Chương 10: Nghi Thức cảm hóa

Người tuyết?

Lý Mộc quay đầu nhìn Hắc Xà, không đầu không đuôi nói: "Ta cứu ngươi một mạng!"

Hắc Xà sững sờ, nhìn đám Tra Mãnh phía đối diện, nghĩ đến chuyện nếu hắn mang theo Kim Ti giáp gặp phải đám người này, sắc mặt trở lên trắng bệch: "Thuộc hạ tạ ơn cứu mạng của công tử!"

Lần này, giọng nói của hắn hết sức chân thành.

Bạch Xà cũng nghĩ đến điều này, nói theo: "Tạ ơn công tử ân cứu mạng!"

Lý Mộc rất muốn nói các ngươi không cần cám ơn, nhưng nghĩ lại nếu như không có mình nhúng tay vào thì hắn cũng chết trong tay A Phi, như vậy cũng coi như đã gián tiếp cứu Bạch Xà một mạng.

Tái ông mất ngựa sao biết đó không phải là phúc!

Bỗng Bích Huyết Song Xà cảm thấy so với tính mạng thì khuất nhục trong khách sạn cũng chẳng đáng kể gì !

Mặc dù bội phục thủ đoạn lung lạc lòng người của Lý Tiểu Bạch nhưng Thiết Truyền Giáp vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Bạch thiếu gia, hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm!"

Thiết Truyền Giáp hiểu rõ thực lực của hai bên.

Đội hình phía đối diện quá cường đại.

Cả hắn và Bích Huyết Song Xà cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của Tra Mãnh và tên què Ngu Nhị, đừng nói đến chuyện đối phương còn có bốn môn hạ của Ngũ Độc Đồng Tử.

Hơn nữa trong đội ngũ nhà mình còn có hai tên lúc nào cũng có thể kéo chân sau hoặc là đâm sau lưng là Bích Huyết Song Xà.

Loạn trong giặc ngoài.

Thiết Truyền Giáp chưa từng gặp phải khốn cảnh gian nan như thế này.

Hắn đang căng như dây đàn, sợ có chuyện gì đó xảy ra với Lý Tầm Hoan đang say rượu !

Cuối cùng hắn vẫn kiên trì không đánh thức Lý Tầm Hoan dậy.

Kiếm pháp yêu dị của Lý Tiểu Bạch có thể đối phó với mấy người đây?

Vậy mà lúc này Lý Tiểu Bạch vẫn đang cùng Bích Huyết Song Xà thảo luận về chủ đề ân cứu mạng.

Thiết Truyền Giáp cảm thấy thật mệt mỏi.

Nếu Bích Huyết Song Xà mà đem ân cứu mạng để trong lòng thì đã không được gọi là Bích Huyết Song Xà rồi.

Trong giang hồ từ trước đến nay chỉ có sai tên chứ không hề có chuyện sai ngoại hiệu.

Thật không biết Lý Tiểu Bạch tâm lớn hay là có chỗ dựa khác!

"Thiết thúc nói rất đúng, trời đông giá rét đúng là không hợp cùng bọn hắn giày vò khốn khổ. Tốt nhất lên giải quyết bọn hắn rồi sớm lên đường." Lý Mộc cười cười.

Cùng lúc đó.

Ngu Nhị tiên sinh cũng nói: "Tra Tổng tiêu đầu, để tránh đêm dài lắm mộng, nhanh chóng đoạt lấy Kim Ti giáp mới là hợp lý."

Vừa nói chuyện hắn vừa giơ tay phi một tiêu.

Một đạo hàn mang bay về phía Lý Tiểu Bạch.

Ngu Nhị tiên sinh am hiểu khinh công và ám khí và đương nhiên hắn cũng không phải loại người thích giảng quy củ giang hồ rồi.

Thời điểm phi tiêu bay ra .

Với một người bản chất là newbie như Lý Mộc thì chắc chắn sẽ không kịp phản ứng .

