Chương 30: Tầm quan trọng của nền tảng

Thiết Truyền Giáp rời đi.

Lý Mộc lập tức thu hồi sắc mặt , quay đầu ngồi đối diện với một vị thư sinh thoạt nhìn có vẻ nghèo túng đang ngồi phía sau bàn đọc sách múa bút thành văn: "Trần Trường Sinh, nhớ này ."

Trần Trường Sinh nhanh chóng chuẩn bị một tờ giấy trắng mới : "Xã trưởng, mời nói."

Lý Mộc trầm mặc một lát rồi nói: "Tiêu đề trang thứ hai của ngày mai là 'Thiết Truyền Giáp nước mắt vẩy ban biên tập, một đời anh hào rơi lệ ' ."

Cánh tay đang cầm bút của Trần Trường Sinh run lên, một chút mực nhỏ lên tờ giấy tuyên chỉ trước mặt , hắn ngẩng đầu nhìn Lý Mộc một chút rồi khẽ lắc đầu, đặt bút viết tiêu đề.

Lý Mộc nâng cằm lên, nói: "Trường sinh , đã có tiêu đề , chuyện về Thiết Truyền Giáp ngươi cũng biết, nội dung còn lại ngươi cứ tưởng tượng ra rồi bổ sung vào, nhưng nội dung phải xoay quanh mấy cái chủ đề như 'Xúc động phẫn nộ' 'Trung nghĩa' 'Bất đắc dĩ' . Càng phiến tình, càng bắt mắt người xem càng tốt, chúng ta cũng lên mượn đợt hỏa lực này đem Thiết Truyền Giáp tạo thành tấm gương nghĩa khí vô song điển hình. Vốn ta nghĩ chủ đề về Thiết Truyền Giáp cũng bớt hot rồi , ai dè hắn lại đưa tới một đợt trợ công mới , không uổng công ta gọi hắn một tiếng thúc , quả là ra sức nha!"

Ngay cả người mình cũng hố, làm người đừng như Lý Tiểu Bạch a!

Điền Thất lau máu mũi, không nhịn được mà sợ run cả người, đi theo Lý Mộc càng lâu , hắn càng cảm nhận được chênh lệch của mình với Lý Mộc!

Sự kinh khủng của Lý Mộc không chỉ thể hiện ở chuyện võ công của hắn cực cao , mà còn ở khía cạnh thủ đoạn của hắn và tác phong làm việc không kiêng kị bất cứ điều gì.

Đến tận bây giờ Điền Thất vẫn còn nhớ như in lúc vị Thiếu Lâm hộ pháp đại sư Tâm Mi bị lừa tới.

Lúc ấy, Tâm Mi đại sư quỳ gối dưới kiếm của Lý Tiểu Bạch thà chết chứ không chịu khuất phục.

Nhưng Lý Tiểu Bạch dùng một khối thịt chó và một đám nữ tử thanh lâu, cứ thế bức bách Tâm Mi đại sư ký điều ước hộ vệ...

Đương nhiên.

Điều làm Điền Thất cảm thấy kinh khủng nhất là, sự quen thuộc với chuyện giang hồ của Lý Tiểu Bạch.

Cái trình độ quen thuộc ấy nó như kiểu hắn là một vị thần linh chân chính vậy , tất cả mọi chuyện trên đời đều không tránh khỏi tầm mắt của hắn.

Không gì không biết, thủ đoạn quỷ dị, lại không tiêu diệt nổi...

Thử hỏi gặp phải cái dạng người này , ai mà không sợ hãi cơ chứ?

...

"Xã trưởng, chuyện về Thiết Truyền Giáp ta sẽ cẩn thận trau chuốt hoàn thành." Trần Trường Sinh vươn tay để tờ giấy tuyên chỉ dời sang một bên, lấy ra một tờ mới : "Hai canh giờ nữa , Lý lão bản sẽ tới lấy tập san mẫu cho ngày mai , nhưng đề tài trang đầu vẫn chưa xác định?"

"Trang đầu sao?"

Lý Mộc theo bản năng nhìn về phía Lãnh Hương tiểu trúc đối diện Thanh Tâm cư .

Không biết vì nguyên nhân gì, mà từ lúc hắn tiến vào Hưng Vân sơn trang đến giờ, Lâm Tiên Nhi vẫn một mực không chịu xuất hiện.

Ngay cả lão tử trên danh nghĩa của nàng là Ma Tử Đô quản gia của Hưng Vân sơn trang cũng đột nhiên biến mất không chút tăm tích!

Trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao, Lâm Tiên Nhi chắc chắn là một nữ nhân cực kỳ tâm kế, có thể nói, nam nhân của toàn giang hồ đều bị nàng lợi dụng và đùa nghịch trong lòng bàn tay .

