Chương 44: Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ - Chương 44: Vị Trà Nhân Thế

Ta nhìn bài thơ thật lâu, ý nghĩ xoáy sâu vào từng con chữ trên trang giấy. Ta đã từng ghét Vu Thuần Hy đến mức nào mà có thể viết ra những lời cay đắng như vậy, tại sao một chút ta cũng chẳng thể nhớ ra.

Ta gấp tờ giấy lại, đặt vào túi áo trong, cũng không còn buồn ngủ nữa, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới đó mà đã vào đông rồi, lại một năm nữa qua đi.

Đầu giờ Tỵ, ta nghe tiếng mở cửa, người bước vào chỉ đi vài bước sau đó đứng yên. Ta quay lại nhìn, là Vu Thuần Hy, phía sau hắn còn có Như Ý đang cúi đầu đứng đợi. Ta hơi nóng lòng, lo sợ hắn phát hiện bài thơ đã bị mất, nhưng nếu thật sự là như vậy thì ta cũng muốn hỏi hắn lý do gì ta lại gửi cho hắn những dòng chữ đó.

Thế nhưng hắn chỉ ra lệnh Như Ý đặt chậu nước và khăn mặt lên bàn: “Mau ngồi dậy rửa mặt nào.”

Ta nắm lấy tay hắn bước xuống khỏi giường, chậm chạp rửa mặt, lâu lâu lén nhìn hắn một cái. Hắn không nói gì, cầm lược đứng trước gương chờ ta đi đến, tự tay chải tóc cho ta. Ta nhìn búi tóc cao đơn giản trên đầu, cả trang sức cũng không cắm lên, nhìn hắn thắc mắc.

“Không phải hôm qua nàng nói muốn đi chợ Đông chơi hay sao? Trẫm chuẩn tấu rồi, nhưng không thể mặc y phục trong cung ra ngoài được, rất bắt mắt.”

Ta nhìn hắn kinh ngạc, tự nói với chính mình vậy là không cần phải dậy sớm lén lút tìm lệnh bài nữa.

“Hoàng thượng có đi cùng thần không?”

Hắn lắc đầu: “Trẫm còn chút việc, nàng đi chơi nếu nhớ Trẫm quá có thể về sớm.” Hắn đặt tay lên vai ta, ghé sát thầm thì.

Ta nghiêng người tránh ra, cũng đã quen với bộ dạng mặt dày tự cao của hắn rồi, chỉ cười nói: “Nếu không nhớ thần có thể đi luôn không về không?”

Ta chỉ nghĩ nói đùa một chút ai ngờ mặt hắn đanh lại, lông mày nhíu chặt: “Vậy thì đành để nàng thất vọng rồi, Trẫm còn phái thị vệ đi theo, xem nàng trốn đường nào.”

Thật là vô vị, chẳng thèm nói với hắn nữa.

Sau ta đón lấy bộ thường phục mà Như Ý đưa mặc vào, Vu Thuần Hy đặt vào tay ta tấm lệnh bài xuất cung còn có một túi tiền nhỏ.

“Sinh thần vui vẻ!”

Ta ngỡ ngàng nhớ ra hôm nay là mùng Mười tháng Chạp, mới đó mà đã là sinh thần của ta rồi. Có lẽ vì thế mà Vu Thuần Hy không bận tâm hôm qua đã tức giận thế nào, hôm nay vẫn cho phép ta ra ngoài.

Ta nhón chân, vòng tay qua cổ hắn, hôn một cái lên má thật kêu, thì thầm vào tai hắn: “Cảm ơn chàng, Hy Hy.”

Từ ngày về cung, ta và Vu Thuần Hy đã đổi lại xưng hô như bình thường. Một phần vì không khí trong cung quá nghiêm túc khiến ta không còn cảm thấy thoải mái như ở Kha Kỳ, nhưng chủ yếu là do quan lại dị nghị ta gọi tên tục của hắn là khi quân phạm thượng. Mặc dù hắn đã bảo ta không cần phải để ý, nhưng ta chỉ sợ hắn khó xử nên cứ gọi theo phép tắc.

