Chương 6: Bắt đầu hành trình (1)

Tokyo, Nhật Bản bây giờ là 19h tối. Trên đường đi vẫn cứ tấp nập người qua lại, bên trên một quán cafe sang trọng có một tốp các sinh viên đang ngồi chung với nhau

“Mày lại vào trang cá nhân thằng Phong xem nữa à ? Nó huỷ kết bạn mày rồi mà mày còn luỵ nó vậy á”

Vì sau khi nghe tin Linh có người yêu mới, nên Phong cay cú nên huỷ kết bạn với cô mà không biết rằng người yêu nhiều hơn mới làm như vậy

Linh giật mình tắt vội điện thoại sau khi nghe lời trêu chọc của Nga, một đứa bạn thân cùng nhau đi du học với cô

“Làm gì có, tại tao bấm lộn mà thôi !”

“Vậy sao trên lịch sử tìm kiếm vẫn còn tên nó ? Mày giấu được ai chứ không giấu được tao đâu con”

Thấy Linh và Nga vừa nói vừa cười giỡn, đã làm cho mọi người còn lại thấy tò mò, có đứa đang theo đuổi Linh thì mạnh dạn hỏi

“Linh làm gì mà cười tươi vậy ?

Nghe vậy, Linh và Nga không cười đùa nữa mà chỉ nói gọn vài câu

“Mới vừa thấy một bài viết thấy mắc cười mà thôi”

Thanh niên kia vẫn éo biết nhục mà hỏi tiếp

“Đâu cho mình xem với”

“Mình vừa tắt rồi”

Linh trả lời một cách ngắn gọn rồi tiếp tục trò chuyện cùng cô bạn thân mình mà làm lơ thằng đó.

“Tao không tin đến nỗi mày lấy lí do là có người yêu mới rồi chia tay thằng Phong luôn á”

“Đã vậy còn kêu ông anh họ tao bị bede đóng giả làm người yêu mới của mày nữa chứ”

“Tao xin mày đừng nói nữa mà !”

“Tao cứ lải nhải rồi mày làm gì tao ? Cho mày biết hối hận là gì con chó”

Linh im lặng, vì Nga nói đúng cô phải lấy lí do như vậy để chia tay Phong vì cô sợ không có đủ dũng cảm để bỏ cậu

Linh biết một ngày nào đó mình sẽ đi du học, còn Phong ? Phong sẽ vẫn chỉ ở đó đợi cô

Nhưng sau đó thì sau, cô biết tính tình của Phong nếu như tiếp tục quen cô nữa thì Phong sẽ càng ngày mặc cảm vì mình thua cô rất nhiều

Mà không để ý rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có ngày mình có cơ hội đứng ngang với cô ấy

Linh muốn Phong biết phấn đấu để có một tương lai sáng mà không phải suốt ngày than trời than đất

Rồi đợi khi kết thúc du học cô sẽ trở về tìm Phong thêm một lần nữa

“Vậy mày vẫn đợi nó à ? Mày biết là có bao nhiêu thằng đang theo đuổi mày không ?”

Câu hỏi của Nga khiến cô quay trở về thực tại, Linh chỉ mỉm cười

“Ừm tao vẫn đợi, từ lúc đó cho tới bây giờ !”

“Vậy tao chịu mày rồi, thôi mày muốn làm gì thì làm đi ai kêu tao là chị em của mày chi ?”

Bỗng lúc này, như có một điều gì đó khác lạ đối với Linh, cảm thấy không đúng vì dường như cô đã quên đi điều gì đó. Cô liền hỏi Nga

“Nãy giờ tao với mày đang nói về cái gì vậy ?”

“Mày bị ngáo à ? Tao với mày có nói gì đâu, mà nếu có chắc là nói về lịch học ngày mai á”

Nga thản nhiên trả lời vì thật sự nãy giờ cô với Linh chẳng nói về gì cả

“Không phải, tao nhớ mang máng là tao với mày đang nói về ai đó mà ? Lạ thật, sao tao không nhớ gì vậy ?”

Lòng Linh như rối bời vì thật sự cô đã quên đi mất một cái gì đó

“Làm gì có, mà chắc đang nói về thằng Khang á nó đẹp trai thật nghe đâu nó đang để ý mày á ?”

