Chương 27: Thiên phạt-Cấm kỵ

Lúc này trên bầu trời vô số đám mây đen phủ kín khắp cả bầu trời như giáng thiên phạt. Từng đạo lôi điện màu đỏ giáng xuống như phạt người dám nghịch ý thiên đạo !

Dù vậy thì sao ? Tu luyện chính là nghịch thiên mà đi !

“Tại sao lại như vậy ? Thiên phạt tại sao lại xuất hiện ?”

“Chẳng lẽ thiên đạo muốn xoá sổ tiểu Huyền ?”

“Không tốt nhanh mở cấm chế với trận pháp bảo vệ tiểu Huyền !!!”

“Nếu tiểu Huyền mất một cọng lông ta thề sẽ lật tung cả thiện đạo !!!”

Nói là làm sáu đạo thân ảnh chia nhau ra mỗi người đứng một góc toả ra khí tức khủng bố

“Cấm chế mở”

“Trận pháp mở”

Lãnh Nhược Tuyết khuôn mặt tái nhợt thêm mấy phần vì trước mặt nàng là một thân ảnh có chút non nớt nhưng toát ra vô số cỗ mị lực, đôi mắt sáng hơn tinh thần, làn da thắng tuyết, đôi môi hồng hào, cùng chiếc bạch y trắng như tuyết đang lay động theo gió

Vậy mà thân ảnh đang hứng chịu lấy thiên phạt từng đạo lôi kiếp đánh xuống mỗi cái như đòi đi tính mạng hắn

Chỉ vì hắn xuất sinh bị gắn lên cái mác Ma đồng giáng thế mà thiên địa bất dung đòi lấy mạng hắn ?

Vô số ký ức nàng cùng hắn trôi qua, hắn bên nàng 6 năm ngày nào tháng nào năm nào hắn cũng tìm cách để lấy lòng nàng và chọc cho nàng cười và cố xem mặt nàng

Nếu đổi lại người khác đã không thể nhập luân hồi, chỉ vì hắn là đồ đệ nàng nên hắn mới gần gũi với nàng như thế ? Hay là vì nàng chăm sóc hắn từ nhỏ tới lớn nên có vị trí đặc biệt ?

Đều không phải hắn đối với nàng nàng đối với hắn còn hơn cả thế…

Nàng không cho phép, cũng không cho trên đời này bất cứ thì gì có thể gây tổn hại cho hắn nếu có chỉ có thể là nàng

Từng đạo lôi phạt giáng xuống dù chưa tới gần hắn mảy may đã bị các lão tổ đánh tan nhất là Kiếm Ma Lão Tổ người luôn kiệm lời nhưng lúc này hắn một thân một kiếm đứng trên không chém từng đạo lôi kiếp.

Lời nói tuy có ít nhưng hành động là có thể, nhưng sau mỗi lần lôi kiếp giáng xuống thì mạnh lên thêm một chút

Các vị lão tổ vẫn cứng rắn chống trả vì sau lưng họ là hy vọng là tương lai của ma đạo có khi là Tiên vực vì họ thấy được một chút khí tức phiếu miểu như tiên từ hắn

Cho nên bằng mọi giá họ phải bảo toàn hắn an toàn

“Khốn kiếp lôi kiếp càng ngày càng mạnh ! Ta đoán không bao lâu lôi kiếp có thể đạt tới Thánh cảnh uy lực tới lúc đó sẽ rất khó !”

“Haha Kỳ Ma ngươi sợ ? Vậy tránh qua một bên để bọn ta bảo vệ tiểu Huyền !”

“Hừ lão thất phu nói nhăng nói cuội ! Ta hôm nay có bỏ mạng táng thân tại đây cũng bảo toàn hắn an toàn tuyệt đối ! Chỉ là ta sợ lôi kiếp càng mạnh chúng ta không kịp đỡ cho hắn !”

“Hừ coi như ngươi có cốt khí lần này không đấu đá nữa hợp sức với nhau bảo vệ tiểu Huyền !”

“Khặc khặc chính là đúng ý ta”

“Cùng lên a vì tiểu Huyền”

“Giết !!!”

Sức mạnh Thánh cảnh có thể nói huỷ thiên diệt địa cũng không ngoa, vô số chiêu thức được tung ra khiến nơi bế quan một trong những nơi an toàn yên tĩnh nhất giờ đây như biến dạng thành bình địa

“Hừ các ngươi cả đám lão thất phu mau tế pháp bảo ra a còn đứng đó làm màu !!!”

“Ừ ha ngươi nói mới nhớ ! Thông cảm cho người có tuổi a”

“Vô sỉ chứ không phải ngươi tiếc pháp bảo ?”