Lâu lắm rồi mới gọi thân mật như vậy, nhưng lại thấy vui vẻ vô cùng. Ý cười trong mắt Vu Thuần Hy cũng sáng rực.

Hắn tiễn ta ra tận cửa cung, nhìn ta vẫy tay quay đi mới trở về Ngự thư phòng cùng Hòa Trung.

Ta đi trước, tiến thẳng về phía Đông thành, tên thị vệ của Vu Thuần Hy theo phía sau cách ta ba bước chân.

“Ngươi tên gì thế?” Ta không thể gọi hắn một tiếng thị vệ hai tiếng thị vệ được, vậy thì rườm rà quá.

“Nô tài tên Lưu Hoan.”

“Lưu Hoan, lát nữa vào chợ, ta mua một ít đồ đành nhờ ngươi cầm giúp được không?”

“Vâng ạ!” Hắn gật đầu không chút nghi ngờ.

Chợ Đông quả nhiên như lời đồn, người đông như mắc cửi. Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một nơi nhộn nhịp như thế này, mùi cánh gà nướng cách rất xa đã ngửi thấy, mùi xửng bánh bao nóng hổi đang bốc khói, trong không khí xe lạnh người người khoác hai ba lớp lớp áo bông, tiếng chào hàng, tiếng trả giá, còn có tiếng trẻ con chạy nhảy nô đùa. Tất cả gộp lại tạo thành một bức tranh vừa lạ lẫm vừa thân quen, tựa như ta đã từng đi qua nơi này rất lâu về trước.

Ta chen lên phía trước, dừng lại trước một sạp hàng bán lồng đèn đỏ, chọn một cặp màu đỏ có viết câu đối, định sẽ mang về treo trong cung dịp Tết. Sau khi thử một đĩa cánh gà nướng, cũng mua một ít mang về cho Tiểu Kỳ. Cứ thế hàng nào đi ngang qua cũng dừng lại một chút, mua mỗi thứ một ít, chẳng mấy chốc trên tay Lưu Hoan đã cầm một đống đồ, chật vật chen qua đám đông để đi theo ta.

Ta nhìn trời cũng đã đến giờ cơm trưa, hơn nữa còn đi sáng giờ chắc Lưu Hoan cũng đói rồi nên nói: “Chúng ta tìm một quán cơm, ăn tạm thứ gì đó rồi đi tiếp.”

Hắn gật đầu vâng dạ, đi theo ta về phía cuối chợ. Nhưng khi qua một ngã tư đông người, ta đột ngột lách người rẽ phải vào một con ngỏ, tiếp tục đi nhanh về phía trước một đoạn dài rồi lại rẽ vào phố khác, lúc này mới dừng lại quay đầu nhìn về phía sau, quả thật đã không còn thấy Lưu Hoan nữa.

Tay phải đặt lên túi áo kiểm tra thử xem bài thơ sáng nay vẫn còn ở đó hay không, sau khi chắc chắn không làm rơi mất nó, ta mới tiến lên hỏi hai người đang đi cùng nhau trên phố nhà của Vi Tử Khải.

“Nếu là một vị Đại nhân họ Vi thì chắc là phủ của Hữu thừa tướng ở phố Sùng Nhân.”

Ta thầm ngạc nhiên, không ngờ Vi Tử Khải còn trẻ như vậy mà lại làm đến quan Chánh Nhất phẩm.

Ai ngờ người đi bên cạnh liền xen vào: “Không phải đã bị cách chức xuống làm Đại học sĩ rồi sao, ngươi còn gọi hắn là Thừa tướng gì nữa. Rặt là tên bán nước.”

Ta hỏi người đó vì sao lại gọi là tên bán nước.

