Chương 19: Hộ vệ đoàn cam tâm tình nguyện

Lúc Lý Mộc nói những lời nói kia phải nói là cực kỳ chân thành, đúng là hắn thật tâm suy nghĩ muốn thu thêm mấy hộ vệ , cũng không muốn giết người hay phế đi võ công của người ta a!

Hắn nhận cái danh hiệu yêu kiếm!

Nhưng vấn đề là cái kim chỉ thủ đáng chết lại cứ đem hắn đẩy về phía thân phận đại ma đầu a!

Đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào mắt, Lý Mộc cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn rất muốn nói, thật ra ta muốn làm người tốt. ..

Nhưng hắn cũng biết lúc này những lời như thế tuyệt không thể nói ra miệng!

. ..

Đều là NPC cả thôi !

Ngươi đang chơi một trò chơi không thể thua!

Chẳng qua bọn họ chỉ bị phế sạch võ công, còn nếu ngươi thua thì ngay cả tính mệnh cũng mất luôn!

Đạo hữu có thể chết, không thể chết bần đạo!

Lý Mộc biết đây là logic của cường đạo , nhưng Giải Mộng sư định làm gì với lương tâm của mình đấy?

Lý Mộc ép mình cứng rắn lên : "Người tiếp theo!"

"Lý thiếu hiệp, xin ngài đại nhân đại lượng buông tha cho tiểu nhân, tiểu nhân góp nhặt mấy chục năm cũng được chút tài sản, cam tâm tình nguyện dâng lên cho thiếu hiệp. Tiểu nhân lập thệ ở đây , chỉ cần thả tiểu nhân rời đi, tiểu nhân tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến hai chữ báo thù , nếu không tuân theo, thiên lôi đánh xuống, cả nhà chết hết." Người bị Lý Mộc chỉ định liên tục múa mép , lưu loát nói ra một đống lời cầu xin tha thứ, chắc là đã suy nghĩ từ trước rồi !

Coi như hắn cũng mở cho mình một con đường riêng a!

Vô sỉ!

Lời thoại lâm li đấy!

Mấy tên ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ phẫn nộ.

Lý Mộc không chút lay chuyển : "Tính danh!"

Trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao , hắn chỉ tin tưởng kỹ năng của mình.

"Lý thiếu hiệp, tiểu nhân. . ." Người kia định cầu xin tiếp , bị Lý Mộc lập tức ngắt lời : "Tính danh."

Nghe thấy vậy sắc mặt người kia xám như tro tàn: "Trương Đường."

Lý Mộc nhìn hắn: "Trương Đường, ta hỏi ngươi, có nguyện ý nhận văn tiền kia rồi làm hộ vệ cho ta ba tháng hay không ? Nghĩ kỹ rồi trả lời."

Trương Đường chán nản nói: "Nguyện ý!"

Lý Mộc hỏi tiếp: "Điều kiện làm hộ vệ ngươi có hiểu rõ chưa ?"

Trương Đường: "Đã rõ ."

Lý Mộc: "Cam tâm tình nguyện?"

Trương Đường nhắm mắt lại: "Cam tâm tình nguyện!"

Kỹ năng kim độn phát động thành công!

m thanh nhắc nhở truyền đến!

Lý Mộc thở phào, cuối cùng cũng thành công một lần , nếu vẫn không thành công , phải phế bỏ tất cả mọi người thật thì e rằng sẽ thành công địch của võ lâm thật ấy chứ!

Tra Mãnh nhìn chằm chằm Trương Đường rồi đi đến bên cạnh hắn , chờ Lý Mộc ra lệnh.

Liên tiếp phế võ công hai người khiến dũng khí của hắn tăng lên chót vót , thậm chí trong lòng không hiểu sao lại thích cái cảm giác này a!

Cảm giác muốn làm gì thì làm thật là sảng khoái a!

"Chúc mừng ngươi, quá quan!" Lý Mộc mỉm cười, "Kiên nhẫn chờ một lát, chờ những người còn lại ký điều khoản hộ vệ xong ta sẽ thả người ra!"

Vẻ thất vọng trên mặt Tra Mãnh chợt lóe lên, hắn tiếc hận chép miệng , chủ động tiến tới bên cạnh người tiếp theo.

