Thành Thần Phong, linh đường Mục Phủ.
"Đã ba năm rồi, mối thù giết cha diệt môn, Mục Thiên chưa có khắc nào từng quên.
Mục Thiên quỳ gối trên linh đường, nhìn từng chiếc linh vị, trong hai tròng mắt kiên nghị, ánh lên ngọn lửa cháy bừng bừng đang điên cuồng đốt.
Cả đời hắn, không bao giờ quên được thời khắc này cách đây ba năm,!
Mưa sa chi dạ, máu tươi nhuộm đỏ Mục phủ.
Trong vòng một đêm, Mục gia toàn bộ đều bị giết, chỉ có một mình hắn sống sót:
"Con chó nhỏ, nghe cho rõ đây, ta tên là Đường Bắc Minh!"
"Là Đường Bắc Minh ta phế bỏ nguyên mạch của ngươi, lưu lại cho ngươi một cái mạng nhỏ, cho ngươi sống tạm như chó hoang.”
“Con của Mục Tinh Thần, chỉ nên sống như chó.”
"Tiểu súc sinh, nếu ngươi muốn báo thù thì đến cổ đô Thánh Long tìm ta, ta Đường Bắc Minh chờ ngươi!"
Giọng nói này, những lời này, như là những lời nguyền rủa khắc sâu vào đầu Mục Thiên.
Đường Bắc Minh!
Cái tên này như kim thép, như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Mục Thiên, khiến cho hắn đau khổ, khiến cho hắn nhục nhã, nhưng cũng khiến cho hắn trở nên cứng cỏi hơn.
Chính là cái tên này, giết cả nhà Mục gia, giết phụ thân hắn, phế nguyên mạch của hắn, khiến Mục Thiên sống không bằng chết.
Mục Thiên biết, Đường Bắc Minh cho hắn sống tạm, chỉ để tra tấn hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không khuất phục!
Hắn nói với chính mình, nếu còn sống, mối thù của Mục gia nhất định phải báo!
Hắn thề, một ngày kia, nhất định sẽ đạp vào Thánh Long cổ đô, chính tay hắn đâm Đường Bắc Minh!
Sau một hồi, Mục Thiên chậm rãi đứng lên, thân thể lại nặng như đang đeo ngàn cân, mỗi một cử động đều gian nan và đau khổ.
Khi hắn hoàn toàn đứng lên, mồ hôi ướt sũng một mảng lớn trên người, khuôn mặt trắng bệt như tờ giấy.
"Mục Thiên ca ca, huynh làm sao lại tới linh đường thế ?”
Cùng lúc, có giọng nói dễ thương của nữ hài vang lên, một dáng người đáng yêu xuất hiện đỡ lấy Mục Thiên.
"Này."
Mục Thiên nhìn thiếu nữ trước mặt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Lạc Hề, Nhị tiểu thư của Lạc gia thành Thần Phong, 14 tuổi, ngũ quan đẹp đẽ, da trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều, thanh thuần hoạt bát.
Trước khi Mục gia bị diệt môn, Mục Thiên cùng đại tiểu thư Lạc gia là Lạc Tử Vũ có đính hôn, hắn thường xuyên tới Lạc phủ, cũng quen biết Lạc Hề.
Lạc Tử Vũ so với Mục Thiên thì lớn hơn năm tuổi, Lạc Hề và Mục Thiên lại đồng trang lứa, cho nên Mục Thiên thấy mình thân thiết với Lạc Hề nhiều hơn so với tỷ tỷ của nàng.
Sau khi Mục gia bị diệt môn. Mọi người tránh né Mục Thiên như ôn dịch.
Thậm chí ngày cả vị hôn thê của hắn là Lạc Tử Vũ cũng chưa từng gặp hắn.
Lạc Hề thì khác biệt, mỗi ngày đều đến quan tâm hắn, bầu bạn ở bên cạnh hắn.
Hoạn nạn thấu chân tâm, Mục Thiên đem chút tình cảm này của Lạc Hề ghi khắc sâu ở trong lòng.
