Chương 43: Chương 43

So sánh với góc độ ăn uống no đủ vẻ mặt biểu tình của Lục Hân là thoả mãn. Phương Tình thì không có vẻ mặt thần thái sáng láng hồng hào. Sau khi bị người đàn ông bị cấm dục một thời gian nghiền ép qua, xương sống thắt lưng cả lưng đều đau nhức cả người chẳng còn sức, không chỉ có thân thể chịu giày vò, hơn nữa tâm lý cũng bởi vì mình vô ý rơi vào bẫy mà sụp đổ, cả người giống như con mèo xù lông chờ bùng nổ, gặp ai là cào người đó.

Mới sáng sớm cô đã nhận được điện thoại chúc mừng vô số, đều gọi đến hỏi khi nào cô tổ chức tiệc vui, sau đó còn có người thậm chí còn hỏi cô đứa bé đã được mấy tháng rồi…

Phương Tình thực điên mất, cô chỉ biết là bí mật mà nói cho phụ nữ chẳng khác nào nói cho toàn thế giới, lại không ngờ rằng nói cho Lưu Hiệp bà tám chẳng khác nào nói với toàn bộ thế giới phụ nữ.

Song Hỉ cũng phiền, cũng không giống Phương Tình nóng nảy điên cuồng như vậy, cô chẳng qua khá là hậm hực mà thôi.

Vốn vì tối đó bởi vì không khí nhất thời cảm động đồng ý với Lưu Hiệp tốt nghiệp xong liền kết hôn đã khiến cho cô hối tiếc không kịp. Hiện tại càng hay, Lục Hân lừa được Phương Tình đi đăng ký, chọc cho Lưu Hiệp tức khắc đỏ mặt tía tai lên, cả ngày giống như một đứa trẻ không nhận được thứ mà cha mẹ hứa hẹn, ba câu không rời khỏi đề tài ‘kết hôn’

Song Hỉ phiền không sao chịu nổi, né hắn hai ngày vẫn bị ép đi ra..

Song Hỉ bất án kéo kéo quần áo trên người hỏi: “Em mặc cái này tới nhà anh. . . . Thật sự có thể chứ?”

Lưu Hiệp thở dài: “Bà xã dọc đường luôn miệng hỏi……….thật sự chỉ là ăn bữa cơm rau dưa mà thôi!”

Song Hỉ vẫn là không yên, lần trước đi nhà bọn họ không biết cư xử khiến cho người nhà hắn không thích cô, nhưng lại suýt chút nữa bị hù chết… . Lần này Lưu Hiệp bởi vì cô cùng Dương gia trở mặt. Chị cô lại đắc tội với Dương Đan, làm hại Lưu gia thiếu chút nữa lâm vào nguy cơ. . . . . . Nghĩ như vậy, bữa cơm này quả thực so với Hồng Môn Yến còn nguy hiểm hơn a!

Vào Lưu gia, Song Hỉ hết thảy đều thật cẩn thận, ngồi ở trên sô pha mắt xem mũi mũi nhìn tim, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng rất thẳng.

Lần này quả nhiên chỉ có người nhà Lưu gia.

Nét mặt Lưu phu nhân vẫn thản nhiên như trước, tùy tiện hỏi hai câu liền quay đầu nói chuyện trong nhà với con gái mình..

Lưu Đình nhìn Song Hỉ cười cười rất vui vẻ, thường thường đem đề tài hỏi tới cô, khiến cho Song Hỉ không cảm thấy xấu hổ như vậy.

Nhanh tới giữa trưa, mẹ con Lưu gia vào phòng bếp chuẩn bị. Song Hỉ vốn định bụng trước mặc mẹ chồng cùng cô chị chồng biểu hiện chút tài nghệ nấu ăn con cỏn của mình, thế nhưng hai người đó nói ‘người tới là khách’ bảo quay về chổ ngồi.

Song Hỉ ngượng ngùng ngồi trở lại sô pha.

Từ Chi Văn từ trên lầu đi xuống, ôm mô hình phi cơ của mình đứng trước mặt cô, cau mày vẻ mặt không tình nguyện.

“Này, chị đi theo em vào trong viện!” Từ Chi Văn thấy vẻ mặt cô nghi hoặc, không kiên nhẫn giải thích, “Em chơi một mình không có ý nghĩa!”

