Chương 192: Cổ Tộc Người Đến

Người đăng: tuanminhnguyen

Một cái sáu tuổi tiểu hài tử có tài giỏi đến đâu cũng sẽ bị giới hạn về kiến thức, không tài nào nghĩ ra được dùng đấu khí để ôn dưỡng kinh mạch được.

Tiêu Viêm là một cái xuyên việt giả, bên trong thân thể hắn là một cổ thành thục linh hồn, lại đột nhập vào phòng nữ hài tử, còn đem người ta sờ qua một lần, không thể không nói hắn thật đúng là rất biết chơi, lolicon chính cống.

Cho dù không phải là Tiêu Viêm tự mình nghĩ ra phương pháp này thì cũng có khả năng là cha hắn yêu cầu, mục đích là để lôi kéo quan hệ với Huân Nhi.

Huân Nhi bây giờ cũng nghĩ đến những vấn đề này, nàng cảm thấy mình vô cùng ngốc.

Không chỉ bị người khác lợi dụng, lại còn đi cảm kích đối phương, bị đối phương lừa dối mơ mơ màng màng hơn mười năm.

Lúc này Huân Nhi tâm đều nát.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi nhất định cảm thấy ta rất ngốc đi, bị người lừa gạt lâu như vậy, còn giúp hắn nhiều như vậy. " Huân Nhi xoa đi nước mắt, cười khổ nói.

" Đúng vậy, ngươi vẫn luôn ngốc như vậy. " Tiêu Long cười nói.

" Tiêu Long ca ca, ngươi cứ như vậy sẽ không có người thích. " Huân Nhi u oán nói.

" Ai nói không có, ta hiện tại có rất nhiều người thích a, hơn nữa, nơi này có sẵn một người rồi, không phải sao. " ôm lấy Huân Nhi, Tiêu Long cười nói.

Nghe vậy Huân Nhi gương mặt hơi đỏ lên, trong lòng cảm động không thôi.

Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau.

Nguyên cả ngày hôm nay, Tiêu Long đều không rời khỏi Huân Nhi….kể cả đi ngủ.

Hơi nghiêng đầu, hai con mắt sáng như hồng bảo thạch của Tiêu Long nhìn về ăn mặc tử y thiếu nữ đang nhắm hai mắt nhàn nhã nằm bên cạnh, cái miệng hơi cong lên. Lát sau như nghĩ tới việc gì đó, thấp giọng nói: " Yên tâm đi Huân Nhi, không tới ba năm, ta sẽ đến gặp ngươi, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản ta cùng ngươi ở chung một chỗ. "

Nhắm mặt ngủ say thiếu nữ khóe miệng hơi cong lên.

Ta sẽ đợi ngươi Tiêu Long ca ca.

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ say.

…...

Qua ngày hôm sau, bên ngoài Ô Thản Thành.

Tiêu Long cùng Huân Nhi đứng tại bên trên một ngọn đồi.

" Tiêu Long ca ca, lát nữa nếu như tộc nhân ta có làm gì quá đáng, ngươi cũng không nên làm quá tay a. " Huân Nhi cười nói.

" Huân Nhi đã lên tiếng, ta tự nhiên sẽ không làm quá tay. Bất quá hạ một chút mã uy của bọn hắn, để bọn hắn bớt kiêu ngạo một chút. " Tiêu Long cười cười.

Nghe vậy Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Ngay lúc này, mười đạo khí thế không nhỏ đột nhiên xuất hiện, trên bầu trời không gian phát sinh văn vẹo, mười đầu phi hành ma thú xuất hiện trên không trung.

Mười con ma thú này toàn thân đen kịt, trên đầu có một chiếc sừng bạc lớn đầy những đường văn kì dị, thậm chí còn mơ hồ có thanh âm phong lôi từ đó truyền ra, sau lưng ma thú là bốn đôi cánh cực lớn, cánh vừa động, cuồng phong từ trên cao ập xuống đem rừng rậm bốn phía ép ngã xuống.

