Chương 15: Chương 15

Phương Tình đứng lên, trước khi Lục Hân phản ứng lại đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Lục Hân không rõ cô vừa rồi vui vẻ vậy sao bỗng nhiên trở mặt, vội vàng tính tiền, còn không chờ tiền lẻ thối lại, vội vàng chạy ra, nắm chặt cổ tay cô, thần sắc có chút tức giận: “Em làm sao?? Làm sao đang vui vẻ lại trở tính vậy!”

Phương Tình tránh tránh không được, ngoài cổng trường qua lại đều là người, cô không nỡ khiến người ta vây xem, đành phải không giãy dụa, trong giọng nói có chút tức giận không biết vì sao: “Lục Hân, anh có thể để yên được không, anh không phải nói chúng ta theo như nhu cầu sao? Bây giờ không có chuyện gì, anh có thể bỏ qua cho tôi được không!”

Lục Hân trên mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, hung tợn trừng mắt nhìn cô: “Em cứ nhất định coi rằng là như thế?”

Phương Tình bị hắn trừng đến độ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Lục Hân chán nản: “Em quên ngày hôm qua tôi nói gì với em sao?? Phương Tình, tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải đùa giỡn!”

Phương Tình trong chớp mắt nhớ tới, có vẻ như ngày hôm qua sau khi hôn…. cũng được thổ lộ?

Phương Tình nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, tức khắc cả người nóng đỏ lên, lại còn quật cường nói: “Nói bậy, tôi không tin anh! Anh nói anh thích tôi, nhưng anh vì cái gì thích tôi? Chúng ta mới gặp qua vài lần?”

Lục Hân thần sắc ảo não nói không nên lời, người phụ nữ này sao khó tính, không ép buộc hắn nói ra là không được ?

Lục Hân tâm tư cân nhắc, nhanh chóng dùng đại não tính toán với tốc độ cao, nhớ tới lời Cố Mạch, đoán chừng cô ảo tưởng về tình yêu, hẳn là thấy thế này không thực tế ngập tràn sắc thái ảo mộng. Như vậy thời gian đặc biệt, địa điểm, hơn nữa bối cảnh ngẫu nhiên gặp mặt đặc biệt, tình yêu như vậy mới phù hợp yêu cầu oanh oanh liệt liệt của cô.

“Nếu tôi nói, tôi lần đầu tiên nhìn thấy em liền thích em………em tin hay không tin?”

Cái gì? Phương Tình ngây ngẩn cả người, hắn cùng Lưu Hiệp thật đúng không hổ là huynh đệ, tự nhiên đều là nhất kiến chung tình? Phương Tình không khỏi cẩn trọng nhớ lại cảnh lần đầu tiền gặp mặt, sau đó vô cùng căm phẫn.

“Anh còn trêu cợt tôi? Lần đầu tiên gặp mặt tôi đánh ngã anh nằm úp trên mặt đất dậy không nổi, anh sao lại có khuynh hướng chịu ngược đãi mà thích tôi sao?!”

Lục Hân đầu đầy vệt đen: “Vân Nam! Vân Nam! Tôi lần đầu tiên gặp em là ở Vân Nam!”

Phương Tình rốt cục im lặng , không thể tin hỏi: “Anh. . . . . Anh chừng nào thì. . . . . .”

Lục Hân bất đắc dĩ thở dài: “Hơn bảy tháng trước lúc tôi ở Hắc Long Đàm vừa nhìn thấy em, bộ quần áo dân tộc màu lam, tôi cảm thấy em đứng bên dòng nước nhìn rất đẹp, đã muốn chụp lại bức ảnh đó, đáng tiếc máy chụp hình hết pin, đổi pin em đã đi mất.”

“Anh. . . . . anh làm sao không nói sớm, lần đầu tiên gặp mặt anh vì sao không nói đã gặp qua tôi?”

Lục Hân có chút xấu hổ, không được tự nhiên mà cổ họng phát thanh rõ ràng hơn: “Buổi tối ngày hôm sau, ở quán bar Lệ Giang em uống say….. . . .”

Phương Tình bừng tỉnh đại ngộ: “Anh chính là ông chú suýt chút nữa chiếm được món hời?”

Nhìn thấy mặt Lục Hân nhanh chóng hoá đen, Phương Tình vội vàng sửa miệng, “Không phải. . . . . . ý em nói, anh chính là….”

Phương Tình rối rắm, dùng từ gì để hình dung đến, so sánh chính xác mà không chọc hắn giận đây?

“Đúng, tôi chính là người em uống say sau muốn ‘bóc tem’!” Lục Hân yếu ớt nói.

