Chương 243: Khảo Thí (8)

Người đăng: tuanminhnguyen

" Ngươi thiên phú rất cao, đệ tử ta sẽ là ngươi một cái tốt đối thủ, nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi gặp lại là ta. " Tiêu Long nhàn nhạt nói.

" Để tử? "

Tào Dĩnh hơi kinh ngạc một chút, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Y Tiên tại khu vực của Diệp gia.

" Không nghĩ đến ngươi lại sớm nhận đệ tử như vậy. " Tào Dĩnh cười nói.

Tiêu Long nhìn qua còn rất trẻ, cũng không lớn hơn nàng là mấy, nhưng hắn nhận để tử sớm như vậy thật để cho nàng kinh ngạc.

" Nếu không phải bởi vì khảo thí quy tắc bắt buộc, ta cũng không muốn tham gia, điều này để cho ta có cảm giác như bắt nạt hậu bối một dạng...cũng giống như bây giờ. "

Nói đến đây, Tiêu Long khóe miệng nhếch lên.

Linh hồn lực không hề giữ lại từ trong cơ thể bùng phát ra, sau đó hóa thành một vô hình cự mãng mang theo khí thế sắc bén hung ác, dữ dội phóng về phía

" Chưa đánh thì không biết ai thắng ai thua đâu? "

Tào Dĩnh thản nhiên cười khẽ, ngọc thủ trước mặt nhẹ nhàng ngừng cử động. Nó thật hoàn mỹ không tỳ vết giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến độ làm cho lòng người run rẩy.

Một luồng linh hồn lực mênh mông bàng bạc đang hình thành bên trong bàn tay ấy, trong lúc mơ hồ có thể thấy được một thủ ấn như ẩn như hiện từ trong không gian vặn vẹo.

" Hồn Huyền Chưởng Ấn. "

Tiếng quát vừa buông, linh hồn lực bàng bạc trên ngọc thủ Tào Dĩnh nháy mắt đã ngưng tụ, một đạo linh hồn thủ ấn lớn xấp xỉ bàn tay như chớp bay vụt ra, liên tục xé rách không gian trước mặt thành một khe hở đen nhánh.

Linh hồn Thủ ấn tuy vô hình nhưng loại áp lực khác thường này cũng làm cho người khác hít thở không thông mặc dù cách thật xa.

Răng Rắc Rắc!!!

Cường đại hai đạo linh hồn lực va chạm, xung quanh không gian như muốn rạn nứt một dạng.

Linh hồn cự xà và thủ ấn trong nháy mắt đã chạm vào nhau ầm ầm, thổi bùng lên từng cơn gió lốc dữ dội vô hình như sóng gợn khuếch tán ra bốn phía. Trên sàn quảng trường lúc này phát ra một đạo kình khí cuộn sóng làm những phiến đá lót sàn cứng rắn nổ ầm ầm, rồi vỡ tung thành từng mảnh nhỏ bắn tứ tung trên mặt đất.

Chỉ thấy to lớn thủ ấn bị cự xà hung hăng cho cắn nát.

Bỗng nhiên Tào Dĩnh đôi mắt đẹp trong như nước mùa xuân của Tào Dĩnh cũng ánh lên một tia kinh ngạc. Nàng biết rất rõ ràng uy lực một chưởng kia của mình, vậy mà đối phương lại dễ dàng như vậy phá tan.

To lớn cự xà tiếp tục hướng về phía nàng cắn tới.

Tào Dĩnh không khỏi liên tục lùi về, hai mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn xem xông tới hung ác cự xà.

Thấy vậy Thịnh trưởng lão cùng Tào Gia người liền gấp gáp, muốn xông lên ngăn cảm.

Bất quá tại cự xà vừa tiếp cận ta Tào Dĩnh lúc liền biến mất không còn.

Tào Dĩnh cái kia dáng người như rắn nước ngã xuống, ngồi dưới mặt đất, hơi thở có chút loạn.