Song Hỉ có chút vừa mừng vừa lo, gật gật đầu, đi theo nó ra ngoài.

Trẻ con trước nay không mang thù, một hồi chơi đùa cái gì cũng quên, không vừa ý lập tức đem phi cơ đập nát, sau đó bĩu môi ném đi

Song Hỉ thở dài, trẻ con nhà có tiền thật sự là không có phẩm đức tính cầm kiệm tiết kiệm truyền thống của dân tộc Trung Hoa, sức phá hoại này thật sự là lớn.

“Này. . . . . . chuyện lần trước em không phải cố ý !” Từ Chi Văn không được tự nhiên xoay qua nói, “Thật là, chưa thấy qua người nào nhát gan như vậy. . . . . .”

Song Hỉ làm sao có thể cũng đứa trẻ đôi co, khoát tay dáng vẻ ra người lớn: “Không có quan hệ, chị quên rồi! Còn có. . . . . . Chị có tên!”

Từ Chi Văn khinh bỉ nhìn cô nàng một cái, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường: “Là ‘Nhị Hỉ’? Tên ngốc như vậy em không gọi đâu!!”

Song Hỉ nâng tay đánh vào ót hắn trừng mắt, nói: “Song Hỉ, Song Hỉ trong song hỷ lâm môn! Ai nói cho em biết gọi chị là Nhị Hỉ hả?”

Từ Chi Văn sắc mặt trầm xuống, rất có khí thế nhìn cô một cái, mở miệng muốn nói cái gì lại chưa nói, cuối cùng vẫn là vẻ mặt thả lỏng, cau mày lạnh lùng nói: “Thật không biết cậu làm sao liền coi trọng chị ?”

Song Hỉ tủi thân thân thở : “Tốt xấu chị cũng là sinh viên đại học hàng hiệu, là hoa thơm đang nở, là mầm hồng đang vươn…. làm sao nhà em người nào cũng không muốn gặp chị?”

Từ Chi Văn hung hăng thấy tốn hơi thừa lời, trưng ra một tươi cười được cho là “An ủi” đến: “Mẹ em không phản đối chị đó? Hơn nữa cậu muốn kết hôn với chị, cũng không phải là ông bà ngoại cưới chị, chị băn khoăn nhiều như vậy để làm gì?”

Song Hỉ hơi hơi giật mình, đương nhiên gật đầu: “Chị đã nói chị làm sao có thể khiến cho ai không vui vẻ … .”

Nhìn nhìn Từ Chi Văn một dáng vẻ ông cụ non, không khỏi vui tươi hớn hở vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Chị cũng biết nhà em còn có người không thích chị!”

Từ Chi Văn chuẩn bị hất tay cô, cuối cùng vẫn buông tha, cau mày mặc cô giày vò.

“Hừ, còn hơn Dương Đan lão yêu bà, em tình nguyện để cho cậu cưới một cô ngốc!!”

Sau đó vào nhà, Từ Chi Văn liền bày ra một tươi cười yếu đuối nhu thuận, cầm quyển sách một dáng vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo từ Song Hỉ bên cạnh

Lưu phu nhân từ phòng bếp đi ra: “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm, ta lên lầu gọi ba các con xuống!”

Lưu Hiệp thừa dịp không ai chú ý giữ chặt Song Hỉ hôn cô một cái, vẻ mặt đó vừa đắc ý vừa gian trá, giống như con mèo thành công trộm miếng thịt sống.

Song Hỉ tức giận trợn tròn mắt, đi theo Lưu Đình sắp xếp chén đĩa.

Sắc mặt Lưu Thế Kiệt có chút không tốt lắm, nhìn Song Hỉ liếc mắt một cái, nhìn mặt Song Hỉ cúi đầu coi như chào hỏi, nói cái gì cũng không nói, tự mình tới chổ ngồi xuống.

Song Hỉ có chút co quắp bất an đứng ở bên bàn, Lưu Hiệp cười, một phen kéo cô qua ngồi cạnh mình.

Từ Chi Văn nhìn thấy toàn bộ, đột nhiên ra tiếng: “Chị Song Hỉ, em muốn ngồi cùng chị!”

Nói xong liền đứng lên ngồi xuống bên cạnh cô

Lưu Đình “cười khúc khích” cười ra tiếng “Chi Văn, con kêu chị Song Hỉ, vậy còn cậu con thì làm sao bây giờ?”