“Trước kia hắn làm đến chức Hữu thừa tướng, vinh hiển vô cùng, thế mà trong thời loạn lại hành thích Vua, bán nước cho giặc, để bọn chúng vào thành. Cứ ngỡ là xong việc sẽ được lợi lộc hơn nữa, nào ngờ người tính không bằng trời tính, tham lam rồi lại bị tham lam hại, làm gì có việc quan cũ được trọng dụng. Bây giờ thì thế nào, chỉ là chức quan Tứ phẩm, hơn nữa còn chẳng có tiếng nói trong triều.”

Người ta hỏi đầu tiên lập tức lên tiếng phản bác: “Ta đã nói bao lần rồi, huynh đừng có nhìn một cách phiến diện như thế. Vi Đại nhân trước kia là học trò tâm đắc của cố lão thừa tướng, làm sao có thể vì tư lợi mà bán nước được. Chẳng qua là dòng họ Lâm không có nổi minh quân, cho nên Vi Đại nhân mới phải để Thuấn Vũ Đế vào thành diệt bọn man di cứu bách tính dân chúng...”

Ta nhìn bọn họ nói qua nói lại cũng hiểu được đôi chút. Vị Vua trước kia là họ Lâm, Thuấn Vũ Đế chắc là nói đến Vu Thuần Hy. Nhưng những điều bọn họ nói cũng không giải đáp được thắc mắc thân phận của ta, cho nên ta đành để bọn họ ở lại tranh cãi với nhau, đi về phía phố Sùng Nhân.

Theo như những gì người vừa nãy nói, nếu ta theo con đường này đi tiếp về phía Đông thành, qua hai con hẻm nữa sẽ đến một trục đường lớn khá vắng người nhưng được trang hoàng rất sang trọng. Trên trục đường này, phố Sùng Nhân, phố Cảnh Nhân và phố Long Khánh chạy dài nối tiếp nhau. Xung quanh toàn bộ đều là khu nhà và phủ đệ của quan lại trật ngũ phẩm trở lên.

Lúc đi ngang qua hẻm nhỏ thứ nhất, hai bên đường toàn là rác rưởi và đồ ô uế người khác thải ra, thế nhưng xung quanh vẫn có người ngồi ngủ nằm ngủ đủ kiểu. Ta chặc lưỡi cảm thán, một nơi nghèo nàn tả tơi đến thảm thương và một nơi giàu nứt khố đổ vách hóa ra chỉ cách nhau có mấy bước chân ngắn ngủi. May mà hôm nay ta chỉ mặc đồ bình thường, tiền trên người cũng đã bị đem đi mua đống đồ ở chợ, nếu không bọn họ thấy ta mặc áo gấm không chừng sẽ xông tới lột sạch đồ của ta đem đi bán mất.

Nhìn nắng đã bắt đầu dịu bớt, ta đoán có lẽ đã qua giờ Ngọ được vài khắc rồi. Nếu còn chậm chạp không tìm ra phủ của Vi Tử Khải, e là Lưu Hoàn sẽ tóm được ta mất.

Đang mải suy nghĩ nên nói thế nào khi gặp Vi Tử Khải thì đột nhiên từ trong bụi cây rậm rạp bên góc đường, nhảy ra một bóng người. Người đó đầu tóc rũ rượi che hết mặt mũi lấm lem, ta chỉ kịp phân biệt đó là một nữ nhân thì đã bị cô ta bấu lấy hai vai lay.

Ta thoáng liếc qua thì thấy váy của cô ta được làm bằng gấm thượng hạng, hơn nữa còn thêu chỉ bạc, chỉ là đôi chỗ nhăn nheo lấm bẩn, chắc là nhà giàu sa sút.

Cô ta đưa mười cái móng tay dài ngoằn ra định cào vào mặt ta, may mà ta phản ứng nhanh đưa tay chụp lấy đẩy cô ta qua một bên.

“Vị tỷ tỷ này, mặc dù ta không thấy đau nhưng đánh vào mặt thì tổn phước lắm đấy.”

