Chương 2: Hộ Khách đổi ý

"Ta là Lý Mộc, nhân viên thực tập thuộc công ty Vạn Giới Giải Mộng , nhiệm vụ hiện tại của ta là đưa cho Lý Tầm Hoan một muội tử. . ."

Vạn dặm tuyết bay, gió lạnh như đao.

Thế giới Tiểu Lý Phi Đao , trong một khách sạn ở trấn nhỏ nằm trên con đường thông giữa quan ngoại đến quan nội , khi Đường Nhược Du vừa xuất hiện thì lập tức độc thoại trong lòng Lý Mộc bị đánh gãy.

Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.

Trên đầu Lý Mộc đội tóc giả , cổ quấn khăn quàng , mặc một chiếc áo bông lông vịt có kiểu dáng thời Minh , sau lưng là bọc hành lý có dắt theo một thanh kiếm kiểu dáng hoa lệ , có thể nói là giống y như một thiếu niên hiệp khách cổ trang vậy.

Còn Đường Nhược Du thì vẫn cái kiểu tóc đuôi ngựa như trước , nàng mặc một chiếc áo liền váy kiểu dáng mát mẻ , thậm chí trong tay của nàng vẫn còn đang bưng một cốc trà sữa đá nữa chứ.

Nhìn thấy hộ khách mặc bộ này , Lý Mộc đã hiểu ra rằng tình huống xấu nhất đã xảy ra , nhiệm vụ của hắn bị ép thăng cấp.

"Đường Nhược Du, cô không chuẩn bị cái gì à ?" Lý Mộc không cam lòng hỏi một câu tuyệt vọng .

Đường Nhược Du ngây ngốc nhìn hoàn cảnh xung quanh: "Chuẩn bị cái gì?"

"Ta đã nhắc nhở cô ." Lý Mộc bất đắc dĩ nói.

Kinh nghiệm yếu kém của Giải Mộng sư thực tập đã thể hiện một cách cực kỳ tinh tế trong thời khắc này, hắn đã không nhấn mạnh sự nguy hiểm và tính chân thực khi xuyên Việt đến thế giới khác cho hộ khách biết rõ.

"Ơ , ta cứ tưởng mình nằm mơ ." Đường Nhược Du nhìn trái nhìn phải, giang hai cánh tay ra, hưng phấn xoay một vòng : "Chắc lúc này cũng đang nằm mơ a ! Bên ngoài là băng thiên tuyết địa thế mà ta có tí cảm giác lạnh nào đâu! Đúng là một giấc mơ thú vị a! Không ngờ kịch bản lại nối với phần trước , quá thần kỳ mà."

Mặt Lý Mộc đen xì : "Đường tiểu thư, thật tiếc khi phải nói cho cô, đây không phải nằm mơ,cô có nhìn thấy vòng bảo hộ này không ? Chúng ta có năm phút để quá độ, trong quá trình được bảo hộ , thế giới bên ngoài không thể nào ảnh hưởng đến chúng ta. Sau năm phút nữa chúng ta sẽ chân chính bước vào thế giới Tiểu Lý Phi Đao ."

"Không phải nằm mơ à ?" Đường Nhược Du nghi hoặc hỏi.

Tay nàng lén lút cấu bắp đùi của mình, dùng cách nguyên thủy nhất để kiểm tra xem có phải nằm mơ hay không.

Cảm xúc chân thực quá, đau.

Và điểm quan trọng nhất là không tỉnh lại từ trong mộng nha .

Mặt Đường Nhược Du lập tức trắng bệch.

Lý Mộc bĩu môi: "Kiểm tra xong rồi hả ?"

Đường Nhược Du không trả lời Lý Mộc, nàng nhớ tới một chuyện còn đáng sợ hơn , run giọng hỏi: "Hợp đồng trong trí nhớ của ta cũng là thật à ?"

Lý Mộc nói: "Đúng thế."

Đường Nhược Du hỏi: "Chúng ta xuyên Việt thật rồi sao ?"

