Chương 17: Ý trời

Thấy Lý Ngang lắc đầu, sắc mặt hai người đàn ông tái đi, quần chúng vây xem chung quanh cũng thở dài.

Người dân Y Châu không lạ gì mấy con ký sinh trùng này, thường xuyên nghe tin tức có người vì ăn gỏi cá (cá sống thái lát) mà nhiễm bệnh chết. Mấy năm trước, còn nghe nói có người ở quê ăn quá nhiều ốc nước ngọt, con ếch, kết quả bụng phồng to như quỷ đói, không lâu sau thì chết, khi chết trong bụng đầy nhuyễn trùng, hình dạng rất đáng sợ.

« Trửu Hậu Bị Cấp Phương »: Nước độc vào người... ban đầu thì buồn nôn, đầu hơi đau, mắt nhức...trùng ăn ngũ tạng, khiến bệnh nhân nóng người trúng độc.

Ghi chú: nếu bệnh không khỏi trong vòng 8-9 ngày thì lương y cũng bó tay.

« Thiên Kim Phương»: Có người bị phù thũng, bung to nhưng tứ chi teo nhỏ, bụng cứng như đá...bệnh này bị cả đời, không thể trị bằng biện pháp mạnh.

Bệnh liên quan ký sinh trùng thì cực kỳ khó trị, đây là nhận thức chung của mọi người.

"Y sư!"

Gia quyến của người bệnh níu áo Lý Ngang, đau buồn nói:

"Ngài nhất định phải cứu đại ca ta, mẫu thân của huynh ấy vừa qua đại thọ sáu mươi, tiểu nhi tử vừa mới đầy tháng, không thể chết như thế được."

"Tam Lang, buông y sư ra."

Bệnh nhân tên là Sa Đức kia cố nén đau khổ trong lòng, chậm rãi nói:

"Đừng để người ta chê cười."

"Trùng bệnh thuỷ độc, đúng là dù có uống thuốc và châm cứu cũng khó cứu."

Thanh niên đưa kiếm cho Lý Ngang, cũng không vì bảo kiếm bị làm bẩn mà tức giận, chỉ buồn bã trầm giọng nói:

"Dưới chân Thập Vạn Hoang Sơn, ta từng thấy người mắc loại bệnh này. Tiểu trùng sẽ nhúc nhích, ngọ nguậy ở dưới da.

Nếu nó bò đến lên mắt, thì mí mắt sưng đỏ, ngứa ngáy khó chịu, sợ ánh sáng mạnh.

Nếu nó bò lên miệng, sẽ xuất hiện những cục cứng trên mặt, trong miệng thỉnh thoảng sẽ có tiểu trùng bò ra.

Nếu đi vào nội tạng hoặc là não bộ... thì hẳn là phải chết."

Thập Vạn Hoang Sơn?

Lý Ngang ngạc nhiên nhìn thanh niên, Thập Vạn Hoang Sơn là dãy núi trùng điệp nằm ở phía Tây giữa biên giới Ngu quốc và Chu quốc, nơi này có trữ lượng vàng bạc đồng sắt phong phú, nhưng hoàn cảnh khí hậu cực kỳ khắc nghiệt, độc trùng mãnh thú khắp nơi, ngay cả đại quân Ngu quốc cũng không thể tiến vào.

Chỉ có một số ít mạo hiểm giả và thương gia cần tiền không cần mạng, mới có thể xâm nhập vào đó, giao dịch với người hoang dã hung hãn ở nơi đó, mang vàng bạc và kỳ trân dị thú về.

Thanh niên này nhìn qua khoảng 20 tuổi, mặt trắng anh tuấn, trông không giống người đã từng đi qua Thập Vạn Hoang Sơn.

"Nếu như là Sán nhái, thì quả thật hết cách. Xuất hiện một con, thì đã có nhiều con khác trốn ở nơi càng sâu hơn. Nhưng nếu là những loại ký sinh trùng khác, nói không chừng còn có 1% cơ hội."

Lý Ngang quay đầu nhìn về phía Sa Đức ngồi trên ghế, nghiêm túc mà chân thành nói:

"Hãy nói cặn kẽ cho ta biết chi tiết về nơi ngươi đã đi qua, ăn thứ gì, tiếp xúc với những động vật gì trong ba tháng qua. Nếu muốn giữ mạng, thì đừng giấu diếm bất cứ điều gì."

"Vâng."

Sa Đức nào dám không nghe, như đổ đậu ra khỏi ống trúc, nói hết những việc mình đã trải qua trong ba tháng, cả việc lúc ở Chu quốc, thiếu chút bị bằng hữu kéo vào thanh lâu cũng kể ra.

Hai người thân ngồi bên cạnh thỉnh thoảng cũng nói chen vào, bổ sung thêm.

"Ừm..."

Lý Ngang suy tư một phen, hỏi:

"Ngươi có chắc là ngươi chưa từng ăn cá sống thái lát, thịt ếch sống, thịt rắn sống, thịt ốc nước ngọt?"

"Không có, thật sự không có."

Sa Đức còn chưa lên tiếng, người thân bên cạnh đã vội la lên:

"Thưa y sư, xưa nay đại ca ta không bao giờ ăn đồ sống, lúc trên thuyền ngay cả cá sống cũng không cho chúng ta ăn."

Lý Ngang không để ý, tiếp tục hỏi:

"Vậy có học theo những phương thuốc dân gian cổ truyền, dùng thịt ếch da ếch gì đó thoa lên vết thương, thoa mắt hay không?"

