Phương Tình nhìn chằm chằm khói cà phê bốc lên. Do dự sau một lúc lâu mới nói ra: “Em đến. . . . . . Là muốn nói một chuyện với anh, anh không cần vì em mà miễn cưỡng bản thân mình. Mẹ em mượn anh chèn ép Lục Hân, nói vậy trong lòng anh cũng rõ ràng. Nhiều ngày như vậy, anh bị buộc làm bộ theo đuổi em, em cũng cảm thấy áy náy. Bây giờ…. vì cái giao định kia, anh lại vất vả cùng Lục Hân cạnh tranh… Hạ Khải Minh, anh không cần để ý tới mấy thứ này. Dù sao, tới cùng em cũng là con gái của bà, mẹ em ép em quá, em đồng ý chết cùng Lục Hân, bà cũng sẽ hiểu rõ không làm khó.”
Hạ Khải Minh vốn vẫn là đang đứng, nghe nói như thế không khỏi lui ra phía sau vài bước, ngã ngồi ở trên ghế.
“Em. . . . . . em yêu Lục Hân như vậy? Yêu đến. . . . . . Không tiếc cãi lời mẹ em cũng muốn bảo vệ hắn?”
Phương Tình nhớ tới Lục Hân, nhớ tới dáng vẻ hắn căm tức cô lại không phác tác được, nhớ tới hắn mỗi lần trong lòng âm mưu tính kế làm chuyện mờ ám với người khác không tự giác vuốt ve cổ tay áo, nhớ tới hắn vẻ mặt hờ hững lạnh lùng nhưng không che dấu được ánh mắt cưng chiều dịu dàng, còn có tính cách cau có khó chịu… . . . . Không khỏi khẽ mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc dịu dàng.
Dịu dàng đó giờ phút này tựa như một thanh kiếm bén đâm vào lòng Hạ Khải Minh nơi yếu đuối nhất, bất ngờ không kịp phòng, không còn sức vùng vẫy.
“Phải, em cũng không biết, hoá ra em đã yêu hắn, yêu đến . . . . không muốn nhìn hắn có một chút buồn rầu nào, đau lòng hắn làm việc hết ngày dài lại đêm. . . . . .”
Hạ Khải Minh cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là tâm như trò tàn.
Trước kia còn không cảm thấy, mãi đến giờ khắc này, ghen ghét điên cuồng mà chiếm đầy tâm anh ta, không cam lòng, tuyệt vọng, tựa như cơn sóng thần mãnh liệt thổi quét anh ta.
Từng nghĩ rằng chỉ cần cố chấp chờ đợi, tình yêu kiên định đối với cô ấy, sẽ có một ngày cô sẽ quay đầu phát hiện ra anh đang chờ đợi ở đây. Cũng không nghĩ, chỉ là như vậy cố chấp không nói, khiến cho người khác có cơ hội tranh mất cơ hội. Làm sao bây giờ? Tôi còn yêu em, nhưng cũng bất lực.
Nghĩ nhiều mặc cho ghen ghét phát triển, nghĩ nhiều làm cho lòng đố kị đốt cháy lý trí, sau đó không quan tâm mà đem cô làm của riêng, từ nay về sau cùng cô bên nhau, quy định phạm vi hoạt động, ai cũng trốn không thoát khỏi trói buộc lẫn nhau.
Nhưng mà, Hạ Khải Minh hơi hơi cười khổ, anh ta làm sao dám như vậy, thừa nhận sợ hãi chán ghét của Phương Tình, sợ cô dù có chút hận ý, cũng sẽ khiến cho anh ta sống không bằng chết.
Cho nên nếu cô từ đầu cuối không thuộc về anh, nếu sẽ không cùng xuất hiện, nếu cô đã muốn lựa chọn cùng một người khác dắt tay đồng hành, vậy vẫn là tiếp tục che dấu xuống, để cho nó trở thành bí mật vĩnh viễn sẽ không nói ra, giữ lại một chút tốt đẹp cho chính bản thân mình, cũng để cho cô không có chút gánh nặng nào.
“Em phải đi, anh. . . . . .”