Lý Mộc nói: "Đúng."

Đường Nhược Du hỏi với giọng ngập ngừng : " Ta tới đây để diễn với Lý Tầm Hoan một câu chuyện tình yêu lãng mạn a ?".

Lý Mộc nhìn nàng một cái, gật đầu: "Nói chính xác hơn là mang thai con của hắn! Hơn nữa , nhất định phải mang thai!"

Mặt Đường Nhược Du lập tức đỏ nựng , trừng mắt với Lý Mộc nói: "Khi ta đang mơ đẹp ngươi đừng có nói mấy cái chuyện buồn nôn thế được không !"

"Buồn nôn á ?" Lý Mộc nhíu mày , nói : "Trước khi hành trình này bắt đầu, ta xin xác nhận thêm một lần nữa là mặc kệ quá trình này nó ra làm sao , mục đích cuối cùng của chúng ta là để cô mang thai hài tử của Lý Tầm Hoan, chỉ khi đạt được kết quả này thì hợp đồng của của chúng ta mới có thể kết thúc."

"Nhất định phải thế ?" Sắc mặt Đường Nhược Du thoáng đổi .

"Đúng thế." Lý Mộc nói.

Đường Nhược Du cứng đờ : "Ta có thể đổi ý được không?"

Đương nhiên là có thể đổi ý rồi , nhưng điều đó cũng coi như nhiệm vụ đầu tiên của hắn thất bại a!

Lương tâm á ?

So với vị trí chính thức trong công ty giải mộng thì nó đáng kể gì !

Ngay khi lập chí trở thành nhân viên chính thức của công ty giải mộng , mấy cái thứ như đạo đức đều đã bị Lý Mộc vứt lên chín tầng mây rồi .

Ngẫm lại tương lai tốt đẹp của công ty giải mộng và những tiền bối thất bại , Lý Mộc hít sâu một hơi, trong nháy mắt cứng rắn : "Lúc cô ký tên lên bản hợp đồng thì đã không còn đường lui nữa rồi ! Đường Nhược Du tiểu thư, lúc ký hợp đồng ta đã nhắc nhở cô lên nghiêm túc cân nhắc."

"Thế nhưng, ta tưởng chỉ là nằm mơ , mà ở trong mơ thì đương nhiên cứ thích làm gì thì làm thôi!" Đường Nhược Du giống như một con khỉ, quan sát đám nhân sĩ võ lâm bên ngoài , nàng xích lại gần Lý Mộc, kéo cánh tay hắn , đôi mắt ngập nước khẩn cầu : "Tiểu ca ca, chúng ta chỉ yêu đương chứ không mang thai hài tử có được không?"

Ha ha!

Chỉ yêu đương không mang thai hài tử?

Chơi lưu manh thế !

Lý Mộc khinh bỉ nhìn cánh tay mềm mại đang bám lấy hắn , mỉm cười: "Không được!"

Tất sát kỹ lần nào cũng trúng vậy mà mất hiệu lực, Đường Nhược Du bỗng hất cánh tay Lý Mộc ra, cả giận nói: "Sao ngươi lại cố chấp như thế , sao ngươi có thể ép ta làm chuyện như vậy? Ta vẫn là một nữ hài tử đấy có hiểu không ? Ta không muốn chưa kết hôn mà có con, lại là con của một người xa lạ !"

Ngớ ngẩn!

Lý Mộc im lặng, thầm tính toán hoàn cảnh hiện tại của bản thân .

Có lẽ, nguyên nhân các tiền bối thất bại không chỉ riêng vấn đề về độ khó mà còn có nguyên nhân do hộ khách!

Nhưng với hắn thì không cho phép nói đến từ thất bại!

Mặt Lý Mộc không chút biểu tình: "Đường tiểu thư, một khi đã ký tên lên hợp đồng giải mộng , nếu không đạt được giấc mộng của ngươi thì hai chúng ta đều sẽ bị kẹt trong thế giới này, không ai trở về được!"

