dương quái khí nữa, trong lòng Bạch thị ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Náo loạn cả buổi, canh giờ cũng không còn sớm. Lời nói hôm nay của nữ nhi đã dọa sợ Bạch thị, để khỏi đêm dài lắm mộng, Bạch thị sớm liền cho người chuẩn bị khai tiệc.

Đầu kia Phó Kỳ Huyền nói trở về liền bảo Tề thị tới bồi tội với Phó Nghi Cầm, quả nhiên quay lại rất nhanh, người khác vừa ra khỏi cửa không lâu, chân sau đã trang điểm lại khuôn mặt, một lần nữa Tề thị đắp phấn thay quần áo đi ra. Nàng ta mang theo tam nương tử Phó Minh Châu với đôi mắt hơi có chút phiếm hồng, vừa nãy cũng chính là nguyên nhân làm Phó Nghi Cầm nổi giận, tuổi Phó Minh Châu tuy nhỏ, nhưng trở về có người chỉ điểm có lẽ đã hiểu được, sau khi quay lại nhanh chóng ngồi vào bàn, ngay cả nhìn không không nhìn Phó Nghi Cầm.

Trong phòng có không ít người, con dâu, cháu gái đích xuất cùng với con dâu thứ xuất mang theo tiểu bối trong Phó gia đều tới, ba con dâu đích xuất mang theo đích nữ ngồi cạnh mẹ con Bạch thị, mấy người con dâu thứ xuất thì ngồi đơn độc bên kia, trông có vẻ hơi lẻ loi trơ trọi.

Tề thị vừa mới ăn đòn thì giống như nha hoàn đứng sau lưng Bạch thị gắp thức ăn cho bà ta.

Bữa cơm này phong phú xa hoa, đáng tiếc hai mẹ con Tạ thị lại ăn không nhiều.

Phó Minh Hoa đã quen ăn đồ ăn đầu bếp Tạ gia làm ra, các loại trái cây và rau quả theo mùa được phối hợp với nhau một cách rất bài bản, rất vừa vặn.

Vừa có có tác dụng bồi bổ thân thể, hương vị cũng không tệ.

Phó gia thì không phải vậy.