Phương Tình cứng lại, hình như ngày đó quả thật là bản thân mình quyến rũ người ta…

“Em còn thuận tay lấy thẻ phòng của tôi . . . .” Lục Hân tiếp tục yếu ớt lên án.

Phương Tình cúi đầu càng ngày càng thấp đi… . . Còn có thể mất mặt đến thế sao?

“Bây giờ em tin tưởng tôi thích em không?”

Phương Tình không biết nên trả lời nên như thế nào, từ khi thích An Lập Nhiên, cô luôn đuổi theo anh, theo lẽ thường mà nói là chuyện đương nhiên, thậm chí cho rằng thời thanh xuân phải trải qua mối tình thầm mến và phải duy trì nó. Cho nên bây giờ, cô không biết bản thân mình có nên bắt đầu tình yêu mới hay không, nếu nhanh như vậy đã bắt đầu, như vậy trước kia hết thảy lại tính cái gì chứ?

“Em không biết!” trong lòng Phương Tình xoay xung quanh nhiều ý nghĩa nhưng vẫn không thể bắt được một chữ gật đầu đồng ý, bỗng nhiên bình tĩnh , “Lục Hân, anh quá mạnh mẽ, cho tới nay đều là anh lôi kéo em đi vào thế giới của anh, mà em rất bị động, cho nên bây giờ em không biết trả lời anh thế nào!”

Lục Hân nhíu mày: “Em chỉ cần gật đầu đồng ý không phải tốt rồi sao?”

Phương Tình lắc đầu: “Em còn không hiểu rõ, anh không thể ép bức em!”

Lục Hân yên lặng nhìn cô trong chốc lát, rốt cục thỏa hiệp: “Được rồi, tôi không bức em! Nhưng mà em phải đồng ý với tôi suy nghĩ cho kỹ, không nên hoài nghi lời nói của tôi!”

Phương Tình gật gật đầu: “Em đồng ý với anh!”

Lục Hân vui vẻ cúi đầu để sát vào cô, Phương Tình sợ tới mức một phen đẩy ra hắn, buồn bực nói: “Lục Hân, em còn chưa phải bạn gái anh đâu!”

Lục Hân hơi có chút tiếc nuối nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cùng môi đỏ hồng, hương vị ngày đó….. cũng rất được!

Mọi người trong Hoa Nguyên biết Lưu công tử của bọn họ luôn luôn phong lưu phóng khoáng gần đây tâm tình thật không tốt, hoa đào trong mắt cũng rũ xuống, mỗi người đều biết nhu thuận lại, sợ hơi có vô ý sẽ thành người vô tội gặp tai hoạ.

Lưu Hiệp nhìn chằm chằm thời gian trên máy tính, lặng lẽ tính thời gian ở trong lòng, thời gian vừa tới vội vàng chạy ra ngoài văn phòng, vị trí quen thuộc vẫn như cũ trống không.

Đây là lần thứ mấy rồi?

Từ ngày Đan Đan đi rồi, Song Hỉ cô bé chệt tiệt kia vẫn cố ý vô tình tạo khoảng cách với hắn, còn tượng cho là che dấu tốt lắm, mở miệng ngậm miệng khách khí kiềm chế tức giận, một dáng vẻ không mặn không nhạt . Vừa đến giờ ăn cơm trưa so với ai khác đều chạy nhanh hơn, ở trong nhà ăn cùng mọi người tụ tập ăn cơm, hoàn toàn khinh thường cọi nhẹ lời hắn mời, để lại mình hắn phẫn hẫn nhai cơm ken két không vị. Chiều nào tan tầm, cô nàng luôn có đủ lý do từ chối cùng hắn hẹn hò, thực sự khiến hắn , nghiến răng nghiến lợi hận không thể bóp chết cô, nhưng mỗi khi hắn trở mặt nhìn vẻ mặt cô hoảng sợ, lại khiến cho hắn mềm lòng không nỡ hù doạ.

Lưu Hiệp muốn hỏi trời xanh, vì cái gì gương măt đẹp này gặp người người thích gặp hoa hoa nở mà ở trước mặt Hà Song Hỉ thì không có tác dụng gì cơ chứ? Ngay cả gương mặt lạnh Lục Hân kia đều có thể dùng để nắm lấy tâm Phương Tình ấm áp, vì cái gì hắn như vậy mà không khiến người khác động lòng!

Lưu Hiệp nhớ tới lúc hắn hỏi Lục Hân làm sao bắt được Phương Tình, cậu ta nghẹn nửa ngày mới nhổ ra bốn chữ “tuỳ lúc làm cho tốt” , cân nhắc mãi

Lúc còn mười phút nữa mới hết giờ, Song Hỉ theo thường lệ lễ phép gõ cửa, được sự chấp thuận sau mới đi vào, sau đó máy móc cầm tư liệu báo cáo lịch trình sắp xếp vào ngày mai cho Lưu Hiệp.