Đường Nhược Du trừng mắt nhìn Lý Mộc, ra cái vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi: "Kể cả không về được ta cũng không muốn mang thai hài tử của Lý Tầm Hoan!"

"Cũng tốt a! Ta xin sửa lại một chút ." Lý Mộc nhìn nàng, nở nụ cười ma quỷ : "Là cô không thể trở về. Thân là Giải Mộng sư, cùng lắm ta chỉ bị tính là thất bại một lần nhiệm vụ , ăn ít phần trăm đi , ta vẫn có thể trở về nha."

"Ngươi gạt ta?" Đường Nhược Du lạnh lùng nhìn hắn,miệng nhấp một ngụm trà sữa đá trên tay , nói :"Không quay về cũng không quan trọng, xuyên Việt đó , đó là giấc mơ mà một đám người đang ao ước đấy!"

"Xuyên Việt ?" Lý Mộc hừ một tiếng, nhìn vẻ mặt ngây thơ của vị muội muội bò sữa :"Đường tiểu thư, lúc trước cô đã đồng ý nguyện vọng mang thai hài tử cho Lý Tầm Hoan thì hẳn là đã hiểu thế giới đó nó thế nào rồi nhỉ! Vũ lực chí thượng. Đối với đám người sống trong đây thì việc giết người là chuyện hàng ngày, không có pháp luật, không có đạo đức trói buộc. Đương nhiên cũng không có điện và WiFi rồi , cô có thể thử nghĩ đến cảnh tượng khi sống trong đây đi."

Vì công trạng, Lý Mộc vứt bỏ lương tâm , đe dọa hộ khách của hắn!

Sắc mặt Đường Nhược Du tái nhợt , nàng kiên quyết liều chết nói: "Ta là người hiện đại, có tri thức và văn hóa dẫn trước bọn họ hơn một ngàn năm , kể cả đem ta lưu lại nơi này thì ta vẫn có thể sống rất thoải mái, giống như Tình Xuyên, như Hi Đồng ấy!"

"Chữ phồn thể ngươi đạt cấp mấy ?" Lý Mộc đột nhiên hỏi.

". . ." Đường Nhược Du.

"Cách làm xà phòng như thế nào?" Lý Mộc hỏi.

". . ." Đường Nhược Du.

"Cô có bạc không?" Lý Mộc hỏi.

". . ." Đường Nhược Du.

"Nơi này ngay cả băng vệ sinh còn không có!" Lý Mộc nói.

". . ." Đường Nhược Du.

"Nhìn thấy cái tên mập mạp mặt đỏ tía kia không? Đó là Kim Sư tiêu cục Gia Cát Lôi, nếu sau khi rời khỏi đây , bị hắn ép buộc cô làm một số việc mà cô không muốn thì cô định phản kháng thế nào?" Lý Mộc chỉ vào nhân vật Gia Cát Lôi có trong cốt truyện , hỏi.

Trong vòng năm phút được bảo hộ , bọn họ có thể nhìn thấy người của thế giới khác , còn người bên ngoài không thể nhìn hay tiếp xúc với bọn họ.

". . ."

Theo bản năng , Đường Nhược Du nhìn về phía Gia Cát Lôi đang cười nói với đám thủ hạ, thô lỗ, xấu xí, dơ bẩn, dù được ngăn cách trong cái lồng trong suốt nhưng phảng phất vẫn ngửi thấy mùi thối trên con người của hắn.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện tí nữa bị hắn tóm được , Đường Nhược Du không khỏi sợ run cả người, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Tỉnh lại đi, đây mới là giang hồ thực sự , không phải thứ được phủ lên một tầng áo mỹ lệ bên ngoài như phim truyền hình đâu, nếu như cô đọc qua một vài tác giả võ hiệp theo trường phải hắc ám lưu thì hoàn cảnh thê thảm mà đám nữ hiệp gặp phải mới là sự thật, trong thế giới hiện thực, đám nhân vật phản diện sẽ không vì cô là nhân vật chính mà giữ lại lần đầu tiên. . ." Lý Mộc từ tốn nói, "Mà cứ ví dụ vận khí của cô vô cùng tốt đi , may mắn thoát khỏi độc thủ của Gia Cát Lôi sau đó chạy thoát , vậy trong cái thế giới mà chẳng có tí hướng dẫn này thì ắt hẳn đến cả đường cô cũng chẳng nhận ra được đâu nhỉ ! Ta nghĩ, chắc chết cóng đã là kết quả tốt nhất rồi , đương nhiên, cũng có thể là chết đói, cá nhân ta cho rằng cô không có tí kinh nghiệm nào để sinh tồn nơi hoang dã."