Mắt thấy hắn lập tức bị phi tiêu đánh trúng.

"Cẩn thận!" Đột nhiên Hắc Xà nghiêng người lao tới ngăn trước mặt Lý Mộc.

Phốc!

Phi tiêu cắm vào bờ vai Hắc Xà.

Bên ngoài là băng thiên tuyết địa vậy mà Lý Mộc lại sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thầm hô một tiếng nguy hiểm thật, sau đó nhanh chóng giơ Thanh Liên kiếm lên huy kiếm bổ xuống.

Đối diện.

Ngu Nhị tiên sinh đang chuẩn bị phi chiếc tiêu thứ hai , không ngờ không thể khống chế được bản thân , lập tức phi lại .

Không hổ là Thần Hành Vô Ảnh, khinh công tốt thật đấy.

Một đạo hắc ảnh lướt trên mặt tuyết , Lý Mộc vừa thấy hoa cả mắt thì Ngu Nhị tiên sinh đã quỳ gối trước người Lý Mộc, hai tay giơ cao, tiếp nhận mũi kiếm của hắn.

Tra Tổng tiêu đầu và bốn đồng tử theo sát phía sau, một đường băng băng phi tới.

Cả đám người giữ nguyên cái tư thế giống hệt nhau bày ra một đội hình tam giác cân trên mặt tuyết.

Thiết Truyền Giáp vốn chuẩn bị xuất thủ nhìn thấy cảnh tượng này lập tức đờ người ngay tại chỗ , sắc mặt đầy kinh hãi.

Trăm phần trăm bị tay không tiếp dao sắc.

Đúng là không làm người ta thất vọng, nhân số càng nhiều thì càng rung động.

"Yêu thuật, quả nhiên là yêu thuật!"

Ngũ quan Ngu Nhị tiên sinh vặn vẹo, vì quá hoảng sợ lên giọng nói cũng méo hẳn.

Sắc mặt Lý Mộc trang nghiêm, hắn giữ nguyên cái tư thế huy kiếm , trong đầu đang chấn chỉnh bản thân !

Vừa rồi Ngu Nhị tiên sinh đã dạy cho hắn một bài học.

Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, chính phái chết vì trang bức!

Sao lại quên cái chuẩn tắc đầu tiên khi hành tẩu giang hồ như vậy chứ!

Nhẹ nhàng sao!

Đánh bại mấy cái tên diễn viên quần chúng như Gia Cát Lôi và Bích Huyết Song Xà thì đương nhiên là nhẹ nhàng rồi!

Quá không nên!

Nếu không phải tìm ra sự huyền bí của kim độn rồi thuê Bích Huyết Song Xà thì e rằng kiếp sống Giải Mộng sư của hắn đã kết thúc bởi phi tiêu của Ngu Nhị tiên sinh rồi.

Mặc dù có hai thần kỹ, nhưng dù sao thân thể hắn cũng chỉ là phàm phu tục tử, thụ thương vẫn cứ đổ máu, đánh trúng yếu hại thì vẫn phải chết a!

Nhất định phải cẩn thận hơn mới được!

Giang hồ hiểm ác a!

...

Lại xong rồi à?

Thiết Truyền Giáp nhìn cái tam giác đều đang quỳ gối trước mặt Lý Mộc , gãi gãi mớ tóc rối trên đầu , rốt cuộc đây là cái võ công kiểu gì a!

Không giới hạn nhân số cao nhất hay sao?

Yêu kiếm Lý Tiểu Bạch!

Quả nhiên giang hồ không có ngoại hiệu sai a!

E rằng ngay cả Lý gia cũng không phải đối thủ của hắn!

Sau một lúc trầm mặc , Thiết Truyền Giáp ép mình thay đổi chủ đề khác , cứ xoắn xuýt vào chủ đề võ công của Lý Mộc thì hắn sẽ điên mất, hắn chắp tay xin lỗi Hắc Xà: "Hắc Xà, ta trách oan ngươi rồi, xả thân cản đao cho cố chủ, mặc kệ con người trước kia của ngươi như thế nào, hiện tại ngươi cũng là một vị nghĩa sĩ!"

