"Tiểu Bạch, ta cảm thấy thất bại quá , hiện tại Lý Tầm Hoan vừa nhìn thấy ta là tránh!" Đường Nhược Du tìm tới Lý Mộc tố khổ : "Lòng tin của ta sắp bị đả kích hết sạch rồi!"
Lý Mộc mở « võ lâm nhật báo », lại thu nạp giang hồ hào khách, giày vò đến phong sinh thủy khởi.
Còn điều Đường Nhược Du muốn làm chỉ vẻn vẹn là đi tìm Lý Tầm Hoan cà chút cảm giác tồn tại, bồi dưỡng chút tình cảm cơ sở , thì lại gặp trắc trở khắp nơi.
So sánh hai bên làm Đường Nhược Du cảm thấy rất là uể oải.
"Không nên a!" Lý Mộc bất chợt nhìn Đường Nhược Du, nói : "Không phải ta đã bày cách cho cô rồi sao?"
"Ta chiếu theo cách ngươi nói để làm đó !" Đường Nhược Du tức giận nói : " Tìm hắn uống trà, nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên thổ lộ tí ái mộ. Ai biết sau khi gặp mặt vài lần, Lý Tầm Hoan bắt đầu kiếm cớ trốn tránh ta, đúng là một tên không hiểu phong tình mà!"
"Với tu dưỡng và phẩm hạnh của Lý Tầm Hoan, đâu đến mức thất lễ như thế ! Huống chi, còn ân tình của ta nữa chứ ." Lý Mộc nhíu mày, hỏi : "Đường Nhược Du, có phải cô làm chuyện gì quá phận rồi phải không?"
"Không có a!"Ánh mắt Đường Nhược Du hiện lên vẻ bối rối.
Ai!
Lý Mộc thầm thở dài, nhìn Đường Nhược Du, trịnh trọng nói: "Đường Nhược Du, nếu như làm chuyện gì quá phận thật thì tốt nhất lên nói cho ta, việc này liên quan đến chuyện hai chúng ta có thể trở về được hay không đấy?"
Đường Nhược Du không dám nhìn Lý Mộc, lúng túng nói: "Ta. . . Không phải là ta thấy tốc độ quá chậm, lên muốn thúc đẩy nhanh hơn một chút, lên tán hắn mấy câu sao, ta thề, chỉ có mỗi việc nhỏ như thế thôi!"
"Tán?"Con mắt Lý Mộc lồi ra , trợn trừng.
Đường Nhược Du vươn ngón út ra , gượng cười: "Chỉ có mấy câu thôi , ai biết hắn lại chả biết đùa như thế!"
Trong lòng Lý Mộc hiện lên một dự cảm không tốt: "Tán như thế nào?"
Đường Nhược Du ấp a ấp úng, đỏ mặt nói: "Ví dụ như 'Ngươi dùng phi đao để lại trên tay ta một vết cắt , rồi để lại vết cắt trên tay ngươi , như vậy chúng ta thành một cặp' . . ."
Lý Mộc: ". . ."
Đường Nhược Du không dám nhìn Lý Mộc, tiếp tục nói: "Trong nụ cười của ngươi không có rượu, sao ta lại say giống như tiểu cẩu a. . ."
Trên trán Lý Mộc nổi đầy gân xanh, hắn không cách nào tưởng tượng ra cái vẻ mặt của Lý Tầm Hoan khi nghe được mấy câu này!
Đường Nhược Du chỉ chỉ hai đầu ngón tay vào với nhau , nhăn nhó nói: "Ta muốn hỏi một con đường, đường đến trái tim ngươi !"
Lý Mộc: ". . ."
Đường Nhược Du: "Ta hỏi Lý Tham Hoa 'Ngươi biết ngươi và con khỉ khác nhau ở đâu không ?', sau đó ta nói cho hắn biết : 'Một đằng thì ở trong sơn động, một đằng thì ở trong tim ta' . . ."
Lý Mộc bị Đường Nhược Du làm cho giận điên người , dở khóc dở cười: "Còn gì nữa không?"
Đường Nhược Du cúi đầu: "Còn nhiều lắm!"
Lý Mộc: "Nói nghe một chút xem."