“Ngươi nói một câu nữa pháp bảo cấp Thánh ta cũng cho nổ”

“Ngon thì làm a”

“...”

Nhờ câu nói của Kỳ Ma Lão Tổ mà cả đám mới tế pháp bảo ra, khổ sống lâu thành tinh đồ mình ai mà chả tiếc ?

Lúc này, sâu bên trong cấm địa càng nhiều khí tức khủng bố cũng dần thức tỉnh

Từng đợt hơi thở truyền đến khiến người nghe nổi da gà như đứng trước cõi U Minh, mang theo ký tức của cấm kỵ

“Đứa nhỏ này…”

“Canh thời cơ giúp hắn…không cho phép hắn bất cứ có tổn hại nào…”

“Biết được đứa trẻ này là đứa trẻ của hi vọng ! Ta sẽ không trơ mắt đứng nhìn hắn có việc ! Chỉ có một việc là…”

“Có vấn đề ?”

“Đúng vậy ta có cảm giác dường như thiên phạt không nhằm vào hắn…”

“Sao ngươi nói vậy ?”

“Nếu thật thiên phạt là vì hắn thì lúc hắn xuất sinh ngày ấy đã thì hắn đã hôi phi yên diệt rồi chứ sao còn tới bây giờ ?”

“Ngươi nói cũng có lý”

“Khoan đã đứa nhỏ này chưa thức tỉnh thể chất !!!”

“Đúng vậy có thể là do thể chất của hắn…”

“Vậy chúng ta chỉ cần chờ đợi nếu có sai xót liền xuất thủ”

“Biết rõ…”

Khung cảnh dời lại chỗ của Huyền, chỉ thấy hắn giờ này ngồi khoanh chân hai mắt nhắm nghiền, ba ngàn búi tóc đen tung bay theo gió như Trích tiên lâm phàm

Bỗng nhiên một đạo lôi kiếp có sức công phá của Thiên Nhân cảnh bất ngờ đánh từ trên đầu hắn xuống

“Không tốt !!!”

“Chết tiệt !!!”

“Nhanh tay lên cứu hắn”

“Khốn nạn không kịp”

Cả đám lão tổ như hụt mất một nhịp tim, trải qua vô số tuế nguyệt như bọn hắn thế mà hôm nay cảm thấy bất lực lo lắng như thế

Trước mắt bọn hắn chỉ có Lãnh Nhược Tuyết là gần nhất thế là cả đám thất thanh kêu lớn

“Tiểu Tuyết cứu tiểu Huyền !!!”

Lãnh Nhược Tuyết là người gần nhất tất nhiên nàng thấy đạo lôi kiếp đó đánh tới đầu tiên nhưng nàng không có ý định ngăn cản.

Không phải vì nàng không kịp ra tay hay nàng trơ mắt đứng nhìn Huyền bị thiên phạt vì tình cảm của nàng đối với hắn có thể nói rất cao.

Khi thấy đạo lôi kiếp đó đánh xuống nơi Huyền trái tim nàng như bị ai đó nắm chặt cảm giác ngột thở đau đớn không thể diễn tả nàng không nói nhiều liền muốn xuất thủ cho dù mất hết tu vi hay thậm chí là đổi mạng cho hắn cũng không than một lời.

Chỉ là trong cõi u minh nàng có cảm giác đạo lôi kiếp đó không gây hại cho hắn cho nên nàng không có ý định xuất thủ nhưng nếu có bất trắc thì nàng là cái thứ nhất xuất thủ

Mối liên hệ này là trong khoảng thời gian 6 năm này nàng cùng hắn tương thông, cả hai đều biết đối phương nghĩ gì chỉ qua ánh mắt

Như nàng thèm ăn món này món kia thì hắn chỉ nhìn là biết liền đi làm cho nàng ăn

“Tiểu Tuyết sao ngươi không xuất thủ ? Ngươi muốn tiểu Huyền táng thân tại đây sao ?”

“Ngươi là hắn sư tôn vậy mà nỡ đứng trơ mắt nhìn hắn bị thiên phạt ? Ngươi có đáng làm sư tôn hắn không ? 6 năm qua ngày nào hắn cũng tìm cách lấy lòng ngươi !!!”

“Ta biết ngươi sát phạt vô tình nhưng hắn là ngươi đồ đệ là hắn được ngươi mang về chăm sóc từng li từng tí mà giờ ngươi đối với hắn như thế này sao ? Ta thất vọng về ngươi !!!”