Lưu phu nhân trên nét mặt cũng mang theo chút ý cười, oán trách cười âu yếm với cháu ngoại nói: “Vai vế này cũng không thể nói sai “

Từ Chi Văn nghiêng đầu chớp chớp mắt, đặc biệt thiên chân khả ái: “Ông ngoại, bà ngoại nói con sai? Con sai chổ nào?”

Lưu Thế Kiệt không thể tiếp tục trầm mặc, chỉ phải thản nhiên ra tiếng: “Phải gọi dì”

Không khí nặng nề xấu hổ trên bàn cơm bởi vì có Từ Chi Văn mà bao phủ, vợ chồng Lưu Thế Kiệt bởi vậy cũng không tính thừa nhận thân phận Song Hỉ.

Lưu Hiệp ngầm cho cháu ngoại trai một ánh mắt “xem ra mày cũng biết thức thời”, cười nói: “Gọi dì cái gì…. gọi thẳng là tiểu mợ”

Từ Chi Văn biết nghe lời phải gọi luôn: “Tiểu mợ!”

Song Hỉ hé ra gương mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, cúi đầu thẹn thùng.

Dương Đan trong mắt Lưu phu nhân nhận định là con dâu tốt, vốn nghĩ đến hai nhà đám hỏi là chuyện chắc chắn; không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Song Hỉ, bình thường chẳng có gì đặc sắc ngây ngô vậy mà có thể khiến cho con trai mê thành như vậy. Tuy rằng bây giờ vẫn đang không thích cô nàng, nhưng mà Dương Đan khoảng thời gian trước đây không từ thủ đoạn đã muốn làm cho bà hoảng sợ. Dương gia cũng không quan tâm quan hệ nhiều năm như vậy, liều mạng chèn ép, khiến cho bà phẫn nộ, cứ như vậy mâu thuẫn chuyển dời đến Dương gia, tất nhiên không có bằng mọi cách bắt bẻ Song Hỉ nữa.

Lưu Hiệp đối với Song Hỉ tâm tư thế nào mọi người đều biết, huống chi hắn đồng ý về nhà tiếp quản công việc. Hơn nữa không có cùng quan hệ thông gia với Dương gia mà giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Trong lòng Lưu Thế Kiệt nếu không vừa lòng cũng đâu có thể làm cái gì.

Lúc này vợ chồng Lưu gia nhìn Song Hỉ tuy rằng không có bằng Dương Đan thông minh tự phụ, nhưng rốt cuộc là cô gái gặp qua một lần, nhìn kỹ lại, còn có cảm giác là một cô gái cưng. Cùng với tìm đến một cô gái tiểu thư khuê các chỉ biết ăn cơm dâng tận miệng cho con trai, chẳng bằng lựa một cô gái thân thế trong sạch làm tri kỷ..

Lưu phu nhân rốt cuộc vẫn là đau lòng đứa con, hắn .. mấy ngày rồi bận sứt đầu mẻ trán còn chạy về nhà, chỉ là vì khuyên họ chấp nhận Song Hỉ, vì không hề khiến cho hắn khó xử, bà đành phải mở miệng trước.

“Ta nghe nói, trong bữa tiệc mừng năm mới các con đã tuyên bố muốn kết hôn ?”

Song Hỉ nhìn Lưu Hiệp, thành thành thật thật gật đầu: “Còn muốn chờ con tốt nghiệp trước.”

Lưu Hiệp ngay tức khắc bất mãn : “Vì cái gì nhất định đợi cho tốt nghiệp, em xem Lục Hân đều đăng ký . . . . . . Bằng không chúng ta cũng đi đăng ký trước, hôn lễ chờ em tốt nghiệp mới tổ chức?”

“Làm càn!”

Lưu Thế Kiệt buông đũa thật mạnh xuống, hé ra mặt đen trừng mắt nhìn Lưu Hiệp. Song Hỉ bị vẻ mặt của ông ta doạ sợ, tim gan đập bùm bùm, một hơi tức khắc nghẹn trong họng

“Người ta là con gái đứng đắn sao có thể tùy tiện liền định chung thân với tiểu tử ngươi? Trước hẹn một thời gian gặp cha mẹ hai bên rồi nói sau!”

Lưu Hiệp cùng Song Hỉ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói như vậy bọn họ là chấp nhận rồi?

“Tốt lắm, con nhanh chóng an bài!”