"Mục Thiên ca ca, huynh mệt không, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi."
Lạc Hề vịn Mục Thiên ngồi xuống bên ngoài Linh đường, vừa nói vừa cầm một chiếc khăn lụa lau mồ hôi cho Mục Thiên.
"Này, cám ơn muội."
Mục Thiên nhìn thiếu nữ trước mặt, ngửi được mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Ba năm này, nhờ có Lạc Hề làm bạn,khiến cho tâm tính vốn đã trở nên bằng lãnh của hắn, cũng còn lưu giữ lại một chút ấm áp.
"Mục Thiên ca ca, khối sắt này là gì thế ?
Lúc này, Lạc Hề đột nhiên nhấc ống quần Mục Thiên lên, nhìn khối sắt trên mắt cá chân của hắn, hỏi.
"Không có gì."
Mục Thiên khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nắm ống quần kéo xuống.
"Ồ."
Đầu nhỏ của Lạc Hề gật một cái, một mặt nhu thuận, không hỏi thêm nữa.
Trên thân thể của Mục Thiên, không chỉ có mắt cá chân, mà còn có bắp chân, đùi, phần bụng, phần eo, vai, cùng với một số vị trí khác, tất cả đều có khối sắt màu đen giống vậy, nếu tính tổng lại thì là chín chín khối như vậy.
Những khối sắt màu đen này đều lấy huyền thiết Cửu U chế tạo, mỗi một khối nặng mười cân, toàn bộ cộng lại, gần một ngàn cân!
Nói cách khác, thân thể Mục Thiên lúc nào cũng phải mang theo một ngàn cân huyền thiết.
Mà hắn lại là một tên bị phế Nguyên Mạch
Việc khó có thể tưởng tượng là trong tình huống nguyên mạch bị phế mà mỗi ngày hắn còn cố gắng gánh một ngàn cân huyền thiết trên người, việc này cần một nghị lực lớn đến cỡ nào.
Những huyền thiết này, Mục Thiên đã mang tại trên người từ sau ngày mà Mục gia bị diệt môn, chưa bao giờ rời khỏi người hắn, cho dù là nửa khắc.
Bởi vì những huyền thiết này là dùng để khôi phục nguyên mạch!
"Ba năm, tính toán thời gian, nguyên mạch của ta cũng đã đến lúc khôi phục”
Đột ngột, khóe miệng của Mục Thiên chợt nhúc nhích, ánh mắt sáng lên mấy phần.
Dựa theo cam kết của hắn và Vân lão, kiên trì mang huyền thiết đủ ba năm là có thể khôi phục nguyên mạch.
"Mục Thiên ca ca, muội phải đi rồi, nếu để cho cha biết muội ở đây, sẽ lại mắng muội mất."
Sau một lát, Lạc Hề đứng lên, lưu luyến không muốn đi.
"Ừm."
Mục Thiên gật đầu, trong lòng trào lên một dòng nước ấm.
Hắn đương nhiên biết, sau khi Mục gia bị diệt môn, Lạc gia sẽ không muốn dính dáng một chút quan hệ nào với hắn.
Thế nhưng Lạc Hề lại đến thăm hắn mỗi ngày, vì thế không ít lần nàng đã bị phụ thân mắng.
"Mục Thiên ca ca, muội đi, ngày mai sẽ trở lại thăm huynh."
Lạc Hề cười nhạt một tiếng với Mục Thiên, phất phất tay nhỏ, quay người rời đi.
Mục Thiên khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Lạc Hề.
"Bành!"
Nhưng đúng lúc này, một tiếng vang trầm truyền đến, cửa gỗ của ngôi viện nhỏ bị một luồng lực lượng cuồng bạo chấn nát.
"Mục Thiên, ngươi cút ra đây cho bản thiếu gia.”
Ngay lập tức, một giọng nói hung hãn bá đạo phát ra, một tên thanh niên mặc áo hoa dậm chân bước tới, đi theo hắn là hai tên mặc áo xám.
"Lương Tử Hưng?"
