Chương 11: Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường

Sáng hôm sau khi ánh sáng đã chiếu qua song sắt của nhà lao đám người mới lần lượt tỉnh dậy. Họ đã có một giấc ngủ dài triền miên và đã hồi lại kha khá sức lực.

Thứ họ cần đối mặt bây giờ là cơn đói đang sôi trào trong bụng. Rất may cho họ cái túi đựng thịt sói được nướng qua không bị rơi mất.

Ngay lúc bị đám Ma Sói dẫn đi Hiếu đã khoác trên lưng chiếc túi để phòng trường hợp không có thức ăn. Hiếu lấy từng chút một rồi chia cho ba người còn lại.

Cậu chỉ dám lấy chút một, số còn lại thì phải ăn dè. Thịt sói mới được nướng qua nên bên trong còn sống nguyên nhưng nó lại không khó ăn như ta thường nghĩ. Người đói quá thì cái gì cũng ăn thôi.

Người đàn ông chung phòng với bốn người thấy họ có thịt ăn thì tiến đến. Hiếu thầm nghĩ : ‘Đến rồi’

Cậu và Đức Cảnh dừng việc ăn, cảnh giác nhìn người đàn ông. Ông ta trông có vẻ khá già, dáng người chỉ tầm một mét bảy.

Nếu xảy ra tranh chấp thì người thua sẽ là ông ta. Nhưng không thể không đề phòng ông ta có vũ khí.

Người đàn ông đứng ở một khoảng cách an toàn rồi nói :

-Mấy người có thể cho tôi xin một chút thịt được không ? Tôi chỉ cần thịt cho phần con gái tôi thôi. Tôi xin mấy người, con bé vốn cơ thể rất yếu đuối nếu không được ăn uống đầy đủ nó sẽ bị ốm.

Thúy Lan nhìn cô bé tội nghiệp đang nấp sau mẹ mình. Bé con có một đôi mắt to lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi chúm chím hồng hào, nhìn rất đáng yêu.

Cô quay sang nói với Thiên Hiếu :

-Mình chia cho cô bé ấy một chút đi anh. Trông cô bé ấy thật là tội nghiệp.

Thiên Hiếu nhẹ gật đầu. Dù gì cậu cũng không phải là kẻ máu lạnh.

Người đàn ông liền cảm ơn rối rít, đứa bé bị mẹ giục cũng chạy lại cảm ơn. Nhìn dáng ăn ngấu nghiến của cô bé Hiếu biết nhóc con thật sự rất đói nên cậu cho thêm một chút thịt nữa.

Ăn xong họ đều trầm mặc không nói một lời. Họ đã rất chán nản vì liên tục gặp phải những chuyện không may. Một phần cũng do họ muốn giữ sức vì ăn rất ít.

Thời gian cứ thế trôi qua nhanh đến tối thì lũ Ma Cà Rồng mới xuất hiện. Chúng đã phân phát thức ăn cho con người.

Cậu thầm thấy bản thân mình còn không được cho ăn tử tế như gia súc. Chúng không sợ khi mở tiệc thì con người chỉ còn lại bộ xương sao ?

Thức ăn chúng đưa là một chút thịt, hoa quả dại và bánh mì. Mỗi phòng giam đều được phân phát không thừa, không thiếu. Nhờ có chút thức ăn này mà mấy người cũng bớt đói đi hẳn.

Hiếu nhìn túi thịt rồi thầm nghĩ số thịt chỉ có thể trụ được ba ngày nữa. Cậu cần tìm cách thoát thân càng nhanh, càng tốt.

Đã 2 ngày trôi qua Thiên Hiếu đã theo dõi thật kĩ đám Ma Cà Rồng và đã nghĩ được cách thoát khỏi nhà giam.

Lũ Ma Cà Rồng sáng ra sẽ không có trong nhà giam, bóng của tên lính canh cũng không có. Chỉ khi màn đêm dần buông xuống chúng mới xuất hiện. Đấy có thể là đặc tính của loài Ma Cà Rồng.

Vậy nên thời gian để chạy thoát tốt nhất chỉ có thể là buổi sáng. Cậu mới chỉ nghĩ được việc thoát khỏi song sắt còn lại phải chạy khỏi đây thì cũng khá mơ hồ.

Khi bị đưa đến đây lũ Ma Cà Rồng đã che mắt họ bằng một tấm vải đen nên cậu không biết đường ra chính xác. Nhưng Hiếu đã dựng một bản đồ sơ sài trong đầu.

Mỗi lần chuyển hướng cậu lại ghi nhớ nó nên có khả năng sẽ thoát ra được.

Ổ khóa của song sắt có thể dùng một chút thủ thuật bẻ khóa ở Trái Đất.