Chương 30: Tặng lễ

"Mọi người đi cả rồi sao?"

"Đi hết rồi, người cuối cùng cũng đi rồi."

"Phù, vậy là tốt rồi."

Tại đại sảnh Bảo An Đường, Lý Ngang thở dài nhẹ nhõm, mệt mỏi nằm xuống ghế, nhìn Sài Thúy Kiều dán mặt vào khe cửa chính nhìn ra phía ngoài, rồi bước nhanh đi tới, rất là hiểu chuyện giúp Lý Ngang đấm bóp bả vai.

Ban ngày, sau khi Lý Ngang giải quyết xong thủ tục rút khỏi kỳ thi, thì gần như chạy trốn rời khỏi Châu Học, kết quả vừa trở lại cổng Bảo An Đường liền phát hiện mấy chục chiếc xe ngựa chen chúc khiến cả con đường chật như nêm cối. Tất cả đều là hàng xóm, người quen, phú thương, thân sĩ đến tặng lễ, chúc mừng.

Có người cầm trứng gà đến, có kẻ cầm rượu trắng đến, có người mang một đấu gạo đến, cũng có kẻ bắt hai con gà trói dây đỏ mang đến.

Đồ gốm sứ, son phấn vòng tay, thư tịch bút mực, tranh chữ của danh nhân, bộ yên ngựa dành cho tuấn mã, khế nhà đất. . .

Đủ loại lễ vật, đủ mọi kiểu dáng chất đầy cái rương, khiến bờ Tây sông Y Thuỷ chen lấn sôi động như là phiên chợ ngày lễ.

Lý Ngang vừa mới lộ diện, liền bị hàng xóm nhận ra, thiếu chút nữa bị bao vây. May mà Tống Di kịp thời ra mặt, tạm ngừng việc buôn bán ở Lan Sinh Lâu, sai bốn tên tiểu nhị trong Lan Sinh Lâu tạm thời làm người gác cổng cho Bảo An Đường, tiếp đón những người đến tặng lễ chúc mừng.

Vùa niềm nở chào hỏi nhận tất cả quà tặng đưa tới, vừa lập bảng danh sách, ghi lại tất cả tính danh, thân phận của mọi người và cả lễ vật họ tặng.

Những thứ quá quý giá, như khế đất khế nhà, tuấn mã quý báu, san hô ngọc trai gì đó thì phải thẳng thắn cự tuyệt,

Những việc quá không hợp thói thường, ví dụ như tới cửa cầu thân, đưa nô bộc thì uyển chuyển cự tuyệt,

Quá mê tín kỳ quái, ví dụ như muốn xin tranh chữ thư pháp của Lý Ngang, hỏi xin nồi bát chậu bồn nhà Lý Ngang mang về nhà để hưởng sái may mắn, cũng phải nói khéo để từ chối —— nếu đồng ý, thì bảo đảm bên trong Bảo An Đường không còn thừa thứ gì.

Giày vò trọn vẹn hai canh giờ, rốt cuộc mới tiễn các vị hương thân phụ lão và nhóm thân sĩ phú thương rời đi.

"Còn mệt hơn cả rút con trùng Guinea kia . ."

Lý Ngang nằm trên ghế, lộ vẻ mệt rã rời.

"Chả kém gì Phạm Tiến trúng cử."

Sài Thúy Kiều lúc nhẹ lúc nặng xoa bóp bờ vai của hắn, hiếu kỳ hỏi:

"Phạm Tiến? Đó là ai?"

Lý Ngang tùy ý nói:

"Một môn sinh lớn tuổi, sau khi tham gia thi Hương trúng cử nhân, vui mừng đến phát điên."

"Chỉ trúng cử nhân liền vui đến điên rồi?"

Sài Thúy Kiều bĩu môi nói.

"Cả Y Châu này nhiều năm như vậy còn không xuất hiện nổi một học sinh nghiêm chỉnh được vào Học Cung, hơn nữa còn nhận được thư tiến cử từ sớm.