Hạ Khải Minh phục hồi tinh thần lại, cười cười nói: “Anh cũng còn công việc bận lắm, sẽ không tiễn em…. em yên tâm, anh trước sau như một vẫn thương em… như em gái.”
Phương Tình thở một hơi, thoải mái phất tay, “Vậy anh làm việc đi, em đi đây!”
Thư ký vừa mới cất bước tiễn khách quay về, chợt nghe thấy tiếng vang long trời lở đất trong văn phòng tân thủ trưởng, hết hồn đứng ngoài cửa không cũng không dám đi vào.
Hạ Khải Minh rốt cục có thể tùy ý phát tiết cảm xúc, suy sụp nhìn thấy một đống hỗn độn, cái này gần như phát tiết hết thảy trong lòng, khiến cho tất cả nguỵ trang của anh ta nhanh chóng rơi vào đáy cốc.
Kỳ chiến tranh thương mại lớn ở thành phố N này rất nhiều năm sau mọi người còn bàn luận hăng say. Như bất thình lình bắt đầu vậy, đột nhiên chấm dứt khiến không rõ vì sao.
Đầu tiên là Hạ Khải Minh ở vòng đấu thầu cuối cùng vắng mặt khiến cho Thành Hân không chiến mà thắng. Theo đó, Lưu Hiệp liên hợp Hoa Nguyên cùng Thành Hân tham dự hạng mục của Lưu gia, cũng kéo theo Mạc Hạo Khanh vào đầu tư, trong chớp mắt cục diện bị động xoay chuyển nhanh chóng.
Thực ra, hạng mục này Lưu gia chiến đấu quá dài, hơn nữa đã tiến hành đến hơn một nửa, lúc này muốn rút tiền đầu tư chẳng khác nào đổ tiền, tựa như hang không đáy, không ai nguyện ý phiêu lưu mạo hiểm; cho nên rất nhiều người giữ thái độ đứng xem, hoặc là theo Dương gia ném đá xuống giếng, lại không ngờ rằng Mạc thị tài sản đồ sộ, căn bản chẳng cần chút tiền bỏ không ấy.
Lục Hân cùng Lưu Hiệp rốt cục có thể nghỉ xả hơi, cùng nhau ở nhà hàng cao cấp Tiêu Kim Quật trong thành phố N, đón tiếp Mạc Hạo Khanh từ nước ngoài trở về dùng cơm tẩy trần; sẵn tiện tạ ơn anh ta tài trợ lực lượng lớn.
Mạc Hạo Khanh nổi tiếng ghét việc đến muộn, rất đúng giờ xuất hiện ở phòng, ngay tức khắc quyến rũ bốn ánh mắt của Song Hỉ cùng Phương Tình đều toả sáng lấp lánh.
Dáng người Mạc Hạo Khanh cao to giống như ẩn chứa sức mạnh vô cùng, không phải sức mạnh khiến cho người ta an tâm, mà là một loại đủ nguy hiểm đủ để hủy thiên diệt địa, tựa như một con báo bất kể lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng bắt giết con mồi. Tuấn mỹ tương xứng cùng Lưu Hiệp, một đôi mắt phương dài hẹp lại, hơn mấy phần sát khí trong đó.
Phương Tình hơi hơi thở dài, quả nhiên là lão đại lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo, người đàn ông này tắm máu trưởng thành, nhất định chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, không thể tới gần chiêm ngưỡng.
“Nguyệt xuất hạo hề, khanh như kiểu hề.” ( tạm dịch trăng sáng quá, anh ta cũng sáng quá)
Mạc Hạo Khanh hơi hơi sợ run một chút, nhìn về phía Phương Tình, chậm rãi lộ ra một tươi cười đầy cân nhắc
Phương Tình cẩn thận cảm khái hàng vạn hàng nghìn bất ngờ lẫn kinh ngạc, phải hít sâu một hơi
Nếu nói nụ cười của Lưu Hiệp yêu nghiệt xuất hiện, Mạc Hạo Khanh như vậy cười rất đẹp
Lưu Hiệp cùng Mạc Hạo Khanh đều đẹp. Lưu Hiệp đẹp phảng phất tựa như hoa Đào tháng ba, rực rỡ đa kiều, khiến cho người ta mê hoặc. Mà nét đẹp của Mạc Hạo Khanh lại như bông hoa Anh Túc nở rộ, nguy hiểm mị hoặc, quyến rũ người ta trầm luân.