Bên kia, Lục Hân ngồi nghiêm chỉnh nghe Dịch Trường Thanh dạy bảo.

Dịch Trường Thanh ban đầu nghe thấy Phương Tình cùng Lục Hân đã chạy đi đăng ký rồi suýt chút nữa ngất lịm luôn, trong lúc nóng nảy giận dữ cực kỳ trái lại tỉnh táo hơn, ngay tức khắc dặn Lục Hân sắp xếp cha mẹ hai bên gặp mặt thương nghị hôn sự.

Chương 44

Lục Hân là công đức viên mãn rồi, Lưu Hiệp bên này lại còn chưa đâu vào đâu.

Vốn cứ nghĩ rằng thuyết phục được ba mẹ mình là xong, mọi việc đều dễ làm, không ngờ tới Song Hỉ lại không muốn cùng hắn kết hôn bây giờ. Cô một từ cũng không nhắc tới. Không biết chị dâu khó chịu kia làm sao dễ dàng gật đầu như vậy nha!

Lưu Hiệp lặng lẽ trốn vào trong phòng vệ sinh gọi điện thoại nhờ Lục Hân trợ giúp.

Lục Hân vừa lúc đã kết thúc buổi gặp gỡ giữa cha mẹ hai bên, đang cùng Phương Tình cùng nhau đưa Dịch Trường Thanh về nhà..

“Tớ không có biện pháp.”

Lưu Hiệp không tin: “Lục Hân không nghĩ rằng cậu lại như vậy không nghĩ tới tình nghĩa huynh đệ a!”

Lục Hân không kiên nhẫn: “Bắt được một con át chủ bài là tốt rồi, không sợ Hà Giai Hỉ không đồng ý.”

Lưu Hiệp cân nhắc sau một lúc lâu, do do dự dự hỏi: “Nhưng mà. . . . . cậu đã dùng chiêu này lừa hôn, Song Hỉ sẽ không mắc mưu đâu.”

Lục Hân cười lạnh một tiếng: “Cậu không biết đổi con át chủ bài?”

“Còn có con át chủ bài nào?”

“Ví như nói. . . . . . gói một cái bánh ú?”

Lưu Hiệp không hiểu ra sao, không rõ cho nên: “Bánh ú gì?”

Lục Hân hướng dẫn từng bước: “Dù sao cậu cũng đã là gạo nấu thành cơm rồi, dứt khoát nấu ra một cái bánh ú…. Có như vậy hé ra đường sống, tạo ra át chủ bài, cậu còn sợ có người sẽ phản đối sao?”

Lưu Hiệp trầm mặc không nói, cẩn thận suy tư những từ “đường sống” Lục Hân cố ý nhấn mạnh, đột nhiên nghĩ tới bà Hà từng nói “Có sẽ không tốt lắm!”, bỗng nhiên cảm giác như nước xối lên đầu, tâm linh một mảnh trống rỗng sáng tỏ.

“Được rồi, tớ đang lái xe, cúp máy đây!”

Lục Hân vừa bỏ điện thoại xuống, bên cạnh Phương Tình liền tỏ vẻ mặt khinh bỉ quắc mắt lườm hắn: “Đàn ông chẳng có người nào là tốt!”

Lục Hân ý vị thâm trường cười cười: “Huynh đệ gặp nạn, tôi dù thế nào cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn a!”

Phương Tình cười lạnh một tiếng, lấy ra di động bắt đầu bấm tin nhắn cảnh cáo nhắc nhở gì gì đó với Song Hỉ đang bị tính kế

Lưu Hiệp, ai cho anh dám đem chuyện tôi bị lừa đi đăng ký thêm mắm dặm muối thổi phồng tạo ra huyên náo, chờ xem, tôi không dễ dàng gì thành toàn cho anh đâu ha ha !!!

Lục Hân thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt không thay đổi, trong lòng đắc ý, Phương Tình tuyệt đối sẽ dùng chút chiêu ngáng chân Lưu Hiệp. Lưu Hiệp đặt hắn ở trên đầu lâu như vậy, bây giờ cũng nên cho hắn ta nếm thử, cảm giác bị cấm dục.

Lưu Hiệp đưa Song Hỉ rời khỏi Lưu gia ra về lúc này trời cũng gần sập tối.