"Quá quan rồi?" Trương Đường mở hai mắt, cuồng hỉ, vui đến phát khóc : "Đa tạ ơn tha mạng của công tử , tiểu nhân Trương Đường cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, phục thị công tử! Đừng nói là ba tháng, ba năm cũng không có vấn đề gì."

"Ừm!" Lý Mộc mỉm cười nhìn hắn : "Không cần ba năm, ba tháng là được rồi . Người tiếp theo!"

"Tiểu nhân Thang Trần Nghĩa, cam tâm tình nguyện trở thành hộ vệ của công tử, nguyện như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cúc cung tận tụy, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc. . ."

Kỹ năng kim độn phát động thành công!

Lý Mộc mỉm cười nói: "Chúc mừng, quá quan!"

"Tiểu nhân Lý Triều Long, cam tâm tình nguyện trở thành hộ vệ của công tử . ."

. ..

Sau khi liên tiếp phế võ công hai người, quá trình ký kết trở lên thuận lợi hơn rất nhiều.

Đám người còn lại phảng phất như đã lãnh hội được bí quyết thành công , trước khi nói chuyện phải vỗ mông ngựa một vòng sau đó biểu hiện trung tâm.

Thế là, ngoại trừ thằng xui xẻo Cao Lộ ra , không ai bị thất bại.

Tâm tình Lý Mộc cũng vui vẻ hẳn lên , đây mới là thao tác bình thường của kim độn a!

Hắn nhìn về phía tên duy nhất ký kết thất bại Cao Lộ.

Khóe môi Cao Lộ vẫn còn rỉ máu, trong ánh mắt lóe lên vẻ cừu hận, cắn răng nghiến lợi chửi mắng võ lâm đồng đạo: "Hèn nhát, tiểu nhân, không biết liêm sỉ!"

Lý Mộc khẽ thở dài, có lẽ không phải nguyên nhân do thiếu tiền , thật ra lòng tên kia mang theo ý đồ xấu!

Quả nhiên, kiên trì mới là con đường đúng.

. ..

Từng tiếng thề trung tâm a dua nịnh hót như trọng chùy đập vào trái tim Triệu Chính Nghĩa và Du Long Sinh khiến trái tim của bọn họ không khỏi trầm xuống.

Trong tất cả những người có mặt ở đây .

Danh khí của hai người bọn họ là lớn nhất.

Cũng là người không thể thua được.

Nếu là mọi người đều đồng tâm hiệp lực, cắn chết cũng không để Lý Tiểu Bạch thu làm hộ vệ, chờ người khác phát hiện ra tình huống bên này, nói không chừng sẽ được cứu.

Nhưng bây giờ thì sao.

Từng tên từng tên sợ hãi rụng dần .

Cuối cùng trực tiếp đem hai người bọn họ vứt lên đống lửa.

Một đám thân mềm không đỡ nổi tường a ! Trong lòng Triệu Chính Nghĩa thầm mắng, số người đầu hàng càng lúc càng nhiều , tâm của Triệu Chính Nghĩa càng lúc càng nóng nảy.

Sắp đến phiên hắn rồi , phải làm gì bây giờ ?

Đầu hàng sao?

Hay là vẫn không đầu hàng?

Nếu đầu hàng thì coi như cái thanh danh Thiết Diện Vô Tư mất nửa đời người mới xây lên được của hắn sẽ bị hủy sạch a!

Nhưng nếu không đầu hàng, thì võ công hắn khổ cực mấy chục năm mới luyện ra được sẽ bị phế!

Bảo vệ thanh danh ? Hay bảo vệ võ công bây giờ?

Xoắn xuýt quá đi !

Triệu Chính Nghĩa cũng muốn quay đầu thương lượng với Du Long Sinh xem có ra được đối sách nào không , kể cả không có thì ít ra cũng đánh động cho hắn một chút về quan điểm của mình , nhưng yêu thuật quỷ dị của Lý Tiểu Bạch áp chế khiến hắn muốn làm cái động tác đơn giản là quay đầu lại cũng không làm được!

Đây là võ công đáng chết gì đây , quá đáng sợ!