Song Hỉ đau đầu, chỉ vào anh ta hỏi: “Vì cái gì lão đại hắc đạo lại đẹp như vậy? Tôi còn tưởng là đầu mắt như báo, hàm yến râu hổ, thân dài tám thước chứ.. .”
Mạc Hạo Khanh cười như không liếc mắt nhìn Lục Hân vẻ mặt buồn rầu cùng Lưu Hiệp trán đầy vệt đen, lười biếng mở miệng hỏi: “Đây là các cậu thà rằng khói lửa chiến tranh diễn hí làm trò chư hầu cũng muốn sắc đẹp nghiêng thành nghiêng nước này?”
Lục Hân cũng chậm rãi lộ ra một tươi cười, cũng không đáp lời gã ta nói, chỉ nhìn Song Hỉ giọng nói mềm mại hẳn: “Chẳng lẽ cô không biết sao, phàm là có độc, dáng vẻ đều đẹp”
Mạc Hạo Khanh ánh mắt lạnh lùng: “Đối đãi ân nhân cứu mạng, cậu liền có thái độ này?”
Lục Hân không chút nào sợ hãi gã toàn thân nghênh đón sát khí bắn tỉa: “Cậu là ân nhân cứu mạng Lưu Hiệp, cũng không phải của tớ.”
Lưu Hiệp ở trong lòng trở mình xem thường, cười ha ha nói: “Ngồi đi ngồi đi, khó có khi Hạo Khanh về nước, mọi người thật sự là đã lâu không cùng nhau tụ họp . . . . . .”
Mạc Hạo Khanh cùng Lưu Hiệp huynh đệ mười mấy năm, cùng Lục Hân cũng quen biết nhiều năm, nhưng hai người không hợp một bàn, mỗi lần gặp mặt đều phải đối chọi gay gắt một phen, Lưu Hiệp đành phải ở giữa đứng ra giảng hoà.
Mấy năm trước Mạc Hạo Khanh luôn ở nước ngoài phát triển thế thực, thành phố N tuy rằng là có gia tộc, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân không thể ở lại, chỉ phải lưu lạc ra nước ngoài thành lập phạm vi thế lực của chính mình. Hiện giờ gã ta đã dọn sạch chướng ngại, rốt cục có thể quay về thành phố N, vừa lúc thấy Lưu Hiệp gặp nguy cơ, liền ra tay giúp hắn một phen.
Thật vất vả mới có thể hoà hoãn giọng điệu, Lục Hân liền uống nhiều hơn chút, nhưng hắn uống rượu cũng ngoan, không nháo không ồn ào, hơn nữa rất biết nghe lời. Để mặc Phương Tình đút thuốc giải rượu cho hắn, giúp hắn cởi áo khoác giầy nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau tới giữa trưa Lục Hân mới tỉnh lại, tinh thần hăng hái kéo Phương Tình đi làm cùng hắn
Vào buổi chiểu, ngoài công trường thi công có vấn đề, Lục Hân lo lắng đành phải tự mình đi một chuyến.
Phương Tình đội nón bảo hộ đi theo sau Lục Hân, nhìn hắn bận rộn cùng nhân viên trao đổi công việc, không khỏi có chút chán ghét nhìn chung quanh bốn phía.
Phương Tình nhìn thấy ký hiệu Thành Hân ở vị trí cao, chậm rãi bước thong thả bước qua muốn nhìn kỹ, kết quả lại nghe thấy tiếng kinh hô chung quanh, mới vừa vừa xoay chuyển đầu đã được một người mạnh mẽ ôm ngã trên mặt đất.
Phương Tình chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn, vội giãy dụa ngẩng đầu nhìn. Đầu Lục Hân khoát lên vai cô, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, sau lưng là một tấm ván gỗ cứng thật lớn.