Bản thân là một vị võ lâm tân tú mới quật khởi, Lý Mộc vẫn luôn mong chờ có thể cùng Lâm Tiên Nhi có một cuộc gặp mặt đầy lãng mạn , mặc dù hắn chỉ đơn thuần là thưởng thức chứ không thực sự cắn câu, để ngày sau có nhớ lại, cũng coi như là thêm chút đặc sắc trong hành trình tại thế giới Tiểu Lý Phi Đao a!

Đáng tiếc, cuối cùng không có cơ hội!

Lý Mộc khẽ thở dài, đáp hết mấy cái suy nghĩ tạp nham, chậm rãi nói: "Trần Trường Sinh, nhớ này , tiêu đề trang nhất là 'Một Lâm Tiên Nhi chân chính,những nam nhân phía sau võ lâm đệ nhất mỹ nhân ‘..."

Phốc!

Điền Thất chấn kinh, tí nữa phun ngụm lão huyết ra ngoài!

Cuối cùng Lâm Tiên Nhi cũng lên trang nhất sao?

Nhưng cái tiêu đề này là cái quỷ gì thế?

Chẳng lẽ thực tế Lâm Tiên Nhi không phải thanh thuần đáng yêu như Lâm Tiên Nhi mà hắn nhìn thấy sao?

Đây mới là giang hồ mà hắn biết sao?

Vì sao mỗi người đều có gương mặt thứ hai?

Đột nhiên.

Trái tim của Điền Thất gia cảm thấy quặn đau , có cảm giác mình giống như một con chim non mới sơ nhập giang hồ, cả đời sống vô dụng rồi...

...

Lúc chạng vạng tối, Long Tiếu Vân tới tìm Lý Mộc: "Lý thiếu hiệp, « võ lâm nhật báo » đã phát hành được hơn hai vạn tờ một ngày , nhu cầu ở khắp nơi đang càng ngày càng tăng, trước mắt chúng ta đã lỗ ròng một vạn tám ngàn lượng bạc , dựa theo tốc độ tiêu hao này thì khoản tiền thưởng để đối phó với Mai Hoa đạo không chống được mấy ngày nữa đâu?"

Mấy ngày gần đây, chuyện về « Lân Hoa bảo giám » và « võ lâm nhật báo » khiến Long Tiếu Vân Chịu phải chịu áp lực vô cùng lớn.

Mặt mũi hắn tiều tụy hẳn , hoàn toàn không còn cái phong thái hăng hái của Long Tứ gia gặp gỡ lúc ban đầu.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám cắt đứt hợp tác với Lý Mộc.

Nếu như nói ngay từ đầu, khi mới hợp tác với Lý Mộc, Long Tiếu Vân vẫn còn cảm thấy mình vẫn chiếm được chút thượng phong,

Thì theo thời gian , thủ đoạn của Lý Mộc càng ngày càng cường đại, vị Long Tứ gia đã từng cao cao tại thượng đã bị trói lên chiến thuyền của Lý Mộc, biến thành kẻ phụ thuộc.

Điều đáng buồn chính là, ngay chút dũng khí để phản kháng hắn cũng không đề lên nổi.

Có đôi khi, Long Tiếu Vân có cảm giác như Lý Mộc mới là chủ nhân của Hưng Vân sơn trang, còn hắn chỉ là môn hạ chó săn cho Lý Mộc.

"Số tiền thưởng kia còn có thể chống đỡ được mấy ngày nữa?" Lý Mộc hỏi.

"Nhiều nhất là bảy ngày." Long Tiếu Vân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói : "Lý thiếu hiệp, người cung cấp ngân lượng là vài danh môn đại hộ , thế lực của bọn họ trải rộng ở cả giang hồ và triều đình, nếu như bị bọn họ phát hiện ra chúng ta tham ô tiền thưởng..."

"Phát hiện thì đã làm sao ? Mới chỉ tên Mai Hoa đạo đã khiến lá gan của bọn họ tí nữa thì vỡ ra rồi , thế mà cũng đòi làm danh môn đại hộ !" Lý Mộc xùy cười : "Bọn họ sợ Mai Hoa đạo , chẳng lẽ không sợ ta sao?"

"..." Long Tiếu Vân xấu hổ cười theo , uyển chuyển nói : " Lý thiếu hiệp, ý ta không phải như thế , ta là sợ ngân lượng mà hết thì « võ lâm nhật báo » phải đình bản, làm lỡ đại kế của công tử , chúng ta có lên tăng giá báo lên một chút để vãn hồi lại chút chi phí."