Thế nhưng hai tay của cô ta cứ như càng cua, đã nắm chặt ta rồi thì có chết cũng không buông. Cô ta ghé sát mặt vào ta, dưới mái tóc rối bù, hai đôi mắt dù rất đẹp nhưng lại như hổ đói lâu ngày hằm hằm sát khí.

“Chính ngươi khiến ta ra nông nỗi như này nhưng hôm nay ta sẽ khiến ngươi cũng mất tất cả. Ngươi đi chết đi!”

Ta hơi sững người không hiểu cô ta nói gì, lẽ nào ta đã gây thù gì với cô ta. Ta cố kéo tay cô ta ra khỏi người mình: “Vị tỷ tỷ này, ta và cô có quen biết gì nhau sao?”

Nhưng cô ta còn nắm chặt hơn trước: “Ngươi giả vờ thanh cao gì chứ! Năm xưa là ngươi hại chết cha mình và Lâm Duệ, lại còn trơ trẽn sống như kẻ vô tội. Người bên cạnh ngươi sớm muộn gì cũng không có kết quả tốt đẹp, bởi vì ngươi là thứ tai ương. Diệp Hạ Vũ ngươi là thứ tai ương!”

“Ăn nói hồ đồ! Làm sao ta có thể hại chết cha mình được, ta cũng không biết ai tên là Lâm Duệ cả.” Ta giống như là đang thi hét với cô ta vậy, thi xem giọng ai to hơn thì người đó thắng.

Cô ta cũng rống lên, xông tới đánh ta: “Cha ngươi là Diệp Chính, là tên đồ tể lỗ mãng vậy mà dám chống lại cha ta. Nhà họ Diệp các ngươi đều đáng chết cả!”

Ta lẩm bẩm trong miệng hai chữ ‘Diệp Chính’.

Trước khi bàn tay trắng nõn với móng tay dài ngoằn kia kịp tát một cái trời giáng lên mặt ta, thì trong đầu ta bỗng xuất hiện một dáng người vừa cao lại vừa mập, tay người đó cầm cây quạt gõ nhịp nhịp nhưng khuôn mặt lại không tài nào nhìn rõ được.

Ta còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Lưu Hoàn đã bị đuổi đến đá người trước mặt ta bay ngược vào tường. Hắn không do dự rút kiếm ra hạ xuống một đường ngọt xớt, ta chẳng kịp chạy tới cản lại. Thân hình trước mắt máu chảy loang lổ, ta đưa tay lên che miệng nôn khan.

Lưu Hoàn thấy thế liền cúi người xuống hỏi han, ta nhân lúc hắn sơ ý, dơ cao chân dùng hết sức lực đá hắn một cái thật mạnh rồi quay người bỏ chạy tiếp. Ta thầm hối hận, nếu sớm biết hôm nay phải chạy nhiều như thế thì sáng nay ta đã ăn một đĩa bánh bao đặc biệt của Ngự thiện trước khi đi rồi.

Ta tiếp tục chạy theo hướng đã định, thế nhưng thay vì rẽ trái về phố Sùng Nhân, đôi chân ta lại không kiềm được chạy về hướng phải dẫn đến phố Cảnh Nhân. Tựa như một thói quen đã ăn sâu trong máu, tựa như một cảm giác an toàn đang mời gọi, tựa như sức lực của cả một đời này đều dồn hết vào đôi chân, tựa như nếu không tiếp tục chạy thì ta sẽ không còn tồn tại trên thế gian này.

Càng chạy càng thấy phấn khởi, bao nhiêu mệt mỏi vừa nãy đều tan biến.

Càng chạy thì khuôn mặt trong đầu càng hiện rõ từng nét, bộ râu ngắn, đôi mắt hiền, vầng trán cao, làn da ngăm đen, hơi thở phảng phất gió sương.

