Có lẽ đối với Phong sau nghe câu nói đó thì rất vui, nhưng thật sự chẳng bao giờ Phong ngẩng đầu lên nổi khi đi chung với Linh
Từ những bộ đồ tới những vật dụng hàng ngày, Linh đều mua tặng cho Phong và thứ duy nhất Phong có thể tặng cho Linh đó chính là một cây son mà cậu phải để dành rất lâu mới có được
Mỗi lần vào giờ ra chơi, Phong đều qua lớp Linh để đợi cô ra thì lúc nào cũng bắt gặp các ánh mắt chán ghét đến từ các bạn bè của Linh
Điều này làm cho Phong rất khó chịu và mặc cảm, song vì sợ làm mất lòng giữa mối quan hệ của Linh và bạn, Phong chọn không nói ra, vì biết vị trí mình tới đâu
Ngày chia tay, đó là ngày không thể nào Phong ngờ tới nó tới một cách tự nhiên, tỉnh như Quách Tĩnh vậy
Chẳng thể nào ngờ là Linh lại nói câu chia tay trước
“Chị không chịu được nữa, mình chia tay đi”
Không thể bất ngờ hơn với lí do của chia tay, Phong như tuyệt vọng cố hết sức để níu kéo Linh
Nhưng thứ nhận lại là sự lạnh nhạt cùng với món bơ, chia tay Phong được vài ngày thì bất ngờ Linh lại công khai người yêu mới
Phong éo còn gì để cay hơn nữa và lúc nào cũng tự hỏi
“Vậy khoảng thời gian 2 năm qua cái tình cảm đó không có giá trị gì à ?”
Lòng Phong nó cay mà đó giờ chưa từng có, “Cái lịt mẹ cuộc đời” một câu nói hết sức quen thuộc lại văng ra
Người yêu mới của Linh, hiển nhiên là một người rất đẹp trai và giàu, thế thì mình chấp nhận vậy
Nói tới đây đã thấy người ta hơn mình về cái gì rồi, Phong thật sự rất buồn vì người đã kéo cậu ra khỏi vùng tối ấy nay đã đẩy cậu ngã trở về
Phong rất tiếc nuối vì cậu vẫn còn nhiều điều với Linh mà cả hai chưa làm, vẫn còn nhiều chuyến đi chơi, vẫn còn những đêm call mất ngủ, vẫn còn cái lên giường nằm sưởi ấm cho nhau nữa
Cuộc đời có nhiều thứ nuối tiếc như vậy đấy
Khi bạn 20 tuổi, bạn có thể mua được món đồ chơi mà năm 10 tuổi bạn không thể mua được, nhưng đã không còn cảm giác vui sướng như hồi đó nữa !
Khi 30 tuổi, bạn đã đủ dũng cảm để theo đuổi cô gái mà năm 20 tuổi bạn không dám theo đuổi, nhưng cô gái ấy đã thành vợ người ta được nhiều năm rồi…
Khi bạn 40 tuổi, bạn muốn tiếp tục mối quan hệ với đám bạn năm 30 tuổi bạn trót bỏ quên, nhưng chợt nhận ra đã mất liên lạc nhiều năm lắm rồi
Có những chuyện, bây giờ không làm, sau này có muốn cũng không làm được
Kể từ đó Phong như trầm mặc hơn, ít tiếp xúc với người khác hơn và hoàn cô lập chính mình
Vì dường như cậu đã thấy được sự thật đằng sau những thứ lấp lánh đó, “Sài Gòn hoa lệ” đúng thật là hoa lệ nhưng hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo
Đi một vòng quanh quận 1 ngay phố đi bộ Nguyễn Huệ, ta có thể thấy mức độ xa hoa của thành phố không ngủ
Những quán ăn, cửa hàng sang trọng, những người ăn mặc đắt tiền trong lúc vô tình cười nói nhưng lại hiển ra vẻ sang chảnh
Nhưng nếu chúng ta đi tới những góc tối sau những nơi sáng ấy thì sao ?