Bạch Xà nhìn về phía Hắc Xà , trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, huynh đệ, ngươi điên rồi à?

Phi tiêu bị Hắc Xà rút ra, vết thương phun máu , nhưng dường như Hắc Xà không còn biết đau đớn gì nữa , chỉ nhìn chằm chằm vào phi tiêu trên tay đầy mơ hồ.

Vừa rồi ta đã làm gì ?

Cản đao cho người khác sao ?

Đây đâu phải phong cách của ta a!

Gặp quỷ rồi!

Hắc Xà cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc nãy , dường như khi hắn vừa thấy tên què Ngu Nhị phi ám khí , trong đầu bỗng trở lên trống rỗng, phấn đấu quên mình lao ra chắn trước người Lý Tiểu Bạch.

Chẳng lẽ khí phách thiếu niên hồi mới sơ nhập giang hồ vẫn chôn sâu trong lòng của ta?

Dù nửa đời lăn lộn trong cái chảo nhuộm giang hồ nhưng sâu trong tim ta vẫn giữ nguyên tình cảm mềm yếu khi mới sơ nhập giang hồ hay sao?

Thời khắc này Hắc Xà đang chìm sâu vào mê man .

...

"Yêu kiếm! Yêu kiếm!"

Tin đồn không mang lại trải nghiệm khắc sâu bằng tự mình trải qua nha , Tra Tổng tiêu run rẩy bờ môi : "Quả nhiên là yêu kiếm! Hồng Hán Dân nói không sai, vừa gặp mặt phải lập tức hạ sát thủ, không được để yêu kiếm có thời gian rút kiếm. Muộn! Tất cả đã quá muộn rồi!"

Tra Mãnh vô cùng hối hận.

Sắc mặt Lý Mộc khẽ run lên, đã bị nhìn ra sơ hở rồi sao?

Hắn mới sử dụng 'trăm phần trăm bị tay không tiếp dao sắc' có hai lần , vậy mà đã bị bọn họ tìm ra phương pháp phá giải rồi!

Quả nhiên không thể coi thường bất cứ nhân sĩ giang hồ nào trong thế giới Cổ Long !

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi lập tức thả chúng ta ra , sư phụ của chúng ta là Ngũ Độc Đồng Tử." Hồng y đồng tử thét lên : " Nếu sư phụ biết ngươi thương tổn đến bọn ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"

"Nếu ngươi dám tổn thương chúng ta, sư phó sẽ không bỏ qua cho ngươi." Áo xanh đồng tử hung tợn nói.

"Sư phó có vô số độc vật , giết người trong vô hình, nếu dám đả thương chúng ta, ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong cơn ác mộng." Đồng tử áo đen uy hiếp nói.

"Thả chúng ta và tra Tổng tiêu đầu ra , chúng ta có thể bỏ qua chuyện này!" Hoàng y đồng tử nói.

"Bạch Xà, giết bốn thằng ngu kia đi!" Lý Mộc không nhịn được nói.

Trong đầu của hắn đang loạn lên với suy nghĩ 'trăm phần trăm bị tay không tiếp dao sắc' bị phá giải , tâm tình đâu mà nghe mấy cái tên quái dị này ồn ào!

Nếu nói trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao có người nào chắc chắn nằm trong danh sách tất sát của Lý Mộc!

Thì chắc chắn Ngũ Độc Đồng Tử sẽ đứng đầu bảng.

Thủ đoạn hạ độc của tên kia quá dọa người mà !

Hắn không có kinh nghiệm giang hồ lão luyện và nghị lực như Lý Tầm Hoan , mà cũng không tinh lực đấu trí đấu dũng với Ngũ Độc đồng tử , cho nên tốt nhất cứ lên giết sớm đi là tốt nhất .