Đường Nhược Du: "Ngươi biết ngươi và ngôi sao khác nhau ở đâu không ? Ngôi sao thắp sáng bầu trời đêm còn ngươi thắp sáng trái tim ta. . ."
"Đêm đông gió lạnh thổi hoa lá , ta nghĩ đến người ở trong nhà. . ."
"Ngươi là thuộc về ai ? Không, ngươi thuộc về ta. . ."
"Đoán xem trái tim ta ở đâu ? Ở trong lòng của ngươi. . ."
. ..
Nghe đến câu cuối cùng, Lý Mộc tức đen toàn thân.
Đây mà gọi là tán một chút sao?
Đây là tán bất động, cứng rắn tán a!
Lý Thám Hoa, đã làm khó ngươi rồi , làm khó ngươi chịu đựng nàng lâu như vậy!
Đường Nhược Du sợ hãi hỏi: "Lý Tiểu Bạch, ta làm sai rồi à?"
Lý Mộc: "Ngươi cứ nói đi!"
Đường Nhược Du: "Thế nhưng ta nghe đám hảo tỷ muội nói, mấy lời này lúc yêu đương dùng rất tốt a , thậm chí ta còn cẩn thận học rất nhiều a!"
"Tỷ tỷ, đó là thế kỷ hai mươi mốt, nơi này là Minh triều có được không hả? Ngươi dùng mấy cái lời sến sẩm của thế kỷ hai mươi mốt để tán vị cổ nhân mấy trăm năm trước , ngươi nghĩ cái gì trong đầu thế ?" Lý Mộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : "Muốn thơ thì ngươi cũng lên dùng thơ của Nạp Lan Dung Nhược a, nhân sinh nhược thủy như sơ kiến , chà sự thu phong bi họa phiến (1 ); nhân sinh hà như bất tương thức , lưu quân bất trụ ích thê kỳ , hồi lang nhất thốn tương tư địa , bối đăng hòa nguyệt tựu hoa âm (2). . . Những câu thơ mỹ đến thế nào a , không đủ cho cô dùng hay sao ? Sao nhất định phải thể hiện cái chỉ số IQ của mình hả ?"
Đường Nhược Du mở to hai mắt nhìn: "Ngươi đâu nói cho ta biết ! Hơn nữa , ta cũng không hiểu ý của mấy câu ấy là như nào ! Nói ra lại thành bêu xấu thì chẳng phải là càng hỏng bét à!"
"Đúng !" Lý Mộc gượng cười, tay bóp trán : "Tỷ tỷ, ta sai rồi! Trong khoảng thời gian này ngươi đừng đi ra ngoài nữa , chuyện kế tiếp cứ để ta tới an bài, có được không?"
Đường Nhược Du bĩu môi: "Như thế thì còn tạm được!"
Lý Mộc hít sâu, trời đất bao la, hộ khách lớn nhất, dù trí thông minh thấp cũng không thể từ bỏ, vì công trạng, nhịn!
Đường Nhược Du trợn mắt nhìn Lý Mộc, nói: "Tiểu Bạch, ta thấy bài báo liên quan đến Lâm Tiên Nhi rồi , làm không tệ, bước kế tiếp có phải đến Lâm Thi m không . Ta cảm thấy, sở dĩ ta thất bại, căn bản không phải nguyên nhân ở ta , mà bởi vì trong lòng Lý Tầm Hoan vẫn muốn lấy Lâm Thi m, chứ nếu không ta đã sớm thành công rồi!"
Lý Mộc triệt để thất vọng với trí thông minh của Đường Nhược Du rồi , hắn chẳng muốn giải thích cho Đường Nhược Du một tí nào nữa.
Hắn liên tục bày mưu nghĩ kế trong Tiểu Lý Phi Đao, vậy mà cuối cùng đến chỗ của Đường Nhược Du thì bị chặn lại.
Đường đại tiểu thư luôn vô tình hoặc cố ý gia tăng độ khó của nhiệm vụ.
Lý Mộc nói qua loa cho xong : "Đừng có gấp, sắp đến phiên rồi ! Đường tỷ tỷ, ngươi cũng mệt mỏi cả một ngày rồi , có phải không, về phòng nghỉ ngơi một lát đi nhé?"
. ..