Song Hỉ trong lòng tất nhiên rõ ràng rõ ràng hắn cấp bách rống rống lôi kéo cô ngay cả cơm chiều cũng không ăn bỏ về là nhà là vì cái gì

Cô mặc dù tức giận, lại nghe Phương Tình căn dặn, cố gắng giả vờ như không, để tránh cho hắn có thể từng kế từng kế tính toán..

Lưu Hiệp lôi kéo tay cô, đi tới đi tới đột nhiên cười ra tiếng.

“Làm sao vậy?” Song Hỉ nghi hoặc nhìn hắn.

Lưu Hiệp vẻ mặt ý cười dịu dàng: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên theo anh về nhà không, em bị Từ Chi Văn doạ khóc, là anh ôm em đi hết đoạn đường này.”

Song Hỉ nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó cũng cười, lúc ấy, cô rất hy vọng Lưu Hiệp có thể vẫn ôm cô đi vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

“Khi đó, anh ôm em lần đầu tiên có nguyện vọng muốn vĩnh viễn sánh cùng trời đất….”

Song Hỉ kinh hỉ nhìn hắn: “Hiệp Hiệp. . . . . .”

Lưu Hiệp đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô: “Hỉ bảo, anh thực may mắn mới có thể gặp em!”

Song Hỉ tựa đầu vùi vào ngực hắn, hai tay vòng qua cổ hắn ôm chặt

Mặt trời chiều ngã về tây, màu vàng ấm áp bao phủ hai người, mọi thứ ở con đường này cách đây không lâu lắm, từng cây cỏ đều chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.

Các cô gái bởi vì mỗi người đều lo chuyện của mình đã lâu không tụ tập lại một chổ, vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp kể tình hình gần đây. Tạ Xuân Hồng lại vô cùng phiền muộn nhìn các cô: “Cố Tiểu Mạch bên người có Hạ Tiểu Ca, Song Hỉ đã sớm bị Lưu công tử ăn sạch sẽ, Phương Tình đã là cô gái đã kết hôn . . . . . . Các cậu hành động sao mà nhanh như vậy? Tớ chẳng qua mới về nhà mới có một năm, quay lại đã là nghiêng trời lệch đất, các cậu hành động nhanh như vậy, trái lại khiến cho tớ cảm thấy cô đơn tình yêu?”

Cố Mạch trong mắt không hiểu vì sao loé lên tia ảm đạm, cũng rất nhanh thản nhiên cười hỏi: “Đội hộ hoa sứ giả của cậu đâu? Tớ nhớ rõ cho tới nay đàn ông đi sau cậu tre già lại măng mọc đều đếm không hết”

Tạ Xuân Hồng vội vàng khoát tay, một bộ nóng lòng chứng minh trong sạch, ra dáng vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Đừng đừng, đám người đó chẳng có ai dám so với đàn ông bên người các cậu…. ai, các cậu nói xem, vì cái gì tớ có nhiều đào hoa như thế lại không đụng phải một người như thế, các cậu vừa ra trận thì đó là tinh anh? rõ ràng tớ cũng không kém, vì sao lại chướng mắt tớ thế này?”

Không biết là Tạ Xuân Hồng diễn trò thực sự tốt lắm hay như thế nào, cô nàng vừa nói xong lời này, trong mắt còn tràn ra ánh sáng ảm đạm đầy cảm xúc, như là từ trong ký ức hỗn loạn nhớ lại, giống như cô liêu tịch mịch, đìu hiu quạnh.

Trong lòng Cố Mạch thở dài, là mình chướng mắt những người đó, hay vẫn là những người đó chướng mắt mình?

Song Hỉ chùi bơ dính trên ngón tay nói: “Có thể cậu rất yêu ma, đàn ông đều thích phụ nữ an phận, không thích bình hoa.”

Tạ Xuân Hồng ngứa răng tốn hơi thừa lời: “Tớ là bình hoa? Vậy còn cậu? Ít nhất tớ xem ra còn có giá trị xem xét!”

Phương Tình chịu đựng cười nói: “Xuân Hồng, không bằng tớ giới thiệu cho cậu một người được không?”

Tạ Xuân Hồng hoài nghi nhìn cô bạn: “Cậu? cậu giới thiệu giúp tớ cũng không sao, song không thể kém hơn Lục Hân”

Phương Tình nghĩ nghĩ: “À, thật là có một người không thể kém hơn Lục Hân . . . . . Có điều tính tình không tốt lắm, ông cụ non, thiết huyết vô tình, dáng vẻ thì tuyệt đối đẹp, đáng tiếc xuất thân từ lính đặc chủng, thủ đoạn tàn nhẫn, không tốt sống chung a.”

