Chương 37: Thôn Sa Thao

Yểm Nhân Linh?

Lý Ngang chỉ do dự trong một khoảnh khắc rất ngắn đến không thể nhận ra, liền nhận lấy chuông đồng Trình Cư Tụ đưa tới.

Chuông đồng kia làm bằng đồng xanh, cổ xưa cũ kỹ, phía trên phủ đầy gỉ đồng. Vốn cho rằng lúc đụng vào, sẽ khiến lớp đồng màu xanh pha tạp phía trên bong ra từng mảng, đến khi cầm vào tay mới phát hiện, chuông đồng hơi nặng và rất rắn chắc, tựa như có một sức mạnh vô hình kéo nó về hướng mặt đất.

Đương nhiên Lý Ngang biết vật dị hoá là cái gì.

Học Cung chia yêu tà ra làm bốn loại,

Theo thứ tự là "Yêu"có hình dáng của động thực vật, "Ma" giống người, "Dị" là những thứ không có sinh mệnh, cùng với "Quỷ"dành cho những thứ không thể phân vào ba loại trên.

Học Cung và Trấn Phủ Ty, tiến hành thu thập tin tức, thanh lý truy sát với bốn loại yêu tà này.

Trong quá trình đó, có một số dị loại không thể phá hủy, hoặc là sau khi phá hủy có thể sẽ tạo nên những hư hại nghiêm trọng, hoặc đơn giản là còn giá trị lợi dụng, nên bị Học Cung và Trấn Phủ Ty bảo lưu lại, dùng phương thức thích hợp thu nhận.

Khi cần thiết, Học Cung và Trấn Phủ Ty thậm chí có thể lợi dụng những vật dị hoá đã biết này, để đối phó với những dị loại không biết.

Số hiệu của Yểm Nhân Linh là, Dị —— Ngũ —— Lục Thất Tứ,

Dị đại biểu cho thuộc tính của nó, Ngũ đại biểu cho đẳng cấp, Lục Thất Tứ thì là số hiệu của nó.

Dưới trang giấy có viết chi tiết cụ thể về Yểm Nhân Linh.

【 Phương pháp thu nhận】: Dị —— Ngũ —— Lục Thất Tứ Yểm Nhân Linh, cần đặt bên trong hòm sắt có đường kính mười tấc khóa chặt lại, để trong khố phòng cơ mật của Trấn Phủ Ty thành Y Châu. Để sử dụng Yểm Nhân Linh, nhất định phải được sự cho phép của Đoàn Luyện sứ Trấn Phủ Ty, hoặc cấp bậc Đoàn luyện phó sứ đồng ý. Trong tình huống khẩn cấp Đoàn Luyện sứ, Đoàn luyện phó sứ không thể cho phép, có thể hạ cấp bậc của người cho phép xuống cấp Phán quan là tối thiểu, không thể thấp hơn nữa.

【 Miêu tả : Yểm Nhân Linh có kết cấu bên ngoài giống với một chiếc chuông bằng đồng xanh, vật liệu là hợp kim đồng, thiếc, chì. Thông thường vật dị hoá ở trạng thái ngủ đông trường kỳ, nhưng khi bị con người cầm lên, đè trên đỉnh chuông, lay động liên tục hơn sáu lần thì sẽ chuyển hóa thành trạng thái kích hoạt, khiến con người hoặc sinh vật ở gần người sử dụng rơi vào trạng thái cứng ngắc đình trệ.

Tiếp tục lắc thì sẽ giữ được hiệu quả cứng ngắc.

Thời gian đình trệ cụ thể được quyết định bởi cường độ thân thể, mức độ bền bỉ của tâm trí người sử dụng và người bị tác động, khoảng cách hai bên cùng với tạp âm bên ngoài.

Thể chất người bị tác động càng yếu, tâm trí càng không kiên định, khoảng cách càng gần, tạp âm quấy nhiễu chung quanh càng nhỏ,

Thì hiệu quả cứng ngắc của Yểm Nhân Linh càng dài, theo ghi chép thời gian dài nhất là ba canh giờ.

Theo người bị tác động (đều là tù phạm tử hình) miêu tả, khi ở trong trạng thái cứng ngắc họ nghe được từ phương xa truyền đến tiếng chuông đồng văng vẳng, tâm tình yên tĩnh vui sướng khó mà miêu tả được, có khi, người bị tác động thậm chí còn van xin được nghe Yểm Nhân Linh lần nữa, để được đắm chìm trong cảm xúc yên tĩnh bình an.

Nhiều lần thí nghiệm đã chứng minh, hiệu quả cứng ngắc của Yểm Nhân Linh, cũng sẽ không gây ra tác dụng phụ khó mà nghịch chuyển cho người bị tác động.

Cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi những vật thu nhận khác, ví dụ như Dị —— Tứ —— Cửu Nhị Bát Thực Biên Chung, hoặc Yêu —— Tứ —— Nhất Thập Mặc Độc Đồng.

Sau khi triệt để xác minh bản chất của nó, có lẽ có thể lập kế hoạch để dùng nó trị liệu cho những người có tâm linh tổn thương, bị chứng mất hồn mất vía trong thời gian dài.

【 Ghi chú 】: Yểm Nhân Linh được phát hiện vào năm Thái Bình thứ hai, trong nhà Đổng Phong Mậu, người phụ trách quản lý miếu Thành Hoàng ở thành Xung Châu. Một nhà năm người Đổng Phong Mậu đều chết bởi Yểm Nhân Linh, hiện trường không phát hiện vết tích đánh nhau hoặc khí tức của dị loại khác.