Là những người nghèo, người vô gia cư, họ đang nằm ngủ trước cửa nhà người khác, họ chỉ mong một bữa ăn no hay đơn giản là ngủ ngon cho tới sáng mai mà không chịu cảnh đói lạnh
Sống ở Sài Gòn mặc dù không lâu, nhưng Phong cũng đã trưởng thành không ít, biết chấp nhận nỗi đau và học cách quan sát mọi việc một cách đa chiều
Vì bây giờ Phong nhận ra, việc cần thiết nhất là có tiền chỉ có như thế mình mới thật sự có quyền đứng ngang người ta, còn éo có tiền mày éo là con c*c gì trong mắt người ta cả
Nhiều lúc cần tiền gấp mà chẳng biết làm gì cho lẹ mà kiếm được nhiều tiền hết, có đàn anh hỏi
“Có muốn đi đâm thuê chém mướn không ? Tiền thì nhiều tầm 500-1 triệu nhưng mạng mày thì tao không biết”
“Hay mày đi buôn ma toé không ? Làm vài vụ có tiền ăn mấy năm nhưng phải biết đường mà đi nếu không thì lỏ c*c”
Đứng trước những cám dỗ về đồng tiền thật sự rất lớn, Phong rất dao động nhưng nhớ tới những chuyện lúc trước, thật sự cậu không muốn làm thêm điều mà mình ghét nữa
Nghĩ tới gia đình, Phong càng kiên định hơn vì tiền có thể không có nhưng gia đình thì phải có
Cậu còn nợ cha mẹ rất nhiều, chưa làm gì cho cha mẹ hết mà đi ăn cơm tù chung với anh Khá, như câu nói của Toản “Ai rồi cũng đi tù thôi”, thì bỏ mẹ
Cũng từ đó, Phong xin đi làm thêm mặc dù làm rất nhiều việc khác nhau từ giao hàng, rửa chén, cho tới chạy grab việc gì Phong cũng làm nhưng không được dài lâu
Cho tới lúc Phong đi làm phụ bếp thì cậu quyết định làm dài lâu vì có lẽ là hợp với cậu đi
Phong như từ bỏ tình cảm yêu đương, mà chỉ lo đi kiếm tiền vì sau việc đó cậu nghĩ tình yêu cũng không cần thiết cho lắm
Sau khi làm được có lương, điều đầu tiên Phong làm đó chính là gửi tiền cho cha mẹ cậu, ai cũng vậy thôi
Cái cảm giác cuối cùng mình cũng được đưa tiền cho cha mẹ lại nó sướng vãi lờ, cái cảm giác hạnh phúc nó cứ lâng lâng như sau khi hút cần vậy, và từ đó cậu cũng hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu nói
“Đợi 2 ngày nữa cha mẹ chuyển tiền cho con nha”
Ồ ! Đây là hạnh phúc, hạnh phúc thật sự đối với ai có một gia đình như vậy
Nhà Phong có 4 người, người còn lại là em gái Phong thua cậu hơn 10 tuổi, là một đứa em rất dễ thương, nghe lời
Nhưng đối với Phong nó như một sự tra tấn và trở thành nỗi ám ảnh đối với cậu, vì chứng kiến cảnh em gái ruột của mình phải mặc đồ cũ của người ta cho, phải uống những hộp sữa hư mất vẻ bề ngoài để uống cho rẻ
Mà lòng Phong như muốn điên lên cái cảm giác đó như ai bóp chặt lấy trái tim cậu vậy, còn ruột gan đảo lộn như bị cắt thành từng khúc
Khi thấy em gái cậu vẫn cười vui vẻ khi nhận được những món đồ đó, ừ không có tiền nó vậy đấy tao tin trong số tụi mày sẽ có thằng giống vậy thôi
Tiền lương Phong gửi về nhà là vậy, nhưng Phong vẫn trích một phần nhỏ gửi riêng cho em mình để mua những món đồ mà nó thích
Vài bộ quần áo mới, những món đồ chơi mới thay vì những cái tự tạo từ giấy mà em gái mình nó tự làm ra
Cuộc sống đôi khi là vậy, chúng ta than trách rằng cực khổ nhưng khi chúng ta bận bịu với chính công việc của mình thì cái cực khổ ấy như một phần của chúng ta vậy có người nói đúng
“Bây giờ chịu cực sau này chịu khổ”