Cố Mạch lập tức chỉ biết cô bạn nói chính là ai, giương mắt nhìn nhìn cô nàng: “Cậu nói chính là anh họ cậu dịch Hồi?”

Phương Tình gật gật đầu: “Đúng rồi, chính là người mặt chết!”

Cố Mạch cười cười: “Người mặt chết không phải nhà Lục Hân nhà cậu sao?”

Phương Tình bị nghẹn cực lực.

Tạ Xuân Hồng không khách khí cười ra tiếng: “Anh họ cậu bị cậu hình dung nhìn thấy không đúng tý nào?”

Phương Tình thở dài: “Hắn thật đúng đàn ông được các cô gái ở thành phố N theo đuổi, tuyệt đối là của dưới biển sâu”

Cố Mạch trái lại rất đồng tình: “Dịch Hồi đúng là hắc đạo bạch đạo đều xài được, quân chính thương nhân tam giới đều phải cho hắn mặt mũi, anh tuấn tuấn lãng, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ danh hiệu bình hoa của cậu này”

Tạ Xuân Hồng cũng không để ý danh hiệu “bình hoa” này, ngược lại hé ra dáng vẻ rất thích thú: “Nghe hình dung từ các cậu, thật ra thấy cũng không tồi. . . . . .”

Phương Tình hai tay vỗ thành nhịp: “Tốt, vậy là định rồi, chốc nữa tớ sẽ an bài”

Lưu Hiệp cùng Lục Hân tới thời gian vừa đúng lúc, các cô gái trò chuyện vừa xong

Lưu Hiệp vừa thấy Song Hỉ liền đáng thương hề hề chạy đến trước mặt cô: “Hỉ bảo, đêm nay em theo anh về nhà đi . . . . .”

Phương Tình nhịn không được buồn cười: “Ô, tiểu bạch thỏ sắp rơi vào miệng to của sói rồi !”

Song Hỉ trừng mắt liếc xéo cô nàng một cái, quay đầu tức giận nói: “Không cần, em phải về nhà chị!”

Lưu Hiệp buồn bực muốn giết người.

Lục Hân mỉm cười, lại khiến cho Lưu Hiệp lập tức cảm giác được gió lạnh từng cơn.

“Tình Tình, chúng ta về nhà?”

Phương Tình vô cùng cao hứng khoác tay hắn, vô cùng thân thiết tựa vào người hắn, tươi cười sáng lạn đến chói mắt: “Được!”

Lưu Hiệp nhất thời càng thêm ai oán : “Hỉ bảo, em xem bọn họ đều cùng nhau về nhà!”

Song Hỉ đương nhiên gật gật đầu: “Bọn họ đương nhiên cùng nhau về nhà , người ta là vợ chồng a!”

Lưu Hiệp biết nghe lời phải sửa miệng: “Bà xã, bà xã chúng ta cũng không khác nhau nhiều lắm”

Song Hỉ hèn mọn liếc nhìn hắn một cái: “Kém hơn!”

Phương Tình tâm tình vô cùng sung sướng, lên xe còn không quên khua tay về phía bọn họ: “Qua tử, biết được kết cục đắc tội phụ nữ chưa, nhớ kỹ chúng ta là phụ nữ không dễ lừa gạt đâu”

Lưu Hiệp tức giận đến giơ chân, quả nhiên ngay tức khắc thái độ của Song Hỉ càng thêm kiên định: “Hiệp Hiệp, anh như vậy tính kế em là không đúng!”

Lưu Hiệp tủi thân uất ức nhìn cô : “Ai bảo em không muốn gả cho anh . . . . .”

Song Hỉ thở dài: “Em nào có không chịu gả cho anh, không phải nói tốt nghiệp xong rồi liền kết hôn sao?”

Lưu Hiệp chỉ còn không khóc lóc mà thôi, than thở lên án: “Phương Tình cùng Lục Hân cũng không kết hôn sao? Bé con người ta cũng có thể rót xì dầu rồi!”