Mọi người vội vàng xông lên đến ba chân bốn cẳng dỡ tấm ván gỗ ra, Phương Tình từ trong lòng hắn đi ra, tay run rẩy sờ sờ mặt hắn, sợ tới mức muốn khóc cũng khóc không được.
Lục Hân bị đập như vậy, lập tức choáng váng đầu hoa mắt, cũng may hắn có đội nón bảo hộ, tấm ván gỗ phần lớn nện ở trên lưng hắn, trời lạnh mặc quần áo dày lại nhiều, cho nên trên lưng đau nóng rát, nhưng không có nhiều vết thương. Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, hít sâu mấy hơi thở mới nói ra lời nói.
“Tôi không sao. . . . . .”
Vài người giúp đỡ nâng hắn dậy, Lâm Phong đã sớm đem xe lại đây, đưa hắn cùng Phương Tình cùng đi đến bệnh viện gần nhất.
Phương Tình vẫn luôn siết chặt tay hắn, một tiếng lớn như vậy, khẳng định đau muốn chết. Sắc mặt Lục Hân khi nào tái nhợt như vậy, dọc theo đường đi vểnh môi, hiển nhiên là đau vô cùng .
Lục Hân bị đẩy vào phòng cấp cứu, Phương Tình lo lắng ở bên ngoài đi tới đi lui, trong lòng là sợ hãi lẫn bất lực.
Cửa vừa mở ra Phương Tình liền trừng lớn mở to mắt nhìn chằm chằm bác sĩ, sợ hắn giống như trong TV diễn gương mặt tiếc nuối lắc đầu.
Lâm Phong tiến lên hỏi vài câu, sắc mặt kỳ quái đi tới, vẻ mặt đó khiến cho Phương Tình trong nháy mắt trắng mặt.
“Phương tiểu thư, não Lục tổng chấn động, trước mắt cần nằm viện quan sát.”
Phương Tình thở phào, cũng may không có nguy hiểm tính mệnh
“Tôi bây giờ có thể đi vào nhìn hắn được không?”
Lâm Phong gật gật đầu: “Cô vào với Lục tổng trước, tôi quay về lấy giúp ngài ấy ít đồ vật này nọ lại đây”
Lục Hân kỳ thật cũng hôn mê cũng choáng váng, sau hàng loạt kiểm tra chẩn đoán bệnh chỉ là chấn động não rất nhỏ, chú ý nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, ngay cả thuốc cũng không cần uống, làm sao có khả năng nằm viện!
Hắn chẳng qua cảm thấy đây là cơ hội tốt sử dụng khổ nhục kế. Phương Tình có đôi khi sẽ rất thông minh, thật sự là rất khó thu phục, dầu với muối khó hoà, mềm rắn không ăn, trừ phi áp dụng chính sách thương xót làm vũ khí, khiến cho trái tim cô đồng tình thương cảm trong lòng áy náy, hắn mới có thể nhân cơ hội sấn tới.
Lục Hân nhanh chóng cân nhắc một phen, trầm ngâm sau một lúc lâu, cùng bác sĩ đạt được hiệp định.
Phương Tình vừa thấy hắn thoi thóp nằm trên giường bệnh, kìm không được nước mắt rơi lã chã
Lục Hân cau mày, lông mi run rẩy mới mở mắt ra, “suy yếu” trưng ra một tươi cười tái nhợt vô lực.
“Tôi không sao, em khóc cái gì. . . . . .”
Phương Tình nắm tay hắn khóc: “Lục Hân anh vì sao lại xui xẻo như vậy a??”
Lục Hân vừa nghe suýt chút nữa nghẹn chết vì giận.
Lục Hân nhẹ nhàng cầm tay cô: “Đừng khóc a, tôi cũng không biết sao lại thế này, từ khi gặp em giống như có rất nhiều chuyện không nằm trong phạm vi khống chế của tôi. Em xem, tôi bị em đánh ngã ra đường, ăn mấy cái tát, bị em đá suýt chút nữa đoạn tử tuyệt tôn, bây giờ càng tốt, trực tiếp nghỉ ngơi tại bệnh viện… . . . . .”
