Chương 279: Ca Sĩ

Người trẻ tuổi đi theo bên cạnh Bạch Kinh Hoa tước sĩ bước trước mặt Holm đang ôm bé gái.

Holm ngẩng đầu giương mí mắt đã sưng đỏ lên, sau khi thấy rõ bộ dáng của người trước mắt, khi liên hệ người trước mặt này cùng một người bằng hữu trong trí nhớ, hắn không khỏi kinh ngạc hô lên.

Léon... ngươi... mặc đồ này là chuyện gì xảy ra?

Holm nhận ra người đứng trước mặt đã từng là đồng bạn ngày xưa của mình, bọn hắn đều ở tầng dưới chót của Bồ Câu Đen, trà trộn giữa các con hẽm nhỏ tại Nolan cũng như thành phố dưới lòng đất của Nolan.

Lúc ta trở lại đã phát hiện mỹ nhân Gustama bị đội chấp pháp Nolan bắt đi, ngươi cùng muội muội của ngươi giống như đã biến mất khỏi thế giới này. Nhưng ngươi bây giờ...

Holm đánh giá người bạn ngày xưa này, thật không biết nói sao cho tốt. Trên người hắn còn mặc trang phục cũ lem vá nhiều mảnh, mà Léon thì lại mặc một bộ lễ phục mới tinh, nhìn thoáng qua chất liệu sợi tổng hợp trên áo thôi thì sợ là cả đời này hắn cũng không mua nổi nó.

Mấy tháng trước, người bằng hữu này của Holm còn du tẩu trong mỗi cống thoáng nước Nolan cùng hắn, mỗi ngày ra đều là đầy bụi đất, còn hiện tại trông sao cũng giống như là dòng dõi của những nhà quý tộc kia.

Một nhà nghệ thuật hảo tâm nguyện ý thu nhận ta làm đệ tử học diễn kịch của hắn.

Léon thoáng liếc sang Bạch Kinh Hoa tước sĩ, ông chủ của hắn đang chuyên chú bàn chuyện hợp tác với bà chủ tửu quán.

Tiểu tử ngươi thật may mắn, ta nói ngươi muốn ăn cơm chỉ cần nhờ khuôn mặt của mình thôi cũng được.

Holm hâm mộ cảm thán, những người sinh hoạt ở tầng dưới chót tại Nolan như bọn hắn, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều cực kì gian khổ, giống như Léon nhờ bề ngoài của mình mà được quý tộc hoặc thương nhân Nolan xem trọng đã coi như là cực kì may mắn.

Hơn nữa còn là thân phận diễn viên tập sự chứ không phải là loại tình nhân lén lút kia.

Léon chỉ vết sưng ở trên mắt của Holm, hỏi:

Holm ngươi sao đây, hôm nay lại đi nhà giam dưới mặt đất kia à?

Đúng thế, ta vốn giành được quán quân, nhưng tiền thưởng lại bị những thú nhân khốn kiếp kia đoạt đi!

Holm phẫn nộ ảnh hưởng tới bé gái hắn đang ôm trong ngực, bé gái lại khóc rức lên.

Holm... Ngươi dứt khoát theo ta tới kịch viện Bạch Kinh Hoa đi, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục đạo sư của ta.

Léon biết hoàn cảnh khó khăn của bạn mình, một mặt là nghèo khổ, mặt khác là hắn lại thu dưỡng một bé gái chẳng biết từ đâu đến. Léon tưởng gia hỏa này chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng không ngờ được đã lâu như thế mà Holm còn chưa từ bỏ đứa bé lai lịch không rõ này.

Holm chế giễu:

Những ông ngoại quý tộc kia sẽ không thích loại chuột bẩn thỉu như ta đây đâu, ta lại không có gương mặt điển trai như ngươi.

Nhưng... Ngươi thắng được chức quán quân trong nhà giam dưới mặt đất, mặc dù... Ta không hiểu gì quy tắc của nơi đó, nhưng so đấu ở già nhăm hẳn cũng... giống như ca hát nhỉ?

Ta chỉ hát mấy câu sáo rỗng rẻ tiền vô dụng mà thôi, ông ngoại quý tộc không có hứng thú đâu.

Holm dường như không muốn liên lụy tới tiền đồ như gấm của vị bằng hữu mình, ban đầu định vươn tay vỗ vỗ bải vai Léon cổ vũ đối phương nắm lấy cơ hội lần này, nhưng rồi chợt phát hiện tay mình quá nhơ nhớp nên rút trở lại.

Nhưng... Ta nghe qua tiếng hát của Holm ngươi, thật lợi hại... Ngươi ở đây chờ ta một chút.