Vất vả lắm mới khuyên được Đường Nhược Du đi , Lý Mộc thở phào nhẹ nhõm, ngồi về bên bàn vừa đọc sách vừa thôi diễn hoàn thiện kế hoạch tương lai.
Đường Nhược Du là một nhân tố không ổn định , ngoại trừ thêm phiền toái ra thì chắc chắn không thể trông đợi được vào rồi.
Lý Mộc chỉ có thể dựa vào bản thân , mà như vậy cũng có nghĩa là độ khó của nhiệm vụ tăng lên nhiều.
Rốt cuộc, người mang thai chính là Đường Nhược Du chứ không phải là hắn.
COn đường để Đường Nhược Du và Lý Tầm Hoan bồi dưỡng tình cảm gì gì đó , đã được chứng minh là không làm được!
Có lẽ chỉ có thể đi con đường bạo lực tác hợp thôi!
Thật ra .
Kế hoạch được tiến hành đến bây giờ, con bài trong tay Lý Mộc cũng sắp hết.
« Võ lâm nhật báo » là nền tảng giúp Lý Mộc có được tiếng nói của mình , nhất định phải khống chế tuyệt đối mới được.
Vì tạo lên uy quyền và lực ảnh hưởng cho « võ lâm nhật báo », trên trang đầu Lý Mộc đã vạch trần những chuyện bí ẩn trên giang hồ , và hầu hết đều là đại sự có tồn tại trong tiểu thuyết.
Vài ngày liên tục bộc phát như vậy, khiến con bài nắm trong tay hắn cũng tiêu hao sắp hết!
Dù sao , tuy tiểu thuyết Cổ Long dù đồ sộ như vậy , nhưng không mô tả nhiều chuyện tự thuật.
Nếu cứ kéo dài thêm, thì e rằng chỉ có thể làm giống truyền thông vô lương ở xã hội hiện đại , tự biên chuyện xưa!
Nhưng nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính uy quyền của « võ lâm nhật báo » , tạo thành bất lợi cực lớn cho kế hoạch của Lý Mộc, vì thế , trước khi lá bài tẩy của Lý Mộc bị đánh hết , hắn phải hoàn thành tất cả bố cục của mình , thậm chí phải hoàn thành cả nhiệm vụ.
Bỏ ra nhiều như vậy, không sai biệt lắm đã đến thời điểm thu hoạch!
Trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao, Lý Mộc lợi dụng trăm phần trăm bị tay không tiếp dao sắc và kim độn, cùng với ưu thế biết rõ kịch bản, đem mình đứng ở thế gần như vô địch.
Trong lòng đám người ở Hưng Vân sơn trang đều cho rằng hắn không có nhược điểm.
Nhưng chỉ bản thân Lý Mộc rõ ràng, hắn có một nhược điểm cực lớn , đó chính là Đường Nhược Du.
Một khi Đường Nhược Du xảy ra chuyện thì nhiệm vụ của hắn cũng thất bại.
Hắn sẽ bị cưỡng chế điều về.
Đến lúc đó, kệ cho hắn ưu tú cỡ nào , tất cả những cố gắng trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao của hắn sẽ đổ hết xuống sông xuống biển , vì thế Lý Mộc luôn một mực cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của Đường Nhược Du.
Đem Đường Nhược Du thả ra đi bồi dưỡng tình cảm với Lý Tầm Hoan cũng có nguy hiểm cực lớn !
Kế hoạch này đi không thông, cũng giúp Lý Mộc cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Chí ít cũng giúp hắn từ bỏ con đường thông qua Đường Nhược Du để dùng biện pháp của mình hoàn thành nhiệm vụ.
===========================
*1 *2 / Mộc lan hoa lệnh - Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu
Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến,
Hà sự thu phong bi hoạ phiến?
---------------------------------------
Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ
Thì đâu có chuyện gió thu khiến quạt đau lòng
-----------------------------------------------
Nhân sinh hà như bất tương thức
Lưu quân bất trụ ích thê kỳ
Hồi lang nhất thốn tương tư địa
Bối đăng hòa nguyệt tựu hoa âm
--------------------------------------------
Nhân sinh nếu như không gặp lại
Thì quân không thể sẽ không buồn
Hành lang một tấc in kỷ niệm
Ngọn đèn le lói cùng ánh trăng
----------------------------------------------
Chắc thế , chịu , dịch bừa thôi