Thật tốt nha, đối mặt với sức mạnh áp đảo như thế mà cậu nhóc này vẫn dám đối mặt với hắn, chính diện mà dũng cảm gáy bẩn, quả thực thiên mệnh chi chủ không có ai là không xuất sắc cả, tuy nhiên thế này vẫn là chưa đủ
- "Nhóc con, hình như... có chút hiểu lầm đấy!?" Ma Khánh Bách cười cười nhìn Aladdin chĩa quyền trượng vào mặt mình, hắn một tay ôm mỹ nhân một tay đẩy quyền trượng của Aladdin xuống đất.
Aladdin thấy hắn có động tĩnh định trực tiếp động thủ nhưng ánh mắt của hắn loé lên, một luồng áp lực khổng lồ như thái sơn áp đỉnh đè nặng lên Aladdin khiến cậu nhóc trực tiếp bị đè bẹp nằm dưới chân hắn, tiếp đó là vô số hình ảnh hiện ra trong góc nhìn của Aladdin.
Trong góc nhìn của cậu hiện tại là một chiến trường tan hoang, một vùng đất chết đúng nghĩa, không có một sinh vật sống nào, toàn bộ đều là xác chết nằm dưới đất, máu tươi tràn lan thấm đẫm vào mặt đất, khói bụi mù mịt bay khắp chiến trường tàn khốc, trên chiến trường này hiện tại chỉ còn Aladdin đứng trên một đống xác chết chồng chất giữa mồ chôn xác chết này, trong đây không chỉ có thi thể của những người vô danh, người mà cậu sẽ gặp và quen biết trong tương lai mà còn có cả thi thể của những người mà cậu yêu thương trân trọng nhất bao gồm là Alibaba và Morgiana thậm chí là cả tộc trưởng của tộc Hoàng Nha, một người rất yêu thương cậu.
Tất cả những người này đều có một tư thế chết kì quặc, ánh mắt trợn trừng hướng tới Aladdin như oán trách muôn phần giống như muốn nói sao ngươi không ra tay cứu bọn ta. Aladdin ánh mắt đẫm lệ khóc lóc ở đó, tiếng khóc vang vọng cả cảnh chiến trường tan hoang cộng thêm bầu không khí mịt mù hoang tàn của chiến trường tạo ra quang cảnh thê lương chết chóc.
Tất cả điều trên đều là ảo cảnh chân thực nhất mà Khánh Bách tạo ra, hắn muốn khiến Aladdin nếm mùi, cho nhóc con này một bài học, đừng có không nói lí lẽ mà trực tiếp tiến tới mà khiêu chiến hắn như thế bởi những kẻ đã từng làm vậy trước mặt hắn giờ đây có lẽ đều đã xanh cỏ rồi.
Dạy cho Aladdin một bài học đã đủ, ánh mắt của hắn từ màu đỏ như máu chuyển về trạng thái đen nhánh như bình thường, không có gì nổi bật, Aladdin sau khi thoát khỏi ảo cảnh thì toàn thân đổ mồ hôi, đôi mắt vẫn còn đẫm lễ do cú sốc lúc nãy quá lớn, một ảo cảnh quá chân thật...
Khoảng thời gian vừa rồi đã đủ để Hakuei hồi phục lượng lớn magoi, nàng mặc dù cực kì ngượng ngùng nhưng tất nhiên là không thể ra tay hạ sát ân nhân đã cứu mình được, nàng nói với Khánh Bách để hắn đặt nàng xuống vì nàng đã có thể tự lo cho bản thân được rồi. Hắn cũng biết điều, chiếm tiện nghi như vậy là đủ, công nhận mông của nàng được hắn sờ từ nãy đến giờ kì thực rất mềm nha.
Aladdin đang trong trạng thái bất ổn, song khi thấy hắn để Hakuei xuống, cậu cố mỉm cười cho qua chuyện, nàng giải thích cho Aladdin mọi chuyện từ việc hắn bất thình lình từ đâu đó xuất hiện tới bộ trang phục áo thun đen và quần jean từ thế giới hiện đại rồi ứng cứu nàng như thế nào.
