Chương 167: Đáy Tháp

Người đăng: tuanminhnguyen

Già Nam Học Viện Nội Viện, bên trong Tô Thiên văn phòng.

" Dưới đáy tháp thật sự còn có có Dị Hỏa? "

Tô Thiên nghe thấy Tiêu Long lời nói liền trợn mắt há mồm, không khỏi kích động đứng dậy.

Đối với thế giới ở đáy tháp Tô Thiên cũng đã từng có tiếp xúc. Nơi đó dường như không có sự sống, chỉ có nham thạch nóng chảy không ngừng chảy xuôi. Thậm chí ngay cả năng lượng ở đây cũng vô cùng cuồng bạo, loại địa phương tuyệt cảnh này người bình thường còn tránh không kịp, ai lại nghĩ đến nơi đó còn có dị hỏa đâu, Tô Thiên không khỏi có chút thất thố.

" Không sai được, đây là Vẫn Lạc Tâm Viêm nói cho ta biết. " Tiêu Long cười nói.

" Cho nên ngươi muốn đi xuống dưới đáy tháp tìm kiếm. " Tô Thiên nghe hắn nói như vậy liền đoán được Tiêu Long muốn làm gì.

" Dù sao cũng đã hứa sẽ cho nội viện tìm kiếm dị hỏa, nếu không làm sẽ rất không tốt, ta không phải là người hay nuốt lời. " Tiêu Long nói.

" Đi theo ta, để ta dẫn ngươi đến tháp. "

Nói xong, Tô Thiên liền từ ghế dựa ngồi dậy sau đó bước ra ngoài thư phòng, Tiêu Long cũng theo sát mà đi.

Tô Thiên cũng biết Tiêu Long thực lực cho nên cũng không có lo lắng gì.

Ra khỏi thư phòng, hai người chậm rãi rời khỏi trưởng lão viện, đi trong nội viện một lúc lâu sau đó tiến nhập Thiên Phần Luyện Khí Tháp.

Thiên Phần Luyện Khí Tháp đã mất đi Vẫn Lạc Tâm Viêm nên cũng không có quá nhiều người. Cả không gian rất lớn cũng chỉ có vài nhân ảnh. Lúc này tu luyện ở đây cũng chỉ là một số người thích u tĩnh tu luyện, hơn nữa ở đây năng lượng hỏa thuộc tính cũng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều vì dù gì dưới nền đất dung nham vẫn không ngừng chảy.

Mặc dù bị ngăn cách hàng trăm trượng thổ địa những vẫn có một chút thẩm thấu mà qua, bởi vậy trong Thiên Phần Luyện Khí tháp đối với không ít đệ tử tu luyện hỏa thuộc tính mà nói cũng là một nơi không tệ.

Hai người vẫn không dừng lại một tầng nào, chỉ nhìn thoáng qua các tầng và tiếp tục đi xuống đáy tháp.

Không có người ngăn trở, chỉ sau 10 phút hai người cũng đi đến tầng cuối cùng của Thiên Phần Luyện Khí Tháp. Bởi vì Tiêu Long đã thu phục được Vẫn Lạc Tâm Viêm khiến phòng ngự cũng không nghiêm mật như trước kia, tuy nhiên cũng chưa từng mở ra lần nào, vẫn phong tỏa cho tới bây giờ.

Tô Thiên mở ra cửa sắt, chầm chậm đẩy ra cánh cửa sắt nặng nề, trong khi cánh cửa mang tiếng trầm đục mở ra thì một luồng khí tức nóng bỏng như bị phong ấn vô số năm qua chen chúc thổi ra.

Khẽ giơ tay trước mặt, Tô Thiên cười khổ nói: " Chỉ là năng lượng ở bên ngoài đã nóng cháy như thế, không thể tưởng tượng ở trong thế giới nham thạch còn kinh khủng tới bậc nào. "

" Có thể sinh ra Dị Hỏa, tự nhiên là không đơn giản hoàn cảnh. " Tiêu Long nói.

" Ngươi nói không sai. " nghe Tiêu Long nói vậy, Tô Thiên thì thầm một tiếng sau đó chậm rãi đi vào không gian vô cùng rộng rãi của tầng cuối cùng Thiên Phần Luyện Khí tháp.