Các lão tổ như phát điên buông lời chỉ trích Lãnh Nhược Tuyết, dù thế nàng vẫn đứng yên nhưng tâm nàng đang rất loạn nếu lỡ không may Huyền bị thương

Nàng có thể để người đời chỉ trích gièm pha có thể chịu vạn kiếp bất phục vì từ trước tới giờ nàng là người như thế

Nhưng nàng không chịu được cảm giác nếu như hắn nói những lời đó với nàng, nếu như hắn trách móc tại sao không cứu hắn, tại sao lại trơ mắt đứng nhìn hắn chịu thiên phạt ?

Nàng không chịu được…Có câu nói thế này thế gian này không ai được chỉ mình ngươi được

Nếu như đây là có ích dành cho hắn thì nàng cam tâm tình nguyện bị hắn buông lời ghét bỏ

“Các vị lão tổ tiểu Huyền hắn chưa thức tỉnh thể chất”

Lãnh Nhược Tuyết chỉ nhàn nhạt nói vài câu, đúng như tên của nàng băng lãnh như tuyết vô tình

Nhưng đôi mắt nàng luôn khoá chặt vị trí hắn không bỏ lỡ chi tiết nào, không ai để ý kĩ hai bàn tay nàng đã nắm chặt gắt gao

“Cái gì ?”

“Chẳng lẽ là !!!”

“Không thể nào ! Hắn đang thức tỉnh thể chất ?”

“Thức tỉnh thể chất mà trời sinh dị tượng thiên phạt vậy thể chất của hắn nghịch thiên tới mức nào ?”

“Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn hắn hứng thiên phạt ? Hắn chỉ mới 6 tuổi a. Thời điểm đó ta làm gì còn chẳng biết”

“Bây giờ chúng ta chỉ đứng quan sát nếu có sai xót thì sẽ can thiệp. Đừng lo nếu hắn bị gì ta là cái thứ nhất đứng ra !”

Lãnh Nhược Tuyết giọng nói sát ý khiến người nghe không khỏi thấy một không khí chết người

“Tiểu Tuyết bọn ta vừa nãy có nói hơi quá. Mong ngươi không để bụng”

“Đúng vậy vì vấn đề an nguy của tiểu Huyền nên bọn ta mới gấp như thế !”

“Các vị lão tổ không cần thiết. Mọi người lo lắng cho tiểu Huyền như vậy ta cũng rất vui

Bổn Thánh chủ thay mặt tiểu Huyền đa tạ các vị nếu sau này tiểu Huyền có làm sai cũng đừng trách móc hắn coi như xem trên bổn Thánh chủ mặt !”

Lãnh Nhược Tuyết lần đầu tiên trong đời hạ thấp tư thái mà vì một người như thế.

Nếu đổi lại lúc trước chỉ cần nàng thích vậy mà vì một người mà đem uy nghiêm của mình vứt sạch sành sanh

“Tiểu Tuyết không cần như vậy ! Tiểu Huyền đứa bé này hiểu chuyện cũng không làm bọn ta phật lòng”

“Đúng vậy ta còn xem hắn như cháu ruột đâu ! Ta thương hắn còn không hết”

“Oẹ vô sỉ ngươi cút ra chỗ khác cái đồ biến thái !!!”

“Ta chỉ nói thật a”

“Nhìn là đạo lôi kiếp đó chuẩn bị đánh xuống ! Tiểu Huyền sẽ không sao chứ ?”

“Tin tưởng vào tiểu Huyền ! Mệnh hắn chưa dừng tại đây đâu hắn còn vấn đỉnh cửu thiên cùng chúng ta thọ cùng trời đất mà !!!”

“Ta biết nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết tin tưởng vào hắn ! Nếu hắn không vượt qua được cái này làm thế nào hắn vấn đỉnh ?

Làm thế nào hắn chao liệng cửu thiên ? Làm thế nào bắt tiên tử trên chín tầng trời khiến nàng sinh cho hắn cái bảo…”

“Ách…”

Lúc này Lãnh Nhược Tuyết gương mặt lạnh hơn mấy phần, sát ý xung quanh càng nồng nặc khiến địa hình bóp méo biến dạng

“Kỳ Ma bảo trọng a”

“Kỳ Ma hưởng thọ…”

“Liệm a”

Nhìn Lãnh Nhược Tuyết tràn đầy sát ý, Kỳ Ma Lão Tổ mặt đầy mồ hôi vội vã giải thích

“Tiểu Tuyết không phải tiểu Huyền ăn nói xà lơ gì đâu ? Ngươi xem tiểu Huyền hắn dễ thương như vậy làm sao có ý nghĩ xấu xa đó đâu !

Chỉ là đám lão già chúng ta tuổi gần đất xa trời nên mới muốn bồng cháu sớm xíu thôi nha…”

Nhìn Lãnh Nhược Tuyết vẫn im lặng không nói, mồ hôi của Kỳ Ma Lão Tổ càng lúc càng tuôn rơi to như hạt dưa

“Ực ực”