Còn về phần thu đám đồng tử làm hộ vệ á?

Với cái tướng mạo và ác danh của bọn chúng thì hy vọng tác hợp Lý Tầm Hoan với Đường Nhược Du cũng tắt hẳn!

Làm người thì phải có điểm mấu chốt, hơn nữa hắn cũng không phải người mua phế liệu a!

Nếu thả bọn chúng không chừng lại bị đâm sau lưng thì sao ?

Không bằng giết luôn , thế là xong hết mọi chuyện.

"Bạch thiếu hiệp, Ngũ Độc Đồng Tử có hung danh hiển hách trên giang hồ , gần như bất bại , có phải ngài lên cân nhắc lại một chút không ?." Bạch Xà hơi do dự.

"Không cần." Lý Mộc nhìn hắn , đầy chính khí, nói : "Chúng ta thân là người trong giang hồ, giang hồ chính là nhà của chúng ta, chúng ta có nghĩa vụ xử lý những tập tục xấu của giang hồ , xử lý đám bàng môn tà đạo trên giang hồ , trả lại cho giang hồ một tương lai tươi sáng!"

"Thế nhưng ." Bạch Xà vẫn muốn khuyên.

Lý Mộc trợn mắt nhìn sang: "Ta là người bảo ngươi giết, Ngũ Độc Đồng Tử có muốn tìm cũng tới tìm ta, ngươi sợ cái gì? Ta không biết là Bạch Xà trong Bích Huyết Song Xà lại là con hàng sợ đông sợ tây đấy!"

Con hàng sợ đông sợ tây?

Gân xanh trên trán Bạch Xà giật giật , hừ một tiếng , rút bảo kiếm ra , bước mấy bước đến trước mặt mấy tên đồng tử: "Chư vị, xin lỗi rồi!"

Nói xong.

Kiếm nâng đầu rơi .

Bốn tên đồng tử mang theo vẻ mặt không thể tin nổi bị vùi dập giữa chợ. ( bị giết)

Không thể không nói.

Kiếm pháp của Bạch Xà mới đúng là kiếm pháp giết người, đủ lưu loát.

Lý Tiểu Bạch cảm khái, quả nhiên sau khi có hộ vệ thì sự tình dễ giải quyết hơn nhiều, nếu không hắn lại bị kiềm chế!

Chỉ trong chốc lát , vô số bọ cạp lớn , rết , độc trùng từ trong thân thể đám đồng tử chen chúc chui ra, sau đó bu lại uống sạch máu chảy ra từ cổ họng.

Phản phệ à?

Lý Mộc nhìn chăm chú vào đám độc trùng đến xuất thần.

"Bạch thiếu gia, có vấn đề gì vậy ?" Thiết Truyền Giáp hỏi, hắn không cho rằng việc giết chết bốn tên đồng tử là sai lầm , nhưng biểu hiện của Lý Tiểu Bạch lại làm cho hắn thấy căng thẳng .

"Lão Thiết, ngươi không cảm thấy có điểm gì kỳ quái hay sao? Lúc này đang là mùa đông đấy ! Sao đám côn trùng này lại sống được nhỉ ?" Lý Mộc thu hồi ánh mắt, hỏi.

"..." Thiết Truyền Giáp há to miệng, quả nhiên cứ im lặng thì sẽ tốt hơn!

...

Bạch Xà cầm thanh bảo kiếm vẫn đang nhỏ máu quay về đứng cạnh Lý Mộc làm gián đoạn mạch suy nghĩ về thuyết tiến hóa của hắn : "Thiếu gia,giết luôn Tra Mãnh và Ngu Nhị Quải Tử sao?"

Hung tính của Bạch Xà bị kích phát , trong đầu chỉ còn cái suy nghĩ ‘hoặc là không làm , đã làm thì làm cả cho xong, đem tất cả xử lý trảm thảo trừ căn’.

"Bạch Xà, ngươi dám ?" Bị người ta khống chế , ngay cả phản kháng cũng không làm được khiến Ngu Nhị tiên sinh vô cùng hoảng sợ.