Phương Tình nghe thế áy náy không chịu nổi,hoá ra không phải Lục Hân xui xẻo, là cô, cô mới là tai nạn của hắn.
“Lục Hân, hai chúng ta có phải bát tự tương khắc không thể ở bên nhau ?”
Lục Hân thở dài, thâm tình chân thành nói: “Bị em khắc chết tôi cũng chấp nhận . . . . . .”
Phương Tình rất tự nhiên hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lục Hân càng thêm tự nhiên nói tiếp: “Tạo chuyện vui thật lớn là tốt rồi.”
Phương Tình sửng sốt, không rõ gì cho nên nhìn hắn.
Lục Hân vờ khụ một cái, tức khắc càng yếu tái nhợt trắng xanh, ánh mắt rời rạc, thấy thế nào cũng rất giống người bệnh sắp hấp hối
“Kết hôn đi, có thể xoá bỏ số con rệp . . . . .”
Phương Tình bị doạ cả kinh, đầu óc lúc này cũng có chút căng, ngây ngô hỏi: “Chỉ có thể dùng kết hôn đến xung hỉ sao?”
Lục Hân mỉm cười: “Sinh con thì quá trễ . . . . .”
Phương Tình cẩn thận nghĩ nghĩ, đúng a, sinh con không phải một sớm một chiều có thể sinh ra tới, nhưng kết hôn có thể rất nhanh, hơn nữa bọn họ sớm muộn gì cũng phải kết hôn, liền gật gật đầu: “Được, chờ anh khoẻ chút chúng ta liền kết hôn.”
Lục Hân trong mắt loé sáng: “Tình Tình, không xung hỉ, tôi làm sao khoẻ nổi?”
Vẻ mặt Phương Tình như bị mê hoặc, hắn giải thích giúp cô, hướng dẫn từng bước vô tình nói: “Bây giờ chưa tới bốn giờ, còn sớm, Cục dân chính chưa hết giờ làm.”
Phương Tình trong lòng còn đang đấu tranh: “Nhưng mà. . . . . .”
“Ôi. . . . . .” Lục Hân yếu ớt cảm thán một hơi, giọng điệu vô cùng ai oán “Tâm nguyện lớn nhất của tôi, chính là lúc còn sống có thể cùng em kết duyên vợ chồng, chỉ sợ tôi chết không nhắm mắt… . . . . . .”
Phương Tình bị dọa đến nước mắt đều chảy ra, hết hồn, giọng nói nghẹn ngào: “Lục Hân anh đừng nói như vậy. . . . . . Chúng ta bây giờ sẽ kết hôn, em nhất định cho anh yên tâm. . . . . .”
Sự tình xảy ra thế nào, làm sao chấm dứt, Phương Tình nghĩ nát đầu cũng không rõ, chỉ biết không tới hai tiếng ngắn ngủn, thế giới của cô đã long trời lở đất rồi. Đầu tiên là ở sinh ly tử biệt một phen, sau đó là mưa rơi tình nồng kết hôn không bao giờ ly hôn.
Phương Tình đứng ở cửa Cục dân chính, rõ ràng là tháng ba gió xuân ấm áp nhẹ quất vào mặt, cô lại cảm thấy mây đen che phủ trên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, dần dần hiểu ra bản thân mình bị lừa, căm hận cầm giấy chứng nhận kết hôn ném về phía Lục Hân
“Anh lại tính kế với em!”
Lục Hân cũng không thanh minh, chỉ chậm rãi vươn tay, lại chậm rãi phủ đỡ lên cái trán.
Phương Tình cả kinh, suýt chút nữa đã quên hắn còn đang chấn động não, không thể bị kích thích.
“Anh cảm thấy thế nào? Có phải choáng váng đầu hay không? Có cảm giác buồn nôn muốn ói không?”
Lục Hân lộ ra tươi cười trấn an, đem thân thể tựa vào người Phương Tình, ỉu xìu nói: “Không có việc gì, tôi rất vui vẻ… . . Tình Tình, tôi không muốn ngày đầu tiên kết hôn lại ở trong bệnh viện…”
Phương Tình gật đầu liên tục, dỗ dành hắn: “Được được được, chúng ta về nhà, anh đừng kích động a!”