Càng chạy, tiếng nói bên tai càng vang lên rõ rệt: “Tiểu tử thối, giờ này mà còn lang thang ngoài đường hả?”... “Con khỉ nhà ngươi có chịu ở yên một chỗ, bớt gây họa cho ta nhờ hay không?”... “Bàng thúc tránh ra, hôm nay ta không đánh què chân nó thì ta sẽ làm con nó!”... “Bao giờ ngươi mới học tập được bộ dáng của Nho nhân đây, đúng là con khỉ ngốc.”... “Lại mang hoa vào cho mẫu thân ngươi đấy à.”... “Đứa trẻ ngốc này, trời có sập thì cũng có cha đây rồi.”…

Bước chân của ta chậm lại rồi ngừng hẳn, ngước mắt lên nhìn cánh cổng gỗ đã bạc màu vì mưa gió, hai bên cửa treo lồng đèn vải còn chưa được thắp sáng. Đằng sau bức tường cao quá đầu, cây đào đã bắt đầu đâm chồi, những nụ mầm đầu tiên xanh mướt đung đưa trong gió đông.

Vào một ngày trời cao xanh vời vợi quá đỗi bình yên như vậy, thế mà lòng lại nỗi bão vì bóng dáng hao hao thân thuộc trên con đường cũ từng qua, tim vẫn đập mạnh và lòng thì xốn xang khôn cùng bởi những đoạn hồi ức chầm chậm trở về, lấp đầy đáy lòng cô quạnh bấy lâu.

Trước kia ta rất sợ trở về nhà, vì ở đó không còn cha bao bọc che chở ta, cứ nghĩ trở về chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo chờ đợi, những ảo tưởng bản thân tự tạo ra cũng theo đó tan thành mây khói. Trải qua nhân sinh ấm lạnh rồi mới biết, thì ra nhà chính là nhà, cha vẫn luôn ở đó chưa từng rời đi đâu cả.

Bàn tay vừa đặt lên cửa, vì phía sau đó có người xông tới từ sau lưng. Trơ mắt nhìn cánh cửa đã nằm ngay trong tầm tay với nay dần tối đen lại, ta chỉ thấy nuối tiếc vô hạn. Ta không hề sợ lần này bị bắt trở về sẽ bị Vu Thuần Hy trừng phạt, chỉ lo một cú đánh này của Lưu Hoan không may động tới não khiến ta một lần nữa quên đi mọi thứ, vậy thì những cố gắng nỗ lực hôm nay chẳng phải sẽ tan thành mây khói hay sao?

Khi ta mở mắt ra lần nữa, nhìn trần nhà bằng ngọc xanh và con rồng uốn lượn quen thuộc, trong lòng bất giác nhẹ nhõm biết bao nhiêu.

“Nàng có thấy đau ở đâu không?” Bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng. Hắn vẫn luôn hỏi dù đã biết rõ câu trả lời.

Ta không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn người đó hồi lâu. Cũng là cùng một người, nhưng rõ ràng cảm xúc lúc này đã khác trước kia. Khi mất trí nhớ, đôi mắt ta nhìn hắn chính là đôi mắt của Diệp Hạ Vũ thuở ban sơ lần đầu gặp gỡ, còn bây giờ đây những nhiệt huyết đã lụi tàn, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng từng trải.

Qua cánh cửa sổ khép hờ, ta nhìn thấy một màng trăng trắng. Ngồi tựa mình vào gối, ta đưa tay đẩy nhẹ cửa nhìn ra bên ngoài. Tuyết đã bắt đầu rơi rồi.

Ta chạm khẽ vào bàn tay Vu Thuần Hy, hắn hiểu ý nắm khẽ lấy tay ta, mười ngón tay đan vào nhau khẽ khàng.

“Bao giờ cũng vậy, qua sinh thần ta vài ngày sẽ là đợt tuyết đầu tiên trong năm. Ta chỉ đợi cây hoa đào trước sân nhà nở rộ, cùng Bàng thúc hái một cành đẹp nhất mang vào đặt trước bài vị của mẹ. Cha chê ta lắm chuyện nhưng mỗi lần như vậy, ông đều mỉm cười mãn nguyện. Năm nay phải hái tận hai cành, mà cây đào thì già rồi, không biết có nở kịp hay không?” Ta không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ cảm nhận một cái siết tay thật khẽ.