Ban ngày không nghe người ta nói à, Lục Gia trong thành Y Châu, mười mấy năm trước vẫn là một thương nhân buôn vải bình thường, nhờ trong tộc xuất hiện một đệ tử Học Cung mà không quá mấy năm đã thành hào môn đại tộc."

"A, ta đoán chừng bây giờ lão sư và Trình sư huynh khẳng định đang lén cười trộm, nhìn ta chật vật."

Lý Ngang lắc đầu cười khổ:

"Phủ Thái Thú này cũng thật là, sớm như vậy đã dán danh sách lên, không phải để ta làm bia đỡ đạn sao?"

"Gia đình bình thường không có tư cách gõ cổng lớn Phủ Thái Thú, đương nhiên cũng chỉ có thể đến chỗ chúng ta rồi."

Sài Thúy Kiều liếc mắt, nói:

"Cầm tranh chân dung và ngày sinh tháng đẻ tới cửa cầu thân cũng được đi, còn có kẻ nói cái gì mà 'Nhìn bên cạnh Lý Tiểu đại phu không có ai', muốn đưa mười mấy nô bộc tới, cũng không nghĩ xem Bảo An Đường có thể chứa nhiều người như vậy sao?"

"Ha ha, sao thế? Ghen rồi hả?"

Lý Ngang cười hì hì ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chọc chọc cằm Sài Thúy Kiều.

"Không có!"

Sài Thúy Kiều hừ một tiếng, cúi đầu xuống, lại kêu ngao ngao, làm bộ muốn cắn ngón tay Lý Ngang.

"Cắn không được, haha."

Lý Ngang rụt ngón tay lại, hắn quét mắt nhìn một đống lớn hộp quà chất trong góc tường, đầu lại đau.

Không chỉ chính sảnh, lầu hai, hậu viện của Bảo An Đường đều chất đầy những thứ tạp vật này, ngay cả hậu viện Lan Sinh Lâu sát vách cũng chật kín.

Đồng thời có thể dự đoán trước, mấy ngày kế tiếp vẫn sẽ có quà tặng đưa tới cửa —— hương thân bản địa đến một lần, còn những thương gia từ nơi khác đến nữa.

"A a a, phiền chết rồi."

Lý Ngang ôm đầu thở dài, khó trách Bồ Lưu Hiên và Trình Cư Tụ che giấu tung tích.

Nếu để bại lộ, chỉ việc tiếp đãi những quan khách có quan hệ thân thích tới thăm đã đủ khiến họ phiền chết.

"Chỉ có thể giao những chuyện này cho Tống Di xử lý, ai, quả nhiên nợ ân tình là khó trả nhất."

Lý Ngang day day mi tâm, nghe động tĩnh của Lan Sinh Lâu sát vách, tiệc rượu Tống Thiệu Nguyên tổ chức dường như cũng đã kết thúc —— Lý Ngang có thể nhận được thư đề cử, biểu huynh bà con xa như y cũng được thơm lây.

Nếu có thể cùng thi đậu Học Cung, hai hộ hàng xóm trên cùng một con đường đều là đệ tử Học Cung tuyệt đối sẽ là một giai thoại.

"Đúng rồi thiếu gia."

Sài Thúy Kiều cầm danh sách khách tới thăm trên bàn lên, nói:

"Thiên kim nhà Thái Thú cũng có thư đề cử, nhưng hôm nay không thấy nhà họ phải người đến đưa bái thiếp."

"Dù sao cũng là trưởng một châu, cũng phải bận tâm đến thân phận một chút."

Lý Ngang tùy ý nói:

"Dù sao Địch Dật Minh cũng đã đưa thiếp mời dự tiệc chiêu đãi nhà họ cho ta."

"Vậy thiếu gia có đi không?"

"Hẳn là đi."

Lý Ngang phiền não nói:

"Về sau Lan Sinh Lâu còn phải làm ăn ở thành Y Châu, xem như vì Tống Di, gia yến nhà Thái Thú cũng không thể không đi.

Được rồi, đi pha một ấm trà đến đây, ta còn phải xem sách."