Lục Hân trước mắt đầy khát khao nhìn cô: “Tôi muốn về nhà mới của chúng ta, về toà nhà kia…”
Đối mặt với ân nhân cứu mình kiêm chồng yêu, bây giờ Phương Tình cái gì cũng đồng ý, giúp đỡ hắn lên xe.
Lục Hân hoàn toàn lợi dụng quyền lợi đặc thù của người bệnh cùng với sự áy náy trong lòng Phương Tình, một đoạn về đến nhà mà bắt đầu chỉ huy cô rót nước bưng trà, nấu cơm.
Phương Tình tất nhiên không thể cùng một người bệnh đôi co, hơn nữa vẫn còn đang ‘choáng váng’ đã bị Lục Hân nắm đi, cho nên không còn kịp nghĩ bản thân mình đã trở thành bà Lục là chuyện thật.
Buổi tối Phương Tình tận tâm hết sức pha nước nóng, tìm ra quần áo hầu hạ hắn tắm rửa, vừa bước qua khỏi ngay lập tức nghe thấy Lục Hân ở trong phòng tắm liên tục gọi cô.
Phương Tình đương tắm rửa ở phòng khác, chật vật khoác bộ quần áo chạy đến, không kiên nhẫn đứng ở ngoài cửa hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Lục Hân dừng một chút, lập tức thay giọng nói thành suy yếu: “Tình Tình, tôi choáng váng đầu. . . . . .”
Phương Tình kinh hãi, sợ hắn ở trong phòng tắm gặp chuyện xấu, ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng quanh, không để ý cửa phòng tắm vừa đóng lại mở ra, cô đã bị kéo vào trong.
Trong không khí nóng hôi hổi, cô nhìn thấy bộ ngực trần tinh tráng của Lục Hân, liên tục thét chói tai nhắm mắt không dám nhìn.
Lục Hân ôm cô, ngăn chặn miệng cô, thét chói tai chuyển thành tiếng ‘ưm ưm’.
“Giúp tôi tắm. . . . . .” Lục Hân thở phì phò nói nhỏ bên tai cô
Phương Tình đỏ mặt, cẩn thận mở to mắt nhìn chằm chằm một chỗ, muốn nhìn cũng không dám nhìn loạn, nghe nói như thế không khỏi vừa tức vừa thẹn dùng lực đẩy hắn ra.
Lục Hân ôm càng chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, tôi choáng váng đầu. . . . . .”
“Choáng cái đầu anh!”
“Đúng, chính là cái đầu tôi choáng.” Lục Hân cúi đầu cười, ôm cô cùng nhau rảo bước vào bồn tắm lớn rộng rãi.
Phương Tình kiên trì muốn tự mình tắm cho mình, chết cũng không nguyện ý cởi toàn bộ quần áo, lại không biết rằng càng nửa ấp nửa lộ vải dính sát vào người, lộ cả đường cong, càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Lục Hân chưa từng có vừa tắm vừa hạnh phúc lại giày vò như vậy, từ từ nhắm hai mắt nằm bò vào cạnh bồn tắm, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương nhẹ nhàng chà lau sau lưng hắn, thực sự là ngứa ngáy trong lòng khó nhịn a!
Phương Tình lúc này mới phát hiện phía sau trên lưng hắn một mảng lớn xanh tím, xoay người đi lấy thuốc mỡ thoa cho hắn, cẩn thận giúp hắn mặc áo tắm dài vào.
Lục Hân đắc ý xoay người lại ôm cô dụi dụi: “Vợ ơi. . . . . .”
Phương Tình tức giận đẩy hắn: “Ai là vợ anh chứ!”
Lục Hân một tay gắt gao siết chặt eo cô, một tay chậm rãi vồ về lưng cô: “Chúng ta mới vừa đăng ký xong, pháp luật thừa nhận cùng bảo hộ quan hệ vợ chồng. . . . . . Đương nhiên em là vợ của tôi! Vợ ơi— đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…. . . . . .”