" Trận đấu này là ta thắng. "

Nhìn xem ngồi dưới đất Tào Dĩnh, Tiêu Long khẽ mỉm cười rồi đứng dậy.

" Ngươi quả nhiên rất mạnh, ta nhớ kỹ ngươi rồi, lần này ta thua. "

Đồng tử chợt lóe sáng, nét cười trên gương mặt Tào Dĩnh càng động lòng người.

Nàng vốn có tính tình cao ngạo và hiếu thắng trời sanh, điều luôn ao ước không thiên hạ vô địch thủ, mà chính là gặp được một người có tư cách làm đối thủ của nàng.

Đan Thần có thể tính là một, nhưng nha đầu kia ngày thường bị Đan gia che giấu thực lực, lúc nào cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù có đại sự gì đi nữa cũng sẽ không rời khỏi Đan gia.

Bởi vậy hiện giờ gặp được Tiêu Long, để cho nàng ý chiến chiến đấu, cạnh tranh hiện lên.

Tào Dĩnh chậm rãi đứng dậy, khẽ hít một hơi, bộ ngực đầy đặn nhún nhảy theo hơi thở, để cho Tiêu Long không khỏi được bổ mắt một lần.

Lời nói của Tào Dĩnh vừa dứt thì bên trong đại điện đều bàng hoàng, còn sắc mặt của mọi người trong Tào gia thì khẽ đơ lại. Bọn họ không bao giờ ngờ tới việc Tào Dĩnh lại có thể thất bại trong cuộc thi này.

Sự im lặng trong đại điện kéo dài một hồi lâu rốt cuộc cũng bị phá vỡ bởi từng tràng cảm thán hoặc sợ hãi. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tào Dĩnh bại trong tay một thanh niên cùng lứa tuổi.

Danh tiếng của Tào Dĩnh tại Đan vực thật sự quá mức vang dội. Yêu nữ với thực lực kinh người, câu nói đó không có nửa phần phóng đại. Nhìn khắp Đan vực, quả thật rất khó tìm được vài người cùng lứa tuổi có thể so sánh với nàng.

Tại chỗ ngồi Diệp gia, khuôn mặt của Diệp Trọng đang kích động xen lẫn sợ hãi bởi chiến tích của Tiêu Long. Trong cuộc khảo hạch này, Tiêu Long đã tặng cho hắn một bài thi hoàn mỹ đến mức chính cả họ cũng không tin được. Đứng đầu trong ba hạng, thành tích cỡ này sợ rằng chỉ có Diệp gia trong lúc đỉnh phong mới có thể so sánh được…

" Diệp gia... Được cứu rồi…"

Nhìn vẻ mặt kích động của hai người, Tiểu Y Tiên cùng cũng khẽ cười.

Bất chợt, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên nhìn về phía thân ảnh màu đỏ kia, hắn chưa từng làm cho người khác thất vọng, cho dù đối thủ là ai thì hắn thủy chung chưa bao giờ đánh mất niềm tin...đặc biệt là đối với người bên cạnh vô cùng ôn nhu chiếu cố.

Hình ảnh của hắn in sâu vào trong tâm trí nàng.

Tiểu Y Tiên trái tim đập loạn lên, gương mặt có chút nóng lên, đỏ ửng.

Ngươi đang suy nghĩ gì a, Tiểu Y Tiên, đó là sư phụ ngươi...

Sau đó nàng liền lắc đầu, đem trong đầu ý nghĩ đen tối ném qua một bên.

Bất quá sắc mặt của nàng ngay lập tức đen lại.

Chỉ thấy phía bên kia Tào Dĩnh vừa che miệng cười, vừa nhẹ nhàng bước tới trước mặt hắn, đôi mắt kiêu sa như làn thu thuỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Long, cười tinh quái nói:

" Nếu Tiêu Long tiên sinh có thời gian thì... có lẽ ta sẽ nhờ tiên sinh chỉ địa cho tiểu nữ một hai...chỉ có hai chúng ta.."