"Vì sao ta lại không dám , đến môn hạ của Ngũ Độc Đồng Tử ta còn giết!" Bạch Xà cười gằn nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù tạm thời hắn bị khuất phục bởi Lý Mộc nhưng hắn chưa bao giờ là loại người lương thiện!

"Chờ một chút, nếu bọn hắn không đồng ý điều kiện của ta thì giết!" Lý Mộc ngăn cản Bạch Xà, sau đó móc từ trong ngực ra hai thỏi bạc, nhìn Ngu Nhị tiên sinh ở dưới kiếm, cười nói : " Ngu Nhị tiên sinh, Tra Tổng tiêu đầu, chỗ này ta có mấy lượng bạc muốn thuê các ngươi làm hộ vệ cho ta ba tháng, dùng điều kiện này để đổi lấy mạng sống của các ngươi , các ngươi có nguyện ý hay không?" ". . ." Thiết Truyền Giáp nghẹn họng nhìn trân trối, lại nữa à?

Ngu Nhị tiên sinh như rơi vào trong mộng , đây là cái kiểu gì thế?

Hắn nhìn thấy Bạch Xà sau lưng Lý Mộc đang nhìn chằm chằm , do dự một lúc rồi nói : "Nói lời giữ lời?"

"Bích Huyết Song Xà là ví dụ!" Trong quá trình đàm phán mà có tấm gương thành công luôn mang đến cho người ta lòng tin, cũng giúp Lý Mộc tốn ít nước bọt hơn.

"Ta nguyện ý!" Kết cục của bốn đồng tử ở trước mắt, giữa tôn nghiêm và sinh tồn , Ngu Nhị tiên sinh cực kỳ không tôn nghiêm lựa chọn cái sau.

"Ngu Nhị đồng ý, Tra tổng tiêu đầu, còn ngươi thì sao?" Lý Mộc nhìn về phía Tra Mãnh.

Bắp thịt trên mặt Tra Mãnh không tự chủ co quắp mấy lần, cắn răng nói: "Ta cũng đồng ý."

"Sau khi tiếp nhận được thuê không được chạy trốn, không được có bất cứ hành vi hay ngôn từ nào làm thương tổn đến cố chủ, các ngươi nhất định phải trung thành chấp hành mỗi nhiệm vụ mà cố chủ giao cho ; khi cố chủ gặp nguy hiểm, các ngươi phải luôn chuẩn bị tinh thần cản dao cho cố chủ, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng cũng không hối tiếc. . . Các ngươi có thể đáp ứng được mấy điều kiện này hay không ?"

Sau hai lần ký kết, Lý Mộc thuần thục hơn hẳn , giọng nói của hắn không nhanh không chậm, giống như một vị mục sư đang chủ trì hôn lễ , lại vừa giống một vị giáo hoàng đang chủ trì nghi thức lên ngôi cho kỵ sĩ , thần sắc đầy thành kính, biểu lộ trang nghiêm.

Con hàng này bị thần kinh rồi !

Chờ ta khôi phục tự do sẽ chơi chết ngươi !

Ngu Nhị tiên sinh mở to hai mắt , trầm trầm nói: "Nguyện ý!"

Tra Mãnh mở miệng đáp ứng không tình nguyện cho lắm : "Ta cũng nguyện ý!"

"Cam tâm tình nguyện?" Lý Mộc xác nhận.

"Cam tâm tình nguyện!" Vì mạng sống, Tra Mãnh và Ngu Nhị tiên sinh vứt hẳn da mặt .

Ở một bên.

Hắc Xà đang sử lý thương thế nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc , bỗng mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Hắn nhìn bóng lưng của Lý Mộc , phảng phất như hiểu ra cái gì đó , chỉ trong chốc lát sắc mặt trở lên trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy nhưng hắn cắn chặt bờ môi không dám để cho mình phát một chút thanh âm nào.