Léon dường như nhớ tới chuyện gì đó, lập tức chạy ra khỏi tửu quán. Không lâu sau hắn cầm một tờ giấy chạy lại, đưa tờ giấy đó cho Holm.

Đây là một tờ... quảng cáo, một tờ quảng cáo bắt mắt.

Thế giới vịnh xướng giả?

Holm nhìn xem nội dung ghi trên tờ quảng cáo, khá nghi hoặc hỏi lại.

Ừ... Gần đây Phát thanh Nolan đang chuẩn bị cho chương trình này, người thắng trận có thể đạt được tiền thưởng, còn có thể lộ diện trước mặt người xem Nolan nữa.

Phát thanh Nolan...

Holm chỉ nghe nói qua chương trình phát thanh này, trên người hắn đã không còn tiền dự trữ để đi mua sắm thứ đắt giá như ‘quyền sử dụng magicnet’, thành ra hắn chỉ thoáng nghe một số người đi đường nhắc tới chương trình thần kỳ trên mạng này.

Bất kể ở đâu tại Nolan cũng đều có thể nghe thấy thanh âm...

Ta... sẽ đi thử một chút.

Holm không dám khẳng định người dân Nolan có tiếp nhận thưởng thức âm nhạc của nhà giam dưới mặt đất hay khong, nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, tiền kiếm được mỗi tháng khi làm tại tửu quán này căn bản không đủ nuôi sống chính hắn.

Còn nữa Holm, ta... hi vọng có thể... mua được tin tức nơi này từ ngươi.

Léon lấy ra hai kim tệ nhét tới trong tay đối phương, bất kể Holm biết tin tức gì, giá trị của tin tức đó tuyệt đối không thể dùng kim tệ để so sánh. Hắn chỉ muốn thông qua loại phương thức này để giúp đỡ bằng hữu của mình.

Hỏi đi.

Holm nắm chặt kim tệ trong tay, không từ chối.

Từ sau khi mỹ nhân Gustama bị bắt, ta... cùng muội muội Leili của ta mỗi người đi một nơi, bây giờ ta còn chưa gặp được nàng, ngươi có biết tin tức gì liên quan tới nàng không?

Muội muội của ngươi? Ta có nghe qua một lời đồn, có người trông thấy một ác ma nhỏ tuổi rời đi cùng một nữ hài tinh linh, đi tới đâu thì ta cũng không rõ ràng cho lắm.

Tinh linh? Ta... biết đại khái...

Léon còn chưa kịp nói ra lời cảm tạ, Bạch Kinh Hoa tước sĩ đã thỏa đàm xong với bà chủ tửu quán kia, bà ta rốt cục cũng quyết định bán lại tửu quán này cho Bạch Kinh Hoa tước sĩ.

Vị đạo sư kia của ngươi tại sao lại mua lại tửu quán này?

Holm sau khi dỗ dành bé gái ngủ thiếp đi thì thấp giọng hỏi người bằng hữu đang đứng cạnh mình.

Ta nghe đạo sư nói... là để lắp đặt ‘TV’.

Hắn cũng không quá rõ chân tướng sự việc, hôm nay vì tìm kiếm tung tích muội muội của mình nên hắn mới chủ động đề nghị Bạch Kinh Hoa tước sĩ dẫn hắn theo tới phố Sóc.

‘TV’? Đó là gì? Tên của máy móc ma đạo mới, hay là tên của ma pháp gì à?

Holm thoáng nhìn ra phía ngoài tửu quán, ngoại trừ chiếc xe ma đạo kia ra thì không trông thấy bóng dáng máy móc ma đạo cỡ lớn gì nữa.

Tóm lại Holm à, ta sẽ thuyết phục đạo sư để ngươi tiếp tục làm việc ở đây, ta nghĩ sinh ý của tửu quán này không lâu sau sẽ khá hơn thôi.

Léon nói xong thì vội vã chạy tới phía Bạch Kinh Hoa tước sĩ, lúc này lão phụ nhân ở bên cạnh ông ta lấy ra một tờ khế ước nói chuyện hợp đồng.

Holm một tay ôm bé gái, một tay khác cầm tờ quảng cáo “Thế giới vịnh xướng giả” kia, ánh mắt nhìn xuống dòng chữ ‘Phàm là cư dân Nolan, ai cũng có thể tham gia cuộc tranh tài lần này, bất kể xuất sinh’.

Hắn cũng không dám chắc người dân Nolan có thể nghe lọt tai ngôn ngữ mà người ngoài nghe có chút dã man kia không, nhưng bây giờ dường như hắn chỉ có thể đi con đường này mà thôi.

Chớ gấp... lập tức có thể ăn no bụng.

Holm nói khẽ với bé gái đã ngủ mất kia.