Chương 104: Tiêu Viêm Khó Chịu

Người đăng: tuanminhnguyen

Chỉ thấy Tiêu Viêm từ phía xa đi về phía hai người.

Nhìn thấy đang nắm tay Huân Nhi Tiêu Long, Tiêu Viêm trong mắt hiện lên một tia địch ý.

Bây giờ Tiêu Viêm tâm tư còn không có ở ba năm sau kiên cường ẩn nhẫn như vậy, cho nên hắn địch ý bị Tiêu Long cùng Huân Nhi phát hiện.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi cũng đến phường thị đi dạo a. " vội vàng rút tay ra khỏi Tiêu Long bàn tay, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.

" Ta làm phiền các ngươi sao. " Tiêu Viêm sắc mặt hơi không vui nhìn hai người nói.

" Không có a, ta chỉ đang cùng Tiêu Long ca ca đi dạo. " Huân Nhi một mặt không để ý cười nói.

" Đi dạo? Ta thấy không giống, không có ai đi dạo lại thân mật nắm tay nhau như vậy. " Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng nói.

Tiêu Long hơi nhíu mày một cái nhìn Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm tiểu tử này không chút nào che dấu với hắn địch ý, điều này để cho Tiêu Long trong lòng cũng có chút khó chịu.

Tiêu Viêm giống như còn chưa nhận ra mình lúc này tình cảnh.

Bây giờ hắn đã không phải là trước kia Ô Thản Thành thiên tài Tiêu Viêm, mà là một cái mất đi Đấu Khí phế vật mà thôi, không biết ẩn nhận vừa mở miệng ra là đắc tội người.

Huân Nhi cũng có chút bất mãn nhìn Tiêu Viêm nói.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Ta cùng Tiêu Long ca ca thật sự là đang đi dạo, hắn chỉ giúp ta đeo lên vòng tay mà thôi. "

" Hắn tại sao phải tặng ngươi vòng tay? "

" Ca ca tặng muội muội lễ vật là chuyện rất bình thường đi, cũng không phải là chuyện mờ ám, tại sao lại không được tặng. " lần này là Tiêu Long lên tiếng nói.

Sau đó hắn lại nói tiếp.

" Ta chưa từng cùng Huân Nhi đi dạo, hôm nay mang nàng đi ra ngoài, đây là chuyện rất bình thường. "

Hắn cũng không muốn quản Tiêu Viêm cái này ăn dấm vương ý nghĩ.

Hắn chỉ là cùng Huân Nhi đi dạo mà thôi, sẵn tiện trò chuyện đôi lời, hai người bọn hắn hơn bốn năm không gặp, có nhiều chuyện nói với nhau.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi mau xin lỗi Tiêu Long ca ca, là ngươi không đúng. " Huân Nhi không vui nhìn Tiêu Viêm nói.

Nhìn thấy Huân Nhi lại đi bênh vực Tiêu Long, Tiêu Viêm trong lòng càng thêm không vui.

" Được rồi, Huân Nhi, bỏ qua đi. Có lẽ do hắn vừa mới mất đi Đấu Khí cho nên tâm trạng vẫn còn bị kích động, không kiểm soát được bản thân hành vi. " Tiêu Long kéo lại Huân Nhi cánh tay lắc đầu nói.

" Buông tay!! "

Nhìn xem Tiêu Long kéo lấy Huân Nhi tay ngọc, Tiêu Viêm không khỏi tức giận quát lớn.

Bây giờ đang ở phường thị trên đường, Tiêu Viêm tiếng quát tự nhiên hấp dẫn không ít người dừng lại nhìn qua, nhất thời nghị luận sôi nổi.

" Đó không phải là Tiêu Viêm sao, hắn đang cùng người nào cãi nhau a! "

" Người kia ta biết, hắn là Tiêu Gia thiên tài Tiêu Long. Tuổi còn trẻ đã là đại đấu sư, nghe nói còn là một cái luyện dược sư, bên cạnh hắn nữ hài là Tiêu Huân Nhi, cũng là Tiêu Gia thiên tài. "

" Ta đã lờ mờ đoán ra được, phỏng chừng là Tiêu Viêm ghen ghét đi. "

" Mới thời gian trước hắn còn là thiên tài, bây giờ mất hết đấu khí trở thành phế vật, nhìn thấy người khác đi chung với mình thích nữ hài, không tức giận mới lạ. "

" Nếu là ta, e là cũng không nguyện ý đi cùng với một cái phế vật! "

……

Xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo cùng châm chọc, để cho Tiêu Viêm sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi.

Những lời châm chọc này như mũi khoan ngoáy sâu vào trong tim hắn.

Ngay tại hắn chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên đột nhiên Tiêu Long lên tiếng.

" Mau tán đi!! "

Băng lạnh âm thanh mang theo đáng sợ uy áp khuếch tán ra xung quanh.

Tiêu Viêm lúc này bị người khác sỉ nhục, hắn trong lòng cũng tương đối cao hứng, nhưng hắn cũng không thích bị người khác vây quanh nhìn.

Xung quanh người vây xem không khỏi hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đối phương là một cái luyện dược sư, bọn hắn không đắc tội được.

" Tiêu Viêm ca ca, ngươi… "

Huân Nhi muốn đi lên an ủi Tiêu Viêm thì đột nhiên Tiêu Viêm hướng về phía nàng quát lớn.

" Đủ rồi, ta không cần ngươi thương hại! "

Đột nhiên bị Tiêu Viêm quát một tiếng, Huân Nhi thần sắc hơi kinh ngạc, tinh xảo gương mặt tràn đầy ủy khuất.

Nhìn xem Huân Nhi bộ kia như muốn khóc tràn đẩy ủy khuất dáng vẻ, Tiêu Viêm cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng lời của đã nói ra, hắn cũng không rút lại được.

Ngay khi hắn định nói lời xin lỗi thì đột nhiên Tiêu Long đi lên.

" Tiêu Viêm, Huân Nhi là lo lắng cho ngươi cho nên mới quan tâm ngươi. Ngươi không chỉ không cảm kích còn lớn tiếng với nàng, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao!!? " Tiêu Long một mặt tức giận nhìn Tiêu Viêm nói.

Bị Tiêu Long giáo huấn như vậy, Tiêu Viêm tự nhiên không cho hắn sắc mặt tốt.

" Chuyện của ta không cần ngươi quản! "

Nói xong Tiêu Viêm liền xoay người rời đi.

" Huân Nhi, không cần phải vì hắn mà thương tâm. "