Nga vẫn chắc chắc mà trả lời Linh.

Linh tính nói thêm điều gì nữa, nhưng thật sự cô không thể nhớ nỗi nữa, có một hình bóng và một giọng nói rất quen thuộc đối với cô

Nhưng cô không thể nào nhớ rõ là ai cái cảm giác lúc này thật hoảng loạn và bối rối.

Lúc này, cô bỗng nhìn về phía xa qua ô cửa kiếng mà thất thần. Thấy vậy lũ bạn liền ghẹo cô

“Linh biết yêu rồi bây ơi ! Coi cái mặt là biết nhắn tin mà người ta không rep rồi. Không biết ai số hưởng dữ ta ?”

Câu nói của lũ bạn đã làm cho một số thanh niên theo đuổi Linh rất cay cú và cũng rất tò mò không biết thằng đó là ai mà để Linh thẩn thờ như vậy

Thì thằng mặt lờ ấy đang đứng giữa không trung và cũng đang nhìn về phía ấy, và cũng thật tình cờ mắt Phong và Linh đã vô tình chạm vào nhau làm cho Phong không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô nữa.

Phong không có nghe về cuộc trò chuyện mà chỉ thấy được cảnh cô vui đùa cũng lũ bạn

“Thì ra là vậy, không có mình thì chị ấy vẫn còn người khác”

“Chị ấy đã sớm quên mình từ lâu rồi ? Trong khi đó mình vẫn nghĩ về chị ấy mỗi ngày”

Phong mỉm cười nhưng nụ cười ấy lại chua chát chứa đựng bao nỗi xót xa, có đủ mọi loại cảm xúc và suy nghĩ rằng khi gặp lại nhau sẽ ra sao ?

Nhưng ai ngờ lại như thế này, một người như ngôi sao trên bầu trời còn một người đang đứng trên mặt đất ngày đêm mơ mộng sẽ có ngày chạm được ngôi sao ấy !

“…”

Người đàn ông không biết nên im lặng hay nên nói, vì thật sự nó éo hiểu được tình cảm của con người

Đối với nó như cực hình vậy, nhớ lại lúc nó thực tập để xuống Trái Đất làm thì nó phải coi một bộ phim hết sức dã man con ngan, một chất độc thuộc loại phim truyền hình có tên là Cô dâu tám tuổi

Nó éo hiểu cái gì hết, éo hiểu tại sao viên đạn bay chậm vãi lờ, éo hiểu sao thằng cô hồn đó lấy tay đỡ đạn

Éo hiểu sao nhỏ đó sắp chết vẫn gáng nói qua được 2 tập rồi mới chết, … còn nhiều thứ mà đến nỗi công nghệ tiên tiến như chúng nó cũng phải chịu thua

Mà phải nói đúng một câu là “Đúng là Ấn Đ- à lộn Ấn Độ”

“Tôi đã sẵn sàng cho cuộc thí nghiệm rồi”

Đợi một lúc lâu Phong liền lên tiếng, vì bây giờ các nuối tiếc cũng đã được thực hiện cậu chẳng còn gì để tiếc cả và sẵn sàng sống lại và làm chính mình ở thế giới khác

Nghe vậy người đàn ông cũng bắt đầu chuẩn bị rồi nói

“Bây giờ tôi sẽ thực hiện quá trình chuyển đổi, tới đó sẽ có người hướng dẫn tiếp cho cậu nên cậu đừng lo và bây giờ thì im lặng vì vài giây nữa sẽ bắt đầu !”

“Ngay bây giờ luôn hả ? …”

Phong hết hồn vội lên tiếng nhưng chưa kịp nói hết câu thì phía trước đã tối sầm lại và cậu mất đi ý thức lúc nào không hay

Cũng lúc này, Linh đang nói chuyện cùng lũ bạn thì bỗng cô ngước nhìn lên đúng vị trí mà Phong đã đứng cách đó vài giây, cô có cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng mà không thể nào cô nhớ nỗi

Thật kỳ lạ cái cảm giác như có một ai đó bóp nát trái tim cô vậy, cái nỗi đau vô hình do một người làm ra nhưng cô không biết người đó là ai cả

Cuộc đời là như vậy đấy, đến lúc cuối cùng mới biết cái gì là quan trọng. Có lẽ, lần này cả hai người đã đánh mất nhau thật sự…