Cuối cùng Aladdin hiểu ra mình trách nhầm người rồi, vội vàng cúi đầu xin lỗi hắn, trong tâm thầm nghĩ tên này hẳn còn mục đích khác chứ không đơn giản là cứu người, tuy nhiên cụ thể Aladdin không biết hắn có mục đích gì khi xuất hiện ở đây và cứu lấy Hakuei, phải chăng là người của đế quốc đối địch muốn tấn
Không cần phải đọc suy nghĩ, thông qua ánh mắt của Aladdin, Khánh Bách thừa biết tên này nghĩ mình cứu Hakuei vì mục đích xấu chứ không phải đơn giản là anh hùng cứu mỹ nhân, hắn thầm bất lực trong lòng, lắc đầu ngao ngán "Aladdin ơi, Aladdin à thông minh quá đôi khi cũng thật không tốt đâu a".
Hakuei giải thích xong thì quay sang chỗ hắn, nàng từ lúc để hắn cứu đến giờ vẫn còn chưa kịp hỏi qua danh tính, thật sự là không có nể mặt ân nhân a, nên dù ngượng ngùng pha chút muốn chém chết tên biến thái này tâm tình cũng phải quay sang nói chuyện với hắn.
- "Ngươi ở... ở đâu ra vậy?" Câu từ cộc lốc, lắp bắp, đây... đây không phải con người thường ngày nàng cách ứng xử nha, có chút không đúng, tại sao khi nói chuyện với hắn thì lại có cảm giác lồng ngực nhói nhói, ban nãy khi hắn bế nàng theo kiểu công chúa cũng có cảm giác này...
- "Tiểu công chúa à! nàng nói hình như có chút cộc lốc với ân nhân của mình đấy... Ta xin tự giới thiệu ta tên là Zu, là kẻ lang thang khắp mọi nơi trong lục địa này thôi, không thuộc thế lực gì cả, hôm nay vô tình đi ngang qua thấy tình huống nguy hiểm bèn tương trợ, tất nhiên không mong là sau này sẽ có hồi đáp". Hắn mặc dù muốn đùa với nàng thêm chút nhưng thấy còn chưa có thân thiết gì lắm nên thôi, làm điều này ở lúc này chắc chỉ gây thêm phản tác dụng thôi chứ hào cảm cũng không tăng.
"Một kẻ lang thang..." Hakuei suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng quyết định đưa ra một ý tưởng, nàng có thể mời hắn vào đế quốc Kou không? nếu có thể, sức mạnh của đế quốc sẽ tăng mạnh, trông hắn vậy mà lại biết dùng pháp thuật, thứ mà chỉ có các Magi mới có thể dùng được bởi lẽ lượng magoi tiêu hao khi dùng pháp thuật rất lớn mà hắn có thể dùng được chiêu thức lúc nãy mà không cảm thấy mệt mỏi chứng tỏ hắn là một Magi, một kẻ vay mượn sức mạnh từ Rukh, nàng không thấy những cánh bướm màu vàng bay về phía hắn song có thể khẳng định đây là một Magi. Còn về hắn là người sở hữu thần khí, nàng có thể chắc đến 80% là không phải, khí tức toả ra trên người này không hề có dấu vết của Kim Thần Khí hay Quyến Thần Khí.
Thấy nàng đứng suy nghĩ hồi lâu còn nhóc Aladdin khuôn mặt xạm lại, cúi xuống đất, không có vui vẻ như thường ngày, hắn định nói gì đó cho bầu không khí đỡ căng thẳng, hắn chưa kịp mở mồm thì Hakuei đã đi trước một bước.
- "Ngươi có thể gia nhập đế quốc Kou, trở thành Magi dưới trướng ta không? Ta biết chúng ta mới gặp nhau lần đầu, thậm chí ngươi còn vừa cứu mạng ta và ta còn chưa có trả ân tình này đối với ngươi.