Song Hỉ yên lặng xoay mặt đi, yên lặng suy tư, Lưu Hiệp ngây thơ như vậy. . . . . . Rốt cuộc là làm sao làm nên tổng giám đốc Hoa Nguyên?

“Hiệp hiệp, Lục Hân cũng không có mưu kế Phương Tình mang thai, còn có, anh muốn em phải tặng con mới kết hôn, là không có khả năng đâu!”

Lưu Hiệp ngẩn người, thốt ra: “Vậy không tặng con, trước thành hôn!”

Song Hỉ bất đắc dĩ: “Dù sao em cũng lại chạy không thoát, anh vội vã kết hôn làm gì chứ?”

Lưu Hiệp nào dám nói là lo lắng Hà Giai Hỉ lật lọng lại hướng hắn ngầm hạ độc thủ, chỉ phải ấp úng giải thích: “Anh muốn cùng em nhanh chóng tạo thành gia đình của chính mình a. Phương Tình rất vui vẻ không cần phải đi làm, mỗi ngày ở nhà làm những chuyện mà mình thích, thật tốt!”

Song Hỉ trầm mặc không nói ngồi vào trong xe.

Lưu Hiệp tiếp tục khuyên bảo: “Sau khi em gả cho anh, cũng có thể mỗi ngày muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Song Hỉ không để ý tới, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

“Em có thể tùy ý lên mạng xem phim.”

Song Hỉ tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền.

“Em có thể không hề bị chị em quản thúc muốn ở đâu thế nào thì ở đó thế đó..”

Song Hỉ cúi đầu, vẻ mặt đấu tranh.

“Em còn có thể cùng Phương Tình cùng nhau cử hành hôn lễ. . . . . . Em nghĩ xem, bạn bè tốt cùng một ngày cùng lập gia đình, là chuyện hạnh phúc tốt đẹp cỡ nào!”

Song Hỉ quay sang đến nghiêm túc nói: “Vậy anh không thể nhân lúc em chưa muốn mà khiến cho em mang thai!”

Lưu Hiệp vội vàng gật đầu giơ tay lên thề thề.

Song Hỉ bĩu môi: “Đưa em về nhà chị em đi”

Lưu Hiệp nhíu mày bất mãn hỏi: “Em vì sao lại muốn đi tới chổ Hà Giai Hỉ?”

“Chứng minh nhân dân, hộ khẩu đều để ở chổ của chị, chẳng lẽ đăng ký không cần những giấy chứng nhận này đó?”

Mặt mày Lưu Hiệp lập tức hớn hở hẳn lên: “Bà xã . . . . . Chúng ta về nhà trước, ngày mai anh cùng em đi lấy, sau đó đi đăng ký cũng còn kịp.”

Song Hỉ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn đỉnh xe: “Hiệp Hiệp anh đến cùng có bao nhiêu chấp niệm muốn kéo em về nhà hả?”

Lưu Hiệp một tay khống chế tay lái, một tay vưa qua lôi kéo tay nhỏ bé của cô, giọng nói rầu rĩ không vui vô cùng u oán: “Em đã lâu cùng anh về nhà… . . . . Anh gần một tháng không chạm qua em . . . . . .”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Hỉ đỏ lên, tức giận vùng khỏi tay hắn.

“Sắc lang!”

“Gọi ông xã!”

“Không gọi, em còn chưa gả cho anh đâu! Sắc lang!”

“Bà xã — bà xã bà xã ơi . . . . .”

“Cút ngay!”

“Bà xã . . . . . anh rất nhớ em. . . . . .”

Song Hỉ xấu hổ buồn bực nện hắn một quyền: “Em không gả cho anh !”

“Em dám!”

Song Hỉ hừ một tiếng: “Anh xem em có dám hay không!”

Lưu Hiệp híp hí mắt, lẩm bẩm một câu: “Chờ gói được bánh ú, xem em còn không chịu gả cho anh… .”

Song Hỉ nghi hoặc nhìn hắn: “Bánh ú gì?”

Lưu Hiệp vội vàng cười tủm tỉm nói: “Anh nói là anh muốn ăn bánh ú, a, đói quá!”

Song Hỉ gật gật đầu: “Đi ngang qua siêu thị chúng ta ghé mua một chút, em sẽ nấu cho anh ăn!”

Lưu Hiệp cười xấu xa: “Anh càng muốn cùng bà xã cùng nhau gói bánh ú!”

==*==

HOÀN CHÍNH VĂN