Lý tưởng lúc nào cũng đẹp còn hiện thực luôn luôn tàn khốc!

Lý Mộc dùng hiện thực tàn khốc như một cây châm đâm thủng bong bóng xà phòng mỹ lệ do tưởng tượng của Đường Nhược Du tạo ra.

"Oa!"

Đường Nhược Du khóc lớn.

Dưới chấp vấn hùng hổ của Lý Mộc , Đường Nhược Du bỗng nhận ra khi thoát khỏi hoàn cảnh sống quen thuộc , nàng chẳng phải là cái gì cả , tiểu thuyết xuyên việt đều là gạt người như thế đấy!

"Đường tiểu thư, cô có thể khóc thêm hai phút nữa." Lý Mộc giơ cổ tay lên nhìn thời gian : "Hai phút nữa vòng bảo hộ sẽ mất hiệu lực, chúng ta sẽ chính thức tiến vào thế giới Tiểu Lý Phi Đao . Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi xác định muốn từ bỏ nguyện vọng hay không ?"

"Không còn biện pháp nào khác sao?" Trong mắt Đường Nhược Du đầy nước, nức nở cố gắng lần cuối cùng : "Ta là sách thiên nữ (phú nhị đại), tại Thịnh Kinh có hai mươi ba dãy phòng, ngươi để cho ta trở về, ta sẽ đền bù tất cả tổn thất cho ngươi."

Đền bù kiểu gì mới có thể bù đắp được chức vụ chính thức trong công ty giải mộng chứ ? !

Hơn nữa , với quan hệ của chúng ta bây giờ, sau khi ra ngoài cô không trả thù ta đã tốt lắm rồi , lại còn đền bù nữa á?

Lừa trẻ con à !

Hơn nữa , so với tiền đồ rộng lớn trong công ty giải mộng thì sách thiên nữ tính là cái gì!

Hắn quả quyết cự tuyệt: "Trừ khi đạt được giấc mộng của cô , còn nếu không không có bất kỳ biện pháp nào để cô rời khỏi thế giới này."

Đường Nhược Du trầm mặc nhìn đám nhân sĩ giang hồ trong khách sạn, lại quay mặt nhìn Lý Mộc, vẻ mặt chật vật cố gắng lựa chọn.

"Khục!" Lý Mộc ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có vẻ bâng quơ : "Đường tiểu thư, thế kỷ hai mươi mốt rồi , có mang thai hài tử của Lý Tầm Hoan thôi mà , đâu có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu ! Y học thời nay phát triển như vậy, nếu cô hối hận không muốn sinh hài tử ra thì chỉ cần vài viên thuốc là có thể giải quyết xong rồi ! Đến lúc đó, cô lại tiếp tục làm sách thiên nữ không buồn không lo, sau đó tìm vị hiệp sĩ nào đó đổ vỏ là có thể sống hạnh phúc vui vẻ cả một đời rồi , nếu cô không nói ra thì ai mà biết được chuyện gì đã xảy ra cơ chứ ?"

Lúc này , Lý Mộc hệt như một tên bại hoại đang cố lôi kéo dân chúng lương thiện cùng xuống nước.

Quả nhiên, lương tri với cả đạo đức, một khi xa rời xã hội có trật tự thì nó chẳng có nghĩa lý gì!