Lưu Hiệp nét mặt cười mị hoặc lòng người, nhẹ nhàng vô cùng nói: “Thật sự là vất vả cho em, như vậy đi, không bằng buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm?”

Song Hỉ vẻ mặt có chút khó xử: “Rất xin lỗi, tổng giám đốc, buổi tối em còn có việc”

Lưu Hiệp thanh âm càng nhẹ nhàng: “Ồ, mấy ngày nay em đều bận rộn như vậy, đêm nay nói gì cũng không có thể cho em tiếp tục, tôi đưa em đi ăn ngon một bữa, bồi bổ.”

Song Hỉ trên mặt càng thêm khó xử, còn không có mở miệng, đã thấy Lưu Hiệp cầm lấy chìa khoá trên bàn, không để cho cô kháng cự lôi kéo cổ tay: “Hoặc là em cảm thấy không vất vả, có thể tăng ca thêm vài ngày?”

Song Hỉ câm miệng, ngoan ngoãn đi sau hắn.

“Muốn ăn cái gì, hết thảy đều ý em, tôi mời!” Lưu Hiệp vừa khởi động xe vừa cười tủm tỉm hỏi.

Song Hỉ trong lòng rất không thích, mỗi khi trong lòng cô cảm thấy buồn bã đều thích ăn mấy món gì đó kích thích một chút.

“Món cay Tứ Xuyên!”

Lưu Hiệp mỉm cười ngọt ngào nhưng sắc mặt trong nháy mắt đã đông cứng trên gương mặt.

Lưu Hiệp khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy một bàn đồ ăn “Tráng lệ non sông” , vốn đỏ chói là đặc biệt vui mừng, hiện tại xem ra không phải vô duyên cớ mà có cảm giác một hồi đẫm máu.

Canh ớt, tôm cay, thịt bò nấu cay, đậu hũ cay, đầu cá nấu tiêu cay.. [1]

Song Hỉ ăn rất vui sướng nghi hoặc dừng lại chiếc đũa: “Anh không ăn sao?”

Lưu Hiệp gian nan cười cười: “Không có. . . . . .tôi rất thích ăn!”

Song Hỉ nhìn hắn cả tối cũng không động đũa nào, trong lòng có chút ngọt ngào nho nhỏ, đêm cũng chưa như thế nào động chiếc đũa, trong lòng có chút nho nhỏ đích ngọt ngào, đây là tú sắc khả cơm [2] chăng, hắn là ở săn sóc cô nên không kịp ăn sao.. . .

Song Hỉ quơ chiếc đũa gắp một miếng thịt bò lớn bỏ vào trong chén hắn, có chút thẹn thùng nói: “Anh đừng luôn nhìn em ăn, anh cũng ăn đi!”

Lưu Hiệp rưng rưng, run rẩy run rẩy giơ lên chiếc đũa, dưới ánh mắt mong chờ của Song Hỉ không như thế nào nhai chỉ nuốt xuống.

“Ăn ngon!”

Song Hỉ càng vui vẻ, không phải cho gắp thức ăn cho hắn thôi sao, nhìn hắn …. . Mặt đều đỏ, đến nỗi hưng phấn đổ mồ hôi! Song Hỉ đã được ủng hộ lớn lao, liên tục gắp thức ăn trên bàn bỏ vào trong chén hắn, : “Anh ăn nhiều một chút nha, này, này, còn có này. . . . . . Đều ăn ngon lắm!!!”

Lưu Hiệp uống một ly nước lọc to, bên trong cố chấp nuốt hết thức ăn Song Hỉ nhiệt tình gặp cho hắn, vừa tưới nước vào dạ dày mình đang bốc lửa nóng vì cay.

Tuỳ lúc làm cho tốt… . đây là cái giá hắn phải trả bằng máu!

Ngày hôm sau vừa vào tầng hai mươi, CoCo liền đi tới đối mặt: “Tổng giám đốc bị bệnh, văn kiện này cần hắn xử lý, em đưa đến nhà hắn đi!”

Song Hỉ ôm tài liệu niêm phong của cô nàng đưa cho hỏi: “Tổng giám đốc bị bệnh? Bệnh gì?”

CoCo lắc đầu: “Không biết, được rồi đừng nói nữa, em mau đi đi!”

Song Hỉ dựa theo địa chỉ CoCo đưa cho gọi xe đến cổng khu nhà hắn, trước đó đã gọi điện thoại rồi, an ninh khu đó mới rất khiêm nhường tự mình đưa cô đến dưới lầu.

Song Hỉ vừa mừng lại vừa lo liên tục nói lời cảm tạ, phát hiện nhà Lưu Hiệp ở tầng cao nhất.

