Chương 172: Thê Thảm Tiêu Viêm

Người đăng: tuanminhnguyen

Qua ngày hôm sau, Tiêu Long mang theo Tuyết Nữ, Lam Nguyệt, Nguyệt Mị cùng Lục Man mấy người cưỡi cốt điểu phi hành trở về Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành.

Trước khi rời đi, Tiêu Long có đưa rồng trắng mắt xanh thẻ bài đưa cho Thanh Lân, xem như là để đề phòng tình huống xấu nhất.

Tại cốt điểu toàn lực phi hành dưới, thời gian hai tiếng, liền chở Tiêu Long mấy người bay đến Ô Thản Thành trên không, tại một tràng thốt lên âm thanh bên trong của những người trong thành bay đến Tiêu Gia.

Trải qua hơn một năm phát triển, bây giờ Tiêu Gia đã không còn như trước kia, thực lực không hề thua kém tam đại gia tộc Cư Gia Mã Đế Quốc.

Tiêu Gia phụ đệ được mở rộng gấp mấy lần, Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão đều đã đột phá Đấu Vương.

…...

Lúc này tại Tiêu Gia quảng trường bên trong, rất nhiều tiêu gia tộc nhân đều đang tụ tập ở chỗ này, hôm nay là hằng năm trắc thí nghi thức.

" Đấu Khí, một đoạn."

Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau đớn trong tâm hồn...

" Tiêu Viêm, đấu khí, một đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp! "

Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…

Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động

" Một đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, 'Thiên tài' này một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a! "

" Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc."

" Nếu tộc trưởng không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không."

" Ai..., thiên tài thiếu niên năm đó của Ô Thản Thành, tại sao hôm nay lại trở thành bộ dáng này cơ chứ? "

" Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà…"

Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong tai của Tiêu Viêm, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp của thiếu niên trở nên có chút dồn dập.

Nếu là ở ba năm trước, những người này làm sao dám nói với hắn những lời này.

Tiêu Viêm thần sắc khổ sở đi xuống đài.

" Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi! "

Trong âm thanh huyên náo của đám người, thanh âm của trắc nghiệm viên lại vang lên.

Theo đó là một cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển đến thiếu nữ áo tím kia, trong mắt hiện lên thật sâu ái mộ.

Huân Nhi cũng không có bởi vì người xung quanh mà thần sắc biến hóa, thần sắc bình tĩnh đi lên trên đài.

Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt.

" Cửu Tinh Đại Đấu Sư. "

Nhìn mấy chữ trên thạch bia, giữa sân trở nên tĩnh lặng.

" Đã tới Cửu Tinh Đại Đấu Sư rồi, thật là khủng bố mà! Người đứng đầu trong giới trẻ của gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư a."

" Nếu như Huân Nhi tiểu thư có thể đi đến Già Nam Học Viện thì tốt rồi, có thể nàng sẽ trở thành Đấu Linh, thậm chí là Đấu Vương cũng không biết trừng. "

" Đúng vậy a, nếu không phải là vì người nào đó, Huân Nhi tiểu thư cũng không làm lỡ mình tiền đồ. "

Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ còn có tiệc hận.

Sau đó tất cả đều đồng loạt quăng về phía Tiêu Viêm ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Ngươi trở thành phế vật cũng đủ rồi, còn đi làm chậm trễ người khác tiền đồ, thật đúng là một tên đáng ghét.

Tiêu Viêm sắc mặt cũng không quá tốt, vẫn cứ cúi đầu không nói gì.

Nhìn tin tức trên thạch bia, khuôn mặt hờ hững của trung niên trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra một tia mỉm cười hiếm hoi, đối với cô gái thoáng dùng âm thanh cung kính nói: " Huân Nhi tiểu thư, trong mấy tháng sau, tiểu thư hẳn sẽ có thể trở thành đấu linh, là Tiêu Gia trăm năm qua người thứ hai đạt đến cảnh giới đó vào tuổi 15."

Người thứ nhất tự nhiên là Tiêu Long, hắn cũng trở thành Đấu Linh ở tuổi mười lăm, cũng không có mấy người biết rõ.

" Cám ơn." Huân Nhi khẽ gật đầu, khuôn mặt bình thản không vì được hắn khích lệ mà vui sướng, im lặng xoay người, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, chậm rãi đi đến cuối đám người, tới trước mặt đang suy sụp Tiêu Viêm.

" Tiêu Viêm ca ca." Tại lúc đến bên cạnh hắn, Huân Nhi dừng chân, đối với Tiêu Viêm cung kính cúi người, trên khuôn mặt xinh đẹp, cư nhiên lộ ra nụ cười thanh nhã khiến các cô gái chung quanh cũng phải trở nên ghen tị.

" Ta bây giờ còn có tư cách để muội gọi như vậy sao? " Nhìn trước mặt đã trở thành khỏa minh châu sáng nhất trong gia tộc kia, Tiêu Viêm chua xót nói, sau khi bản thân hắn tụt dốc nàng chính là một trong số cực ít những người vẫn bảo trì tôn kính đối với hắn.

Nhưng cũng vì vậy mà hắn rất áy náy.

Nếu không phải bởi vì hắn tên phế vật này, nàng cũng sẽ không bỏ lỡ mình tiền đồ, bỏ đi cơ hội gia nhập Già Nam Học Viện.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi không cần bỏ cuộc, thế giới này rất rộng lớn, ta tin tưởng ngươi thiên phú rồi cũng sẽ trở lại. " Huân Nhi mỉm cười ôn nhu nói, giọng nói non nớt, khiến người tâm đã chết cũng cảm thấy ấm lòng.

Đây căn bản không phải là thế giới của ta, Tiêu Viêm tự giễu.

" Huân Nhi, đợt sau Già Nam Học Viện chiêu sinh, ngươi hãy tham gia đi. " Tiêu Viêm nhìn Huân Nhi thần sắc nghiêm túc nói.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi… "

" Huân Nhi, ngươi có thiên phú rất tốt, không nên vì ta mà bỏ lỡ, ta không đáng để cho ngươi làm như vậy. " Tiêu Viêm tự giễu.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi coi Huân Nhi là hạng người gì, không lẽ bởi vì ngươi mất đi đấu khí mà cho rằng chúng ta liền không thể tiếp tục mối quan hệ như trước sao?! " Huân Nhi ngữ khí cũng trở nên tức giận.

" Ta…"

" Các ngươi mau nhìn!! Đó là gì!! "

Bỗng nhiên có người hô lên, đem ánh mắt đám người xung quanh lực chú ý chuyển đến.

Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một đầu to lớn bạch cốt điểu, đang hướng về phía Tiêu gia quảng trường bay đến.

" Tiểu Thư cẩn thận, đầu cốt điểu kia có đấu tông thực lực! " Lăng Ảnh trong bóng tối cảnh báo.

Nghe vậy Huân Nhi trong lòng kinh hoảng, không khỏi lôi kéo Tiêu Viêm lùi lại.

Ầm!!

To lớn cốt điểu dừng lại, sau đó đáp xuống Tiêu Gia quảng trường.

Theo cốt điểu đáp xuống, một trận gió mạnh xuất hiện, đem đám người đẩy lùi về sau, những người khác lúc này cũng chú ý đến cốt điểu trên lưng năm người.