"Đúng là đám thiển cận , chỉ nhìn thấy cái lợi nhỏ trước mắt mà không biết được tầm quan trọng của việc xây dựng nền tảng !" Lý Mộc thở dài :"Long Tứ gia, tiêu đề trang nhất ngày mai là phong lưu tình sử của võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi, ta tin rằng sau ngày mai , số lượng tiêu thụ sẽ còn tăng lớn hơn nữa , chờ sau khi ổn định , hãy liên hệ với đám thương gia nổi tiếng bàn về chuyện quảng cáo đi, ta nghĩ, bọn họ sẽ rất tình nguyện đổ đống tiền vào !"

Nền móng của cái gì?

Long Tiếu Vân nghe mà không hiểu.

Nhưng còn về chuyện quảng cáo thì hắn cũng hiểu , trong đầu hắn thầm tính toán một phen , đề nghị của Lý Mộc có tính khả thi rất cao.

Vấn đề tiền bạc làm hắn đau đầu mấy ngày nay lập tức được giải quyết!

Long Tiếu Vân khẽ thở dài , quả nhiên người so với người thật tức chết mà!

Chẳng qua , đối với cái kiểu yêu dị của Lý Mộc, Long Tiếu Vân đã có thể giữ tâm mình bình tĩnh , như vậy là rất tốt rồi.

Dù sao.

Hắn tận mắt chứng kiến quá trình quật khởi của Lý Mộc.

Vào thời điểm khi Lý Mộc mới tới Hưng Vân sơn trang , bên người hắn chỉ có Tra Mãnh, Ngu Nhị tiên sinh và Bích Huyết Song Xà , bốn tên võ lâm cao thủ nhị lưu .

Mặc dù bản thân hắn cũng xây dựng được chút danh tiếng , nhưng ở một nơi rộng lớn như giang hồ này , thì chút danh khí ấy cũng chẳng gây ra được chút sóng gió gì.

Vậy mà bây giờ, mới chỉ ngắn ngủi có hơn mười ngày, bên cạnh hắn đã có thêm Điền Thất, Công Tôn Ma Vân, Thiết Địch tiên sinh, Thiếu Lâm tự Tâm Mi đại sư và một đám danh túc giang hồ.

Hơn nữa chỉ dựa vào một bản « võ lâm nhật báo », đã đem giang hồ quấy đến sóng gió đầy trời.

Hoàn toàn có thể gọi là lật tay thành mây trở tay thành mưa.

Long Tiếu Vân đã từng nghĩ nhi tử nhà mình văn võ song toàn, trí lực siêu quần, đủ để được xưng tụng là yêu nghiệt.

Nhưng so với Lý Tiểu Bạch thì quả thực chẳng khác gì đom đóm đi so với vầng trăng, không có một chút gì gọi là đáng để so sánh!

Long Tiếu Vân cũng không hề tin vào lời nói lúc trước của Lý Mộc, cái gì mà tất cả hành động chỉ vì sư tỷ của hắn có thể có được kết cục tốt!

Những việc mà Lý Tiểu Bạch làm , bất kể là nhìn ở phương diện nào đều cho ra kết quả là muốn nhất thống giang hồ, làm võ lâm minh chủ.

Long Tiếu Vân cảm thấy vô cùng may mắn, may mà mình sớm nhận ra tình hình , hạ thấp tư thái, chứ nếu không đắc tội với yêu nghiệt như thế này thì không chừng kết cục của hắn sẽ chẳng tốt đẹp gì !

"Quảng cáo định giá như nào?" Long Tiếu Vân khiêm tốn hỏi.

"Đấu giá!" Lý Mộc nhớ tới độ vơ vét của cải của sách lược marketing thời hậu thế, cười lạnh nói: " Ai đáp ra nhiều tiền nhất thì có thể đưa lên trang nhất!"

"Đã hiểu !" Long Tiếu Vân gật đầu, nhưng không hề có ý rời đi mà ngược cứ đứng nhìn Lý Mộc, có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Long Tứ gia, còn chuyện gì sao?" Lý Mộc hỏi.

"Lý thiếu hiệp, « Lân Hoa bảo giám »..." Long Tiếu Vân hít một hơi thật sâu , dứt khoát móc từ trong ngực ra một quyển sách : "Ta định đem « Lân Hoa bảo giám » hiến cho thiếu hiệp, chỉ cầu thiếu hiệp có thể bảo vệ Long gia yên ổn vượt qua cơn sóng gió này."

Sợ hàng!

Lý Mộc đương nhiên biết ý của Long Tiếu Vân là gì , hắn nhận bản « Lân Hoa bảo giám » Long Tiếu Vân đưa cho , nhếch miệng đầy khinh bỉ : "Thôi, ngươi đến nói với Lý chưởng quỹ , bảo hắn trên tờ báo ngày mai thêm một tin tức, nói « Lân Hoa bảo giám » đang ở trong tay của ta!"