Hứ, loại đàn ông này chính là tự kỷ, chỉ biết theo đuổi cảm giác đứng trên đỉnh cao. Chẳng lẽ ở tại tầng cao nhất có thể so với người khác về cảm giác sự ưu việt hơn hay sao?

Song Hỉ khi đi vào gian phòng tâm lý là thù hận lại là xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ hừng hực.

Lưu Hiệp mở cửa cho cô, liền đi về phòng khách, xụi lơ nằm trên sôpha, từ trước đến nay không thích ăn cay, tối hôm qua một lần ăn nhiều như vậy, kết quả về đến nhà mà bắt đầu đau, từ cổ họng cho tới dạ dày đều là lửa thiêu đau đớn, buổi sáng uống thuốc mới đỡ chút, bây giờ một chút sức lực cũng không có..

Song Hỉ bỏ tài liệu xuống, lập tức ngồi xổm bên cạnh hắn, gương mặt yêu nghiệt kia vô cùng tái nhợt, hoa đào trong mắt khép lại, đau đớn mà rên ư hử.

“Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?”

Mắt hoa đào Lưu Hiệp miễn cưỡng mở một khe nhỏ: “Không chết được. . . . . . Tôi nói này Song Hỉ, em có thể hay không ngoài giờ làm chỉ gọi tên của tôi?? Tôi vừa nghe người gọi tôi ‘ tổng giám đốc ’ tôi liền khó chịu!”

“Được được được, anh đừng nói nữa, anh có muốn uống nước hay không?” Song Hỉ nhìn vẻ mặt hắn đau đớn làm nũng, nhất thời lan tràn tình mẹ thương con, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, trấn an hỏi han ân cần.

Khổ sở cả đêm, Lưu Hiệp cảm thấy mỹ mãn giữa lời nói nhỏ nhẹ của Song Hỉ mà ngủ.

Song Hỉ lén lút đứng dậy, lấy từ phòng ngủ ra cái chăn khoác lên người hắn.

Song Hỉ vốn định nấu gì cho hắn, sinh bệnh không nên ăn ở ngoài, nhưng khi nhìn thấy phòng bếp không dính hạt bụi, cô sinh ra hoài nghi nghiêm trọng đối với cuộc sống Lưu Hiệp, trong tủ lạnh tất cả đều là bia, chỉ có một chút hoa quả cùng sữa, ngày thường hắn làm thế nào trôi qua? Song Hỉ nhìn nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đóng cửa, khi tới đây có nhìn thấy phía dưới có một siêu thị ngầm.

Đang ở mua đồ vật này nọ, điện thoại Lưu Hiệp gọi tới.

“Em ở đâu?” giọng nói Lưu Hiệp có chút hổn hển.

“Siêu thị dưới lầu nhà anh, em mua chút này nọ.” Song Hỉ cau mày nhìn mấy món trong tay, siêu thị nhà này thật ‘đại gia’ cái gì cũng quý hơn so với bên ngoài.

Lưu Hiệp hình như thở nhẹ một hơi: “Xem ra em có lương tâm!”

Song Hỉ mắt trợn trắng, đẩy xe đi tính tiền, gã này vốn khó có thể đoán ý, giờ sinh bệnh tâm tình càng khó chiều.

Vừa ra thang máy liền thấy Lưu Hiệp tựa ở cửa chờ mình, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn rất giống đứa trẻ lớn nhà bên cạnh, trong lòng Song Hỉ trào dâng một cảm giác không nói nên lời, đau xót lẫn ngọt ngào.

Lưu Hiệp xách này đó trong tay cô, theo cô mang vào phòng bếp, Song Hỉ bỏ mấy thứ xuống hỏi: “Đỡ chút nào không?? Có đói bụng không?”

Lưu Hiệp tối hôm qua đều ‘đi’ hết rồi, mãi cho đến trưa nay còn chưa có ăn gì, bây giờ dạ dày lập tức cảm thấy đói bụng, vì thế gật gật đầu, rất sung sướng nói: “Có hơi đói!”

Song Hỉ đẩy hắn đi ra ngoài: “Anh đi rửa mặt trước đi, tôi nấu cơm cho anh!”

Lưu Hiệp ngoan ngoãn đi ra ngoài, mĩ mãn sung sướng cảm thấy nổ lực tối hôm qua hoàn toàn sức đáng.

*

Chú thích:

[1] Các món ăn lần lượt như sau: Hình minh hoạ:

Canh ớt images

tôm cay images

thịt bò nấu cay images

đậu hũ cay images

đầu cá nấu tiêu cay images

[2] Tú sắc khả cơm: nhìn ngắm mĩ nữ cũng no.