"Ặc? Đó là phương thuốc cổ truyền gì?"

"Dân gian có mấy kẻ ngốc cảm thấy thịt ếch có tính mát giải nhiệt, có thể dùng thịt ếch và da ếch dán lên vết thương để trị đau nhức, lại không biết làm như vậy chỉ khiến ký sinh trùng dễ dàng tiến vào cơ thể người hơn."

Lý Ngang tùy ý nói, nhìn về phía Sa Đức, thật tình hỏi:

"Vậy...ngươi có từng uống nước lã, ăn thịt cá chạch sống không?"

Sắc mặt của Sa Đức trắng nhợt, hai người thân bên cạnh vội la lên:

"Y sư ơi, thuyền chạy trên sông sao có thể không uống nước lã. Trên thuyền thiếu than đá, sao dám nhóm lửa đun nước, chỉ có thể uống nước dự trữ trong chum vạc, hoặc uống nước sông sạch nhất có thể. Nhưng cá chạch thì quả thực chưa từng ăn."

Nước lã, quả nhiên.

Lý Ngang thở dài, uống nước lã chưa đun sôi là một trong những nguyên nhân gây bệnh phổ biến nhất thời đại này, dù Học Cung thường xuyên tuyên truyền phải uống ấm nước nóng, nhưng thực tế cuộc sống khiến cho thói quen uống nước ấm không thể nào mở rộng trên quy mô lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản, nấu nước cần một lượng lớn củi khô than đá, với năng lực vận chuyển, tổ chức và sản xuất của Ngu quốc trước mắt, chắc chắn không thể thỏa mãn nhu cầu nhiên liệu nấu nước cho bốn trăm triệu nhân khẩu—— chuyện này thực sự quá xa xỉ.

Bản thân Lý Ngang cũng không uống nước lã, không ăn thịt sống cá sống, cũng không cho phép Sài Thúy Kiều ăn.

Tất cả nước dùng để uống nhất định phải đun sôi qua mới được uống, tất cả loại thịt nhất định phải nấu chín mới được ăn.

Vì an toàn, phiền phức cũng phải chịu.

À...trên tập san có viết, thành Trường An đang lưu hành một loại bình làm bằng từ Hắc Mộc phương Bắc, có thể trữ nước nóng hoặc nước đá rất lâu, tương tự như bình giữ nhiệt trong ký ức của Lý Ngang.

Nhưng giá bán cực kỳ đắt, rẻ nhất cũng phải bảy quan tiền một cái, chỉ có gia đình bậc trung mới miễn cưỡng dùng nổi.

Hôm nào rảnh rỗi có thể ra chợ xem có bán không.

Lý Ngang trầm tư không nói, khiến Sa Đức cùng hai người thân của hắn càng thêm bối rối, nhìn con tiểu trùng màu trắng không ngừng uốn éo trên đùi của Sa Đức, muốn chạm cũng không dám chạm, chỉ có thể cố gắng không nhìn tới.

"Không phải Sán nhái."

Lý Ngang chậm rãi nói:

"Là giun Guinea."

Đám người nghi hoặc lặp lại:

"Giun... Guinea?"

"Giống như sán nhái ký sinh trong cơ thể của ếch, rắn, nhưng khi ký sinh vào cơ thể người, trên cơ thể người sẽ xuất hiện các bong bóng nước, mụn mủ bọc đầu đen.

Nếu kéo dài thêm, sẽ dẫn đến bại liệt, gây ra các biến chứng trên mắt, tim mạch, hệ tiết niệu, gây viêm nhiễm."

Lý Ngang chậm rãi nói:

"Chỉ có một cách có thể giải quyết."

"Cách gì?"

"Từ từ kéo từng con sán ra."

Trong đôi mắt của Lý Ngang lóe lên vẻ sắc lạnh, chỉ vào con giun Guinea trên đùi Sa Đức, trầm giọng nói:

"Mất lòng trước được lòng sau, cách này ta chỉ nắm chắc một hai thành, có thành công hay không phải xem ý trời. Nếu không chấp nhận mạo hiểm thì có thể trở về nhà nằm, cố gắng thì có thể chống đỡ thêm vài năm —— bệnh này không dễ chết, chỉ khiến bắp thịt co quắp và viêm khớp mãn tính liên tục hành hạ, khiến ngươi nằm liệt trên giường mà thôi."

"Mấy năm..."

Sa Đức hít vào một hơi, những khổ sở hắn phải chịu trong thời gian mấy ngày nay còn nhiều hơn vài chục năm nay cộng lại, chóng mặt, nôn mửa, ngứa ngáy, tiêu chảy.

Vừa nhìn thấy con trùng nhỏ màu trắng không ngừng nhúc nhích trên đùi, Sa Đức cảm thấy nếu phải cộng sinh với đồ quỷ này thêm mấy năm, còn không bằng trực tiếp chết đi —— như thế còn dứt khoát hơn.

Lúc này bình ổn tâm lý xong xuôi, Sa Đức quay đầu nói với hai huynh đệ bên cạnh:

"Nhị Lang, đệ về nhà gọi nương tử cùng ba nhi tử của ta tới đây. Để nhi tử ta dập đầu với y sư, lại ký giấy đồng ý. Cho dù ta có chết cũng là do ý trời, chẳng trách được người khác, càng chẳng trách y sư.

Kính xin các vị ở đây cùng làm chứng."

Dứt lời, Sa Đức yên lặng nhìn Lý Ngang nói:

"Y sư... xin cứ động thủ”