Trước đó, Triệu Chính Nghĩa vẫn dám dùng lời nói để kích động đám đồng đạo phía sau , nhưng sau khi thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Mộc hắn ngậm chặt bờ môi , không dám hé răng một tiếng!

Trong lòng Triệu Chính Nghĩa đầy hối hận!

Nếu như cho hắn một cơ hội để làm lại thì chắc chắn hắn không dám trêu chọc Lý Tiểu Bạch , hơn nữa sẽ chủ động trở thành bằng hữu của hắn!

. ..

"Du Long Sinh, đến phiên ngươi rồi !" Lý Mộc cười tủm tỉm nhìn Du Long Sinh đang toát vã mồ hôi : "Ngươi cân nhắc thế nào rồi? Có nguyện ý nhận lấy một văn tiền, làm hộ vệ cho ta ba tháng hay không ?"

Hắn là cố ý để Du Long Sinh và Triệu Chính Nghĩa lưu sau cùng, lưu lại cuối cùng cũng đồng nghĩa với chuyện áp lực phải chịu cũng là lớn nhất.

Trong tất cả những người có mặt ở đây , danh khí của hai người này là lớn nhất.

Ít ra trong tiểu thuyết cũng rất nổi tiếng nha.

Chẳng ai muốn có một đám thủ hạ toàn là a miêu a cẩu đâu , cũng giống như chơi trò chơi Tam quốc ấy , ai mà chả muốn thu được mấy tên danh tướng chứ!

Hơn nữa , mặc kệ nhân phẩm của Triệu Chính Nghĩa như thế nào, ít ra thì hắn cũng được tính là cao thủ nhất lưu đấy!

Du Long Sinh chỉ là một thiếu niên, vốn tâm lý vẫn còn non nớt lắm , dưới vô số hành động của Lý Mộc phòng tuyến tâm lý của hắn đã sớm bị phá tan rồi.

Chẳng qua.

Hắn vẫn muốn giữ lại một chút gọi là tự tôn thiếu niên, cắn răng nói: "Một văn tiền không được, ít nhất phải mười lượng bạc mới có thể xứng với thân phận của ta !"

Quá được !

Cái bậc thang này tốt quá!

Thông minh đấy !

Lý Mộc tí nữa thì bật cười thành tiếng : "Năm lượng!"

"Thành giao." Du Long Sinh sợ Lý Mộc đổi ý, khi Lý Mộc vừa mở miệng thì lập tức đáp ứng ngay , hắn hít sâu một hơi : "Du Long Sinh ta cam tâm tình nguyện làm hộ vệ cho yêu kiếm Lý Tiểu Bạch ba tháng, trong thời gian được thuê , dù cho máu chảy đầu rơi vẫn cúc cung tận tụy, tuyệt đối không bao giờ phản bội, nếu như làm trái sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Du Long Sinh sợ không đủ thành ý , thậm chí còn học người đi trước, lập lời thề độc.

Nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở, Lý Mộc vừa lòng thỏa ý: "OK, chúc mừng quá quan."

Tra Mãnh thất lạc hẳn, không ngừng có người bị luân hãm trở thành hộ vệ của Lý Mộc , khiến vị Tổng tiêu đầu vốn có vẻ hèn kém , vậy mà vì không được phế bỏ võ công của Thiếu trang chủ Tàng Kiếm sơn trang mà cảm thấy tiếc nuối!

Nếu mà là lúc trước thì có cho hắn thêm một lá gan nữa thì hắn cũng không dám có cái suy nghĩ đấy đâu!

"Triệu Chính Nghĩa, Triệu lão gia tử, chỉ còn lại một mình ngươi rồi ! Suy nghĩ kỹ chưa?" Lý Mộc mỉm cười nhìn Triệu Chính Nghĩa đang ở dưới Thanh Liên kiếm , nhân số của hộ vệ đoàn tăng lên nhiều cũng có nghĩa là an toàn của hắn cũng được gia tăng , lúc này tâm tình của hắn mười phần thoải mái .

"Lý thiếu hiệp, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Lão phu. . . Lão phu phải cùng bảng giá với Du công tử , ít nhất cũng phải năm lượng mới được!" Triệu Chính Nghĩa lắp bắp , quyết định chắc chắn, nhắm mắt lại hùng hồn báo ra bảng giá!