Tiêu Long cũng chậm rãi đi vào, tầng cuối này không có đèn, chỉ thấy một màu đỏ đậm hình thành một đạo ánh sáng chừng mười trượng từ động khẩu không ngừng tỏa ra khiến không gian trong này sáng lên không ít.

Hai người chầm chậm đi bộ thẳng hướng trung tâm động sâu, mà khoảng cách càng gần, không khí xung quanh lại càng thêm nóng cháy, mà ẩn chứa trong đó hỏa thuộc tính thì từ tinh thuần dần chuyển thành cuồng bạo.

Khi hai người dừng trước động khẩu, nóng cháy cuồng bạo khiến Tô Thiên có hơi chút cảm giác bị bỏng. Hắn tu hành vốn không phải hỏa thuộc tính công pháp nên năng lượng đơn độc nồng đậm như vậy dĩ nhiên khiến Tô Thiên có cảm giác không thoải mái.

Đứng ở động khẩu, Tiêu Long dùng sức hít sâu một hơi, nhất thời một luồng năng lượng nóng cháy liền theo hơi thở tiến vào cơ thể khiến thân thể Tiêu Long nóng hơn một ít.

" Nơi này quả thật là một nơi hoàn mỹ cho người tu luyện hỏa thuộc tính công pháp. " Tiêu Long trong lòng thầm nghĩ.

Đập vào mắt hắn là một phiến đỏ đậm, khí tức nóng bỏng không ngừng từ đó phun ra tựa như một ngọn núi lửa. Từ động khẩu tới thế giới nham thạch nóng chảy vẫn còn một khoảng cách nhưng nóng chảy khí tức tựa như cỗ hùng tâm không hề ít chút nào.

Hắn cảm giác được trong người Vẫn Lạc Tâm Viên bỗng dưng hoạt bát hơn trước.

" Đi sớm về sớm. " Tô Thiên nhìn hắn cười cười nói.

" Ùm. " Tiêu Long gật đầu.

" Ngươi cứ ở chỗ này chậm rãi tìm dị hỏa, ta sẽ thay ngươi thông báo cho Viêm Môn. Nơi này ta sẽ phái thêm một vài tên trưởng lão tu hành Hỏa Thuộc tính công pháp, nếu có gì biến cố bọn họ sẽ biết được trước tiên."

" Đa tạ đại trưởng lão. "

" Không cần với ta khách khí như vậy. Hiện tại ngươi xuống đó trước thử xem, ta sẽ canh gác cho ngươi trước nếu có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn liền phát tín hiệu, ta sẽ đi xuống cứu ngươi." Tô Thiên phất tay nói.

Tiêu Long liền gật đầu, ánh mắt nhìn về động sau không thấy cuối, không chần chờ thở ra một hơi, thân hình vừa động trực tiếp nhảy vào.

Ngay tại khoảnh khắc Tiêu Long nhảy vào động sâu, một đạo âm thanh kinh dị từ trong nham tương truyền tới, bởi vì trước lúc đó hắn tựa như cảm giác, ở dưới sâu bên trong có một tiếng gọi nhàn nhạt vang lên.

Trong cuồng phong nóng cháy gào thét bên tai, thân ảnh của Tiêu Long vẫn linh hoạt, không ngừng phóng xuống. Thân thể càng tiếp cận thế giới nham tương sâu trong lòng đất, không khí để hô hấp cũng càng trở nên nóng rực.

Hỏa diễm kim sắc lặng lẽ xuất ra từ trong cơ thể Tiêu Long, ngăn cách thân thể và ngoại giới. Nhìn xuống bên dưới được bao phủ bởi một màu đỏ thẫm, hắn hít nhẹ một hơi, ánh mắt trở nên cẩn trọng.

Loại địa phương như thế này có không ít nguy hiểm, không phải là nơi để du ngoạn, cẩn thận một chút cũng không thừa. Trước đó, tâm linh của hắn cảm giác được có một sự triệu hoán mỏng manh, như có như không, xuất hiện trong chớp mắt rồi lại tán đi trong hư không.

Hắn cũng biết rõ cảm giác này là gì.