Phải đi làm mới biết cái cực cái khổ, ví dụ như khi Phong đi giao hàng với cha cậu, giữa trưa nắng nóng phải đẩy chiếc xe chở hàng tới tận nhà để giao cho người ta
Không những vậy còn bị người ta chửi vô đầu vô cổ nhưng Phong vẫn cười cho ngày cũ đêm qua, có vài lần cậu chửi đỉ mẹ vì thẳng chủ thêm ca, có một số nơi nó bắt mình phải đặt hàng chỗ này chỗ đó, có khi còn đặt trên tầng 2, hoặc 3
Giờ nghĩ lại, trong khi tháng mình làm lương có 7-8 triệu đã khổ vậy rồi, sao cha mẹ mình có thể mua nhà, mua xe, mua đất, lo cho mình học 12 năm trời
Nhiều khi, Phong lo sợ mình thật sự sẽ trở thành phần xấu làm cha mẹ buồn
Vì điều kiện sống làm nên con người, Phong sợ sẽ có một ngày mình trở nên như vậy. Vì để nhắc nhở chính mình cũng như thêm phần kiên định, cậu đã xăm 2 chữ bên hông để mỗi khi nhìn thấy như lời răn dành cho cậu
Hai chữ đó là chữ 罰(Phạt) và chữ 罪(Tội) như trong phim Tokyo Revengers. Nhiều khi cậu mỏi gối trùng vai, ai cũng nói mình sai mà thất bại bị chửi là mất dạy thế mới cay ấy chứ
Có lẽ sau tất cả, thứ bình yên nhất đem lại cho cậu là một giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi
Cũng đúng vì trong giấc mơ chúng ta được làm chính bản thân mình, tự do muốn làm gì thì làm. Điều thú vị nhất đối với Phong là như vậy, vì cậu thường mơ mình sẽ tới những thế giới khác
Nơi mà cậu được làm mọi điều mà ở thế giới thực tại cậu chẳng làm được. Chẳng hạn như một cuộc phiêu lưu đến chân trời mới, hay là những pha combat đã mắt hoặc là trái ôm phải ấp mỹ nữ chẳng hạn thề thằng nào mà chẳng khoái, nó giống như đi tay vịn vậy
Bởi vậy, lúc rảnh cậu cũng hay đọc truyện huyền huyễn, nơi mà có các nhân vật số xui chán đời như cậu được tới thế giới khác để làm lại cuộc đời
Tất nhiên không thể thiếu các trợ giúp để nhân vật chính thành công một cách dễ dàng, như có hệ thống bá cmn đạo như truyện Huyền huyễn: Vô địch từ lúc giáng sinh bắt đầu, Con đường Bá chủ, … tất nhiên nó sẽ hoàn hảo hơn khi là truyện Việt
Không phải Phong ghét Trung Quốc hay có ý kiến gì cả, mà nói thẳng ra thì ghét thật vì đôi khi đang đọc hay mà nó nhồi nhét tư tưởng Nhân dân tệ vô đọc nghe muốn đục vô cổ họng nó vãi lờ
Hay đơn giản là tác giả nó đéo thu mấy con mà người đọc mình thích, hay là thằng lờ nhân vật chính nó đéo quan tâm gì tới con nhỏ mà nó chơi cho đã
Là một thằng con trai lúc mày cởi đồ con gái ra mày thấy gì ? Thấy trách nhiệm, còn thấy vú hay đít là bình thường quá rồi
Mày thấy được thì mày hãy làm, tại con trai mình đã sướng hơn con gái quá rồi, tại thằng em nó sướng thì thằng anh nó cũng sướng theo
Không phải Phong là một thằng simp lỏd hay gì mà đó chính là nguyên tắc của một thằng đàn ông
Mày có thể đánh đít con gái nhưng mày không thể đánh con gái, nguyên tắc đó có từ thời khủng long tiền sử rồi đó là lời dạy của Zeff chân đỏ trong One Piece đã dạy cho Sanji
Còn mấy thằng lờ đánh vợ con thì nó đéo phải con người nữa rồi
Tóm lại, chúng ta cứ sống theo cách mà chúng ta thấy phù hợp với mình, nói thì dễ nhưng mà rất ít người làm được
Như sự khác biệt giữa người nghèo và giàu vậy, người nghèo thì đổ thừa cho hoàn cảnh vì nghèo nó hay xui, còn người giàu thì an ủi người nghèo rằng tiền không mua được hạnh phúc