Theo phỏng đoán, khả năng Yểm Nhân Linh có liên quan đến giáo phái Ma Môn Ngộ Nguyệt Tự biến mất vào thời kỳ loạn thế Tùy Mạt ——, có thể là một trong các đạo cụ dùng để tiến hành một nghi thức đặc biệt nào đó.

Vẫn cần tiến hành điều tra thêm.

Bên trên, chính là tất cả ghi chú về Yểm Nhân Linh.

'Đúng là vật dị hoá.'

Lý Ngang nắm lấy chuông đồng, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Bởi vì lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật dị hoá, hay bởi vì trên trang giấy ghi chép, người sở hữu chuông đồng trước đây là Đổng Phong Mậu đã chết cả nhà.

"Chỉ cần sử dụng thoả đáng, mặc thêm giáp nhẹ sát người cho sư đệ, liền có thể ứng phó với đại đa số uy hiếp."

Trình Cư Tụ tùy ý nói:

"La bàn cho thấy khí tức yêu ma ở Sa Thao Thôn cũng không tính là mạnh, chỉ là cấp năm thôi.

Một đội binh sĩ vũ trang tận răng của Trấn Phủ Ty, cộng thêm ta, lại điều động thêm mấy chục hơn trăm thợ săn nông phu, hoàn toàn có thể ứng phó.

Sư đệ chỉ cần đi theo ta, trị liệu cho thương binh Sa Thao Thôn là được."

"Không thành vấn đề."

Lý Ngang gật nhẹ đầu.

"Cũng mang cái hòm thuốc đến đây rồi."

"Vậy là tốt rồi, "

Trình Cư Tụ nâng hòm sắt lên.

"Ngưu phán quan, chúng ta lên đường đi."

Ngưu Ôn Thư gật gật đầu, dựa theo điều lệ của Trấn Phủ Ty, điều động cung nỏ mũi tên, sĩ tốt ngựa chiến, đội chó săn tìm kiếm, cũng lưu lại văn thư chứng minh, cuối cùng, dẫn một đội ngũ bốn mươi người cưỡi ngựa ra ngoài thành.

—— ——

Cảm giác cưỡi trên chiến mã tăng tốc lao vút đi cũng không tốt lắm, không ngừng xóc nảy lay động, gió mạnh không ngừng đập vào mặt, căn bản không nhẹ nhàng giống như trong tưởng tượng.

Lý Ngang lôi kéo dây cương, cố gắng nhớ lại kỹ xảo cưỡi ngựa đã được học trong Châu Học trước kia, miễn cưỡng đi theo đằng sau đội ngũ.

Khoảng cách mười dặm không tính gần cũng không coi là xa, vượt qua cầu, chạy qua đường núi, lúc mặt trời lên cao, đội ngũ Trấn Phủ Ty thuận lợi đến đầu thôn Sa Thao.

Cuối cùng đã tới.

Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, cõng cái hòm thuốc, từ trên yên ngựa tung người xuống ngựa, thầm may mắn vừa rồi mình không từ trên lưng ngựa rơi xuống.

Trình Cư Tụ và Ngưu Ôn Thư nhảy xuống lưng ngựa, động tác gọn gàng mà linh hoạt. Chúng quân sĩ vừa xuống đất, liền bắt đầu đề phòng bốn phía, quan sát địa hình con đường, cũng cử một trinh sát cưỡi ngựa tiến vào Thôn Sa Thao.

"Đây chính là Thôn Sa Thao à. . ."

Trình Cư Tụ đứng giữa đường đất thôn quê, nhíu mày, quan sát ngôi làng xây dựa vào núi bình thường phía trước.

Đang giữa trưa, trong thôn xóm lại không có bao nhiêu khói bếp nhóm lửa nấu cơm.

Vùng đồng ruộng, cũng không nhìn thấy nông dân đang làm việc.

Một lát sau, trinh sát trở về, báo cáo thôn trưởng Thôn Sa Thao Chu Bình Xuân, đã tập hợp thương binh trong thôn lại, chờ đội ngũ cứu viện đến.

"Đi thôi."

Đường nhỏ trong thôn gập ghềnh, Trình Cư Tụ bên eo buộc trường kiếm đi đầu, dẫn theo đám người đi vào Thôn Sa Thao.

Bên giếng nước trung tâm, là thôn dân cả làng, trên mặt mỗi người đều tràn ngập hoảng hốt sợ hãi.

Bên cạnh giếng nước, còn trải bảy cái chiếu, trên mỗi tấm chiếu có một người bệnh đang nằm.

Thấy đội ngũ Trấn Phủ Ty đến gần, một nam tử trung niên hình thể trung đẳng, nuôi một chòm râu dê, vội vàng xuyên qua đám người —— hắn mặc áo tơ thêu hình đồng tiền, trông nổi bật hẳn so với thôn dân quần áo cũ kỹ chung quanh.

Trình Cư Tụ thuận miệng hỏi:

"Ngươi chính là thôn trưởng Thôn Sa Thao?"

"Là tại hạ. Tại hạ họ Chu, tên Bình Xuân."

Trên mặt Chu Bình Xuân là thần sắc nịnh nọt, vô cùng cung kính lấy lòng nói:

"Dựa theo thượng quan phân phó, ta đã gọi tất cả thôn dân đến đây.

Phán quan đến, Thôn Sa Thao liền thái bình.

Phán quan đến, liền có thanh thiên."

"Ta không phải phán quan, hắn mới là phán quan."

Trình Cư Tụ đã gặp nhiều phú hào nông thôn nịnh nọt kiểu này, cũng không để ý tới, mà quay đầu nhìn về phía Lý Ngang.

"Nhật Thăng có thể chữa cho những thương binh này không?"