Ma thú trên thân có một cổ khí tức cực kỳ hung hãn, hiển nhiên, ma thú này không phải là phi hành ma thú dùng cho vận chuyển bình thường mà là loại phi hành ma thú chiến đấu.

Phi hành ma thú vốn đã thưa thớt, chiến đấu phi hành ma thú lại càng cực kì hiếm thấy, trừ khi chỉ có những thế lực cực kì khổng lồ mới đủ tài lực nuôi dưỡng đám gia hỏa này.

Ánh mắt từ những cái cánh rộng lớn cuối cùng lại dừng trên những cái lưng rộng lớn của chúng, Tiêu Long phát hiện trên lưng mỗi đầu ma thú đều có một đạo nhân ảnh, dẫn đầu là hai cái lão giả, khí thế trên người vô cùng cường đại không thua kém gì Tuyết Nữ.

Những người khác trên thân đều mặc một bộ tử hắc bào, ánh mắt không đổi, sắc bén lăng lệ như đao mang, làm người ta cảm thấy một tia hàn ý.

Mười đầu tứ dực độc giác thú cánh vừa động, cuối cùng dừng lại ở phía trên khe núi, từng đạo ánh mắt quét về phía thanh y thiếu nữ trên bãi cỏ.

" Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được người.". Dẫn đầu một đầu tứ dực độc giác thú chậm rãi hạ xuống, đang ngồi trên lưng ma thú một vị nam tử hướng Huân Nhi cười nói.

Vị nam tử này tuổi cũng không lớn, tựa hồ chỉ khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng cực kỳ tuấn tú, sợ rằng chỉ có Lâm Tu Nhai mới có thể so sánh, một thân hắc bào, khí chất so với Lâm Tu Nhai có phần hơn, tối trọng yếu là, vị nam tử này tựa hồ là đầu lĩnh của đám người kia, bởi vì sáu người còn lại đều đứng ở phía sau, thứ tự như vậy cũng có thể thể hiện cấp bậc chênh lệch.

Ngoại trừ hai vị hắc bào lão giả ra.

" Ta là Hắc Yên Quân tân Phó thống lĩnh, Linh Tuyền, phụng lệnh tộc trưởng đại nhân đem tiểu thư hồi tộc! ", nam tử tự xưng Linh Tuyền, đứng trên tứ dực độc giác thú cung kính ôm quyền hướng Huân Nhi nói.

Bất quá sau khi nhìn thấy tay trong tay Huân Nhi cùng Tiêu Long hai người lúc, sắc mặt liền trở nên dữ tợn.

" Từ đâu tới rác rưởi, còn không mau buông ra Huân Nhi tiểu thư tay!! "

Linh Tuyền âm thanh, sau lưng hắn bảy đạo nhân ảnh sắc mặt chợt lạnh, ánh mắt đầy bất thiện nhìn về phía Tiêu Long.

Tiêu Long cười lạnh một tiếng.

" Rác rưởi đang nói ai? "

" Rác rưởi đang nói ngươi! "

" Hóa ra là rác rưởi đang nói chuyện với ta a, tự biết thân phận mình như vậy là tốt. "

Nghe được Tiêu Long lời nói, Huân Nhi không khỏi che lại miệng, bả vai hơi run lên, cố nén cười lên.

Linh Tuyền sắc mặt ngày càng đen lại, khó coi vô cùng, sau đó lại khinh thường nói: " Nếu ta không lầm thì vị này hẳn là Tiêu gia thiên tài Tiêu Long thiếu gia đúng không? Ta đã xem qua bức hoạ của ngươi. "

" Nhanh như vậy liền xem ta là thiếu gia của ngươi rồi sao? Cám ơn nha. " ôm lấy Huân Nhi eo thon như tuyên bố chủ quyền, Tiêu Long cười lạnh nhìn Linh Tuyền nói.

" Ngươi muốn chết!! "

Linh Tuyền sắc mặt trở nên dữ tợn, trong người đấu khí chấn động. Sau lưng hắn bảy cái thân ảnh cũng đem trên người khí thế toàn bộ thả ra.