Một lát sau, trong không gian bỗng có một vài ngôn ngữ kì lạ phát ra, nói thẳng ra là éo hiểu mẹ gì cả mà dịch ra thì nôm na như vầy

“Kẻ được chọn đã tìm thấy, kết thúc việc nghiên cứu tại đây và quay trở về theo dõi kết quả “

“No.404 sẽ là tên gọi cho cuộc thí nghiệm lần này”

“Đang chuẩn bị hoàn tất việc chuyển đổi”

“Xin đợi trong 10 giây”

“10 9 8 7 … 0”

“Đã hoàn tất việc chuyển đổi, chào mừng đối tượng đến với thí nghiệm H.Ø.P.E, nếu có gì thắc mắc xin vui lòng trao đổi với hệ thống …”

Phong mơ màng tỉnh lại sau một thời gian dài, cảm giác thật ảo lòi cứ như vừa chóp mắt vậy

Bây giờ trước mắt Phong, là một căn phòng trắng, cậu đang ngồi trên một chiếc ghế dựa và đối diện cậu là một cái bàn nhưng chẳng có ai ở đó cả

Vội nén cảm xúc trong lòng, giọng Phong run run hỏi lại

“Vậy cậu là hệ thống sẽ giúp đỡ tôi trong suốt quá trình thí nghiệm ? Cuộc thí nghiệm đã bắt đầu rồi ư ?”

“Đúng vậy, tôi sẽ đồng hành với cậu trong suốt thí nghiệm này thưa chủ nhân

Thí nghiệm vẫn chưa bắt đầu, bây giờ chính là quá trình chọn lựa thế giới mà chủ nhân muốn tới ví dụ như chọn cách bắt đầu cuộc sống lại theo như cách mà cậu mong muốn”

“Cậu gọi tôi là chủ nhân à ?”

Phong ngơ ngác hỏi lại.

“Đúng vậy, xin chủ nhân đặt tên cho hệ thống”

Có vẻ như đã hiểu được tình huống hiện tại nên Phong cũng không quá bất ngờ.

“Vậy từ giờ gọi cậu là Al đi, cậu có thể chuyển sang giọng nữ mà dễ thương xíu được không ?"

Phong phấn khích chờ đợi vì thằng éo nào chả thích nghe giọng gái, với lại có thằng nào thích suốt ngày lải nhải với cái hệ thống là nam không ?

“Mà tốt nhất là giọng loli đi !”

Phong bổ sung thêm mà éo thấy ngại.

“Đã hoàn tất đặt tên và thay đổi giọng nói, xin chủ nhân kiểm tra lại”

Một giọng nói nghe mà thấy lứng vang lên của một bé loli mà anh em vẫn hay nghe trên Henime.

“Quá Ok rồi Al”

Phong mừng như điên trả lời.

“Vậy sau này cậu có thể có hình dáng không ?”

Phong nuôi hi vọng có thể nhìn thấy Al ngoài đời, ai lại không muốn có một bé người hầu dam dang như vậy đâu chứ

“Nếu sau này chủ nhân đạt chỉ tiêu là Al có thể có hình dáng”

Al trả lời bằng một giọng lạnh nhạt.

“Haizzz hơi lạnh nhỉ ? Sau này cần dạy lại rồi”

Phong nói trong lòng

“Vậy tôi sẽ cố gắng để cậu có hình dáng rồi sẽ cho cậu có được trải nghiệm và cảm xúc thật sự, tôi xin hứa. À mà sau này gọi tôi là Phong được rồi”

Phong nói bằng một giọng tràn đầy tự tin, đây mới chính là phong cách nhân vật chính nên có, đó là cua hệ thống đầu tiên

“Al đã hiểu”

Vẫn như cũ lạnh nhạt như vậy, nhưng bây giờ đã có thêm một chút gì đó trong lời nói mà chỉ có Al biết

“Vậy bây giờ cậu hãy hướng dẫn cho tôi làm gì đi Al”

Phong nghiêm túc hỏi vào vấn đề chính

“Trước hết, tôi sẽ đưa ra các phương án tốt nhất dành cho cậu. Cậu cũng có thể tự đưa ra phương án của mình nếu cậu thích”