Câu nói này đã thành công góp lên lưng Đường Nhược Du cọng rơm cuối cùng.

Nàng cắn răng trừng mắt nhìn Lý Mộc: "Nam nhân cặn bã!"

"Chuyện này đâu liên quan gì đến ta !" Lý Mộc cười hai tiếng, che đi cảm giác xấu hổ trong lòng :"Đường Nhược Du, nguyện vọng là do cô ưng thuận, hợp đồng là do cô ký, ta chỉ là một Giải Mộng sư giúp cô thực hiện nguyện vọng mà thôi."

"Ta có thể mang đồ vật của thế giới này trở lại địa cầu được không?" Cũng biết việc này không còn đường lui , Đường Nhược Du lau khô nước mắt, bắt đầu tìm chỗ tốt từ lần xuyên việt này.

So với chuyến xuyên việt kinh dị này , thì mấy cái việc như lén lút mang thai cũng không phải là không thể tiếp nhận được, cứ coi như bị muỗi chích một cái đi!

"Không cao hơn một kg." Lý Mộc nói.

"Ngươi sẽ bảo đảm an toàn của ta, đúng không!" Đường Nhược Du hỏi.

"Nghe theo sắp xếp của ta , không vấn đề gì ." Lý Mộc nói.

"Được , ta đáp ứng ngươi." Đường Nhược Du nhìn Lý Mộc, dường như muốn đem hình dáng của hắn khắc sâu vào trong đầu , nghiến răng nghiến lợi nói : " Ta không hy vọng có người thứ ba biết được chuyện xảy ra ở đây."

"Đương nhiên." Lý Mộc nhẹ nhàng thở phào , cười nói : " Đó là điều khoản mà chúng ta đã ký."

"Ngươi tên là gì?" Đường Nhược Du hỏi.

"Lý Tiểu Bạch."

Lý Mộc nhìn Thanh Liên kiếm trong tay , thuận miệng bịa ra một cái tên.

Thanh Liên kiếm là đạo cụ được công ty cung cấp, cực giống đồ trong trò chơi đào bảo , dài một mét hai, tạo hình giống y hệt trong trò chơi , muốn bao nhiêu hoa lệ có bấy nhiêu hoa lệ.

Đây là vũ khí đặc biệt được Lý Mộc lựa chọn để phối hợp với chức năng của kỹ năng trăm phần trăm bị tay không đoạt dao sắc.

Đương nhiên là giống với kỹ năng thực tập .

Công ty Vạn Giới Giải Mộng luôn chuẩn bị cho Giải Mộng sư thực tập những thứ chỉ đẹp chứ không có tí tác dụng đặc biệt nào .

Đường Nhược Du quặm mặt lại hỏi: "Tên thật à?"

Lý Mộc cười nói: "Giả!"

Muốn lăn lộn trong giang hồ thì việc dùng tên giả là quan trọng nhất!

Trong thế giới võ hiệp thì tên là gì cũng chả quan trọng.

Nhưng chẳng may về sau gặp phải thế giới tiên hiệp có đẳng cấp cao , vu thuật yêu thuật có cả đống , chỉ cần biết tên là có thể chú ( trớ chú ) lên người. Vì vậy việc dùng tên giả có thể giảm bớt được rất nhiều điều phiền toái không cần thiết.

Huống chi sau này còn phải sống với hộ khách trong cùng một thế giới , với cái hành vi đắc tội hộ khách của hắn thì ai biết được sẽ bị hộ khách ghi hận hay không cơ chứ!

"Hừ!" Đường Nhược Du dùng sức giẫm chân, trừng mắt nhìn Lý Mộc : "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi."

"Nhớ kỹ cũng vô dụng." Lý Mộc thấp giọng, cười hề hề nói : " Không sợ nói luôn cho cô , cái gương mặt này cũng là giả đấy ! Đường tiểu thư, chúng ta chỉ quan hệ hợp tác duy nhất một lần này thôi , sau khi hoàn thành hợp đồng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa đâu ."

". . ." Đường Nhược Du.