Đã nhận lễ của các hương thân rồi, đến lúc đó nếu đi Trường A, mà không qua kiểm tra nhập học của Học Cung thì chẳng phải xấu hổ lắm sao?!

"Xong rồi."

Sài Thúy Kiều mang quyển « thượng thanh linh cảm chương » kia ra, lại pha thêm một ấm trà xanh, thắp sáng cây đèn đồng mới. Cây đèn mới này cũng là hương thân tặng hôm nay, cao mười thốn, đổ đầy dầu, sáng trưng, tốt hơn cây đèn cũ nhiều.

"Khứ luy nạp chân, khoát tâm vong tranh. . . Ủy thuận động căn, độc xử u phòng. . . Tuyệt cốc khứ tân, đạm vị thượng tiêu. . ."

Lý Ngang thuần thục đọc đống chữ viết tối nghĩa, trải qua khoảng thời gian cố gắng không ngừng nghỉ, hắn đã học thuộc cả bản « Thượng thanh linh cảm chương », nhưng ý tứ bên trong câu chữ thì hắn vẫn không hiểu gì.

"Không thể viết rõ một chút sao? Cụ thể phải rút Linh khí từ bộ phận nào ra, để Linh khí thông qua mạch máu nào, bắp thịt chỗ nào, ngắn gọn rõ ràng để khỏi đoán tới đoán lui, ngẫm đi ngẫm lại."

Lý Ngang nhìn ra ngoài một hồi, than nhẹ buông « Thượng thanh linh cảm chương » xuống, cầm lấy một quyển sách nhỏ khác.

Quyển sách này là lần trước Bồ Lưu Hiên viết ra dựa theo ký ức để đưa cho hắn, bên trong là một chút khoa học phổ cập cơ sở liên quan tới Học Cung, miễn cho đến lúc đi Trường An lại bỡ ngỡ.

"Vẫn là thứ này thú vị hơn."

Lý Ngang mở quyển sách ra, đọc một cách say sưa ngon lành.

Học Cung là trường học tổng hợp có quy mô lớn nhất, đẳng cấp cao nhất thiên hạ, ở dưới chân Hà Sơn phía Tây thành Trường An.

Hiệu trưởng Học Cung, cũng chính là Sơn Trưởng, phụ trách quản lý toàn bộ Học Cung.

Học Cung giảng dạy mấy chục môn học, nội dung bao quát lại không chỉ giới hạn trong phù, thuật, kiếm, niệm, thể, pháp luật Ngu Quốc, quốc sử, nông học, quốc tử học, binh học, toán học, khoa học, thiên văn học, thảo dược học, xem bói học, bách thú học đều có giảng dạy. . .

Trong đó, Ngu Luật, quốc sử, quốc tử học, nông học, toán học, bách thú học, khoa học là môn học bắt buộc, tất cả học sinh nhất định phải học.

Bách thú học không chỉ dạy các loài phổ biến, ví dụ như côn trùng, gia cầm, gia súc, dã thú, chim bay, cá sông hải ngư..vv Tri thức về sinh vật còn bao gồm cả sinh vật nguy hiểm, thậm chí yêu thú hiếm thấy tìm được từ các nơi trong thiên hạ.

Học Cung, là tường thành kiên cố chắn giữa người bình thường và yêu ma quỷ dị. Đệ tử Học Cung gánh vác trách nhiệm bảo vệ bách tính bình thường, nên nhất định phải nhận biết những loại yêu ma có thể tạo ra những mối nguy hại to lớn cho bách tính Ngu Quốc, biết được tập tính cùng nhược điểm của bọn chúng.

Mà khoa học, thì là một nghành học ứng dụng, nội dung bao quát từ khai thác khoáng vật, kiến trúc thổ mộc, chế tạo vũ khí, cải tiến công nghệ, cải tạo hệ thống thoát nước trong phố thị, sửa chữa và chế tạo cầu..vân vân.

Ở thời đại này, thành Trường An chứa hai trăm vạn nhân khẩu thường trú cộng thêm hơn một trăm vạn nhân khẩu lưu động, chính là kỳ tích sáng tạo của Học Cung.