Ta biết điều này là thiệt thòi đối với người, tuy nhiên thù lao sau này sẽ được đền đáp, nếu ngươi là một kẻ lang thang thì ngươi cũng cần một ngôi nhà để về, một chốn để dung thân chứ không thể nay đây mai đó mãi được, dưới trướng ta ngươi có thể có tiền tài, thức ăn và tất cả những gì trong tầm với của ta. Ta khá chắc đây là một đề nghị ngươi không thiệt thòi." Hakuei lấy hết liêm sỉ để mời Magi tên Zu này về đế quốc, cố gắng tăng thêm phần lực lượng cho các cuộc chiến đối địch về sau. Trong nhà hiện tại việc tranh đoạt ngôi báu khá lộn xộn, nàng cần một người có sức mạnh để tránh thoát được các cuộc ám sát đến từ các hoàng đệ và hoàng muội trong nhà, cơ hội tốt nhất là giờ phút này, nàng không bỏ lỡ được.
Nghe nàng nói, hắn có chút bất ngờ, bất chấp tỉ lệ không cao, bỏ chút liêm sỉ để mời hắn làm việc dưới trướng nàng, bất quá hắn không có dị nghị nào nha, làm việc dưới trướng người khác thì hắn không làm đâu, cơ mà dưới trướng vợ tương lai thì tất nhiên rồi, hắn đưa tay lên cằm xoa xoa ra vẻ như mấy bô lão đang suy nghĩ chứ thật ra hắn đã đồng ý, ra vẻ hồi lâu rồi mới ngẩng mặt lên nói.
- "Mấy thứ nàng nói như tiền tài, thức ăn hay địa vị, cơ bản là ta không cần... mà nàng vừa nói 'tất cả những gì trong tầm với của ta' phải không? vậy thì ta có một điều kiện nho nhỏ... không biết là nàng có chấp nhận? đó chính là ta có thể ở cạnh thêm với nàng được không?" Nàng đã bỏ ra liêm sỉ tức là chấp nhận rủi ro, hắn bây giờ chiếm thêm chút tiện nghi chắc là không sao đâu nhỉ? Đôi mắt hắn mở to ra hơn bình thường, tỏ vẻ long lanh các thứ.
Đến đây nàng bắt đầu ngượng ngùng, tim lại nhói đau và đập nhanh hơn, không biết sao lại như vậy, bất quá điều kiện này không phải là không thể, để hắn ở cạnh thì cũng giống như người bảo vệ đi theo sát thôi, mình không thể nảy sinh tình cảm với hắn được, tính toán được mất một hồi cuối cùng nàng nhỏ nhẹ nói ra một câu "có thể" làm hắn nghe xong mà vui mừng khôn siết.
Bên cạnh Aladdin thầm khinh bỉ, tưởng tên này thế nào, chung quy cũng biến thái như mình... ấy nhầm chung quy là cũng biến thái như ai đó mà thôi, vậy mà còn muốn hù doạ mình rồi tỏ vẻ oai phong các thứ. Mấy cái ý nghĩ này rơi vào mắt của hắn, bị nhìn thấy khiến Aladdin lại cúi xuống, không dám hé nửa lời.
- "Ta còn một số việc cần sắp xếp, xong việc ta sẽ đến tìm nàng ngay". Hắn mỉm cười vui vẻ tiến tới bất chợt hôn nàng một cái, tiếp đó còn tham lam cuốn lấy cái lưỡi ngọt ngào của nàng rồi biến mất nhanh chóng.
Hakuei bị tập kích bất ngờ không kịp phản kháng, tới lúc qua cơn mê man thì nàng mới nhận ra mình bị hắn cướp mất nụ hôn đầu, trong lòng cảm thấy tức giận xen lẫn mất mát nhè nhẹ cảm giác. Hắn nói là xong việc sẽ đến tìm nàng cơ mà hắn không có nói thời gian là bao lâu nha. Nàng nhìn về nơi xa, ánh mắt chờ mong, không quên táng cho Aladdin bên cạnh một phát cho hả giận.
Aladdin bĩu môi u ám nhìn Hakuei rồi lại lâm vào suy nghĩ của mình, tên kia căn bản không sử dụng magoi, hoàn toàn không có dấu hiệu của Rukh, hắn thế nào có thể dùng được pháp thuật, thật khó hiểu...