Tầm mắt Mục Thiên hơi trầm xuống, nhìn thanh niên trước mắt, hơi kinh ngạc.
Lương Tử Hưng, tam thiếu gia của Lương gia trong thành Thần Phong.
Ba năm trước đây, Mục gia, Lương gia, Lạc gia, cùng được xưng là tam đại gia tộc của thành Thần Phong.
Hiện nay thì chỉ còn lại có Lương gia cùng Lạc gia.
Ba năm trước đây, Mục Thiên là đệ nhất thiên tài của thành Thần Phong, không tới mười ba tuổi thì đã đả thông chin đạo nguyên mạch trong cơ thể.
Khi đó Lương Tử Hưng đã 17 tuổi, thường xuyên tìm hắn tỷ thí, nhưng mỗi lần đều bị hắn đánh đến răng rơi đầy đất.
Từ lúc Mục gia bị diệt môn, Mục Thiên chưa từng gặp lại Lương Tử Hưng, không nghĩ tới sau bao năm người này lại đột nhiên xuất hiện.
"Mục Thiên, ngươi là tên đã bị phế nguyên mạch, vậy mà cũng sống dai thật, kéo hơi tàn đến ba năm mà vẫn chưa chết.”
Lương Tử Hưng nhìn chằm chằm Mục Thiên, trong ánh mắt âm độc mang theo vẻ khinh miệt.
Thấy thiên tài ngày xưa luôn đứng trên đầu mình giờ đã biến thành phế vật, trong lòng của hắn có một loại hưng phấn đầy biến thái.
"Có chuyện gì sao?"
Mục Thiên nhíu mày,giọng nói băng lãnh.
"Ký tên."
Lương Tử Hưng khóe miệng co giật một chút , đồng dạng dứt khoát, ném cho Mục Thiên một trang giấy.
Mục Thiên đưa tay tiếp nhận, thấy những thứ trên giấy viết, khuôn mặt lập tức chìm xuống, trong mắt tuôn trào khí tức rét lạnh.
Lạc Hề xoay người đi đến gần Mục Thiên, thấy trên giấy viết: Mục Thiên của Mục gia, tự nguyện giải trừ việc đính hôn cùng Lạc Tử Vũ của Lạc gia.
"Này, điều đó không có khả năng."
Lạc Hề sau một thoáng mới kịp phản ứng, kêu lên thất thanh.
"Mục Thiên, Lạc gia đã đồng ý thông gia cùng Lương gia chúng ta."
Lương Tử Hưng liếc mắt quét về phía Lạc Hề, cũng không thèm để ý đến, sau đó nhìn về phía Mục Thiên, cười lạnh nói: "Rất nhanh thôi, Lạc Tử Vũ sẽ là nữ nhân của đại ca ta, nếu như ngươi thức thời thì tranh thủ ký tên nhanh lên”
"Lạc Tử Vũ nếu như muốn từ hôn, thì để nàng tự mình đến đây đi”
Mục Thiên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lương Tử Hưng, thanh âm trầm thấp làm người khác sợ hãi.
"Xoẹt xẹt!"
Tiếng nói vừa ra, tờ giấy trong tay hắn đã bị xé làm đôi.
Hắn sao có thể không biết, người thực sự muốn từ hôn, là Lạc gia, là Lạc Tử Vũ.
"Hừ hừ! Mục Thiên, ta thấy dù nguyên mạch của ngươi đã bị phế đi, nhưng xương cốt vẫn còn cứng rắn quá nhỉ”
Lương Tử Hưng nhìn Mục Thiên, không khỏi cười lạnh, nói: “Xem ra bản thiếu gia mà không giáo huấn ngươi một chút, thì ngươi sẽ không chịu ký” Nói xong, ánh mắt hắn xoay chuyển, âm độc nhìn về phía linh đường của Mục gia, gầm nhẹ nói: "Người tới, đập nát linh đường của Mục gia cho ta.”
P/s: thấy bộ này hay, dịch cho anh em đọc, ae thấy dịch được thì cmt nhé, mn đồng ý thì ta theo hết bộ này