“Tiểu Vũ...” Hắn gọi tên ta, sau đó trầm ngâm hồi lâu không nói.

Cơn gió bên ngoài len lỏi vào bên trong đại điện ấm áp, làn da ta run lên từng hồi vì cái lạnh giá buốt. Ta kéo tay hắn giấu vào dưới chăn, quay lại nhìn thẳng mắt hắn, không ngần ngại không hoảng sợ.

“Ta từng cho rằng mình vốn không nên yêu chàng, vốn phải tránh khỏi chàng càng xa càng tốt, nhưng tình yêu của chúng ta vốn dĩ không hề sai trái để phải nói nên hay không, chỉ là quá... mỹ lệ nên mới thành ra day dứt khôn nguôi...”

Vu Thuần Hy cúi đầu, hai đầu lông mày nhíu sát lại. Ta nâng mặt hắn lên, hai bàn tay chạm vào gò má góc cạnh nóng rực của hắn. Trong mắt hắn chỉ có một màu u buồn, càng nhìn tim lại càng nhói đau thế nhưng ta lại không muốn trốn tránh.

“Ta còn tưởng rằng dù trời long đất lở vật đổi sao dời cũng không thể nào tha thứ cho chàng, hóa ra theo thời gian trôi đi vết thương lòng rồi cũng sẽ lành. Hóa ra không gì là không thể vượt qua được, không ai có thể hận mãi một người.”

Vành mắt Vu Thuần Hy đỏ hoe, thế nhưng khi hắn đưa tay lên chạm vào mặt mình, ta mới nhận ra mình đã khóc từ khi nào. Nước mắt cứ thế mà lặng lẽ rời, không phải vì nỗi đau của mình nữa mà là vì xót xa dành cho hắn.

“Ta không muốn một lần lại một lần phụ sự tin tưởng của nàng, nhưng nếu không nói dối làm sao ta có thể chịu nổi nỗi đau trơ mắt nhìn nàng lặng lẽ rời đi. Trừng phạt thế nào cũng được nhưng xin nàng... đừng buông tay ta.” Bất chấp vị trí chí tôn, bất chấp tất cả những giới hạn trên đời, hắn cứ thế mà khẩn thiết cầu xin ta. Giọng nói run rẩy nhưng những bông tuyết đang xoay tròn trong gió ngoài kia: “Có thể nào tìm thêm một lý do, ở lại với ta được không? Cầu xin nàng, Tiểu Vũ, cầu xin nàng đừng đi...”

Đứng trước mặt người này, thứ tình yêu mà ta luôn miệng nhắc tới bỗng chốc trở nên nhỏ bé vô cùng. Ta vốn chẳng xứng đáng để hắn phải đặt vào lòng rồi dày vò bản thân lâu như vậy.

“Ngay lúc này đây, mỗi một nhịp thở đều đong đầy tình yêu ta dành cho chàng, nhưng cũng chất chứa lỗi lầm không thể nào sửa chữa của ta. Bởi vì không muốn ích kỷ chỉ chiếm lấy tình cảm của chàng cho nên ta mới trở về... trở về để dùng cả trái tim và khối óc này để đáp lại chàng. Một lần nguyên vẹn và đủ đầy nhất.” Ta vươn người ra ôm lấy hắn thật chặt, cảm nhận hơi thở đậm mùi trà quẩn quanh đầu mũi.

Hắn cũng vòng tay siết chặt lấy ta, như thể chỉ cần buông lỏng một khoảnh khắc thôi thì ta sẽ tan biến vào không khí: “Những chuyện khác không quan trọng, ta muốn ở cạnh nàng, chỉ đơn giản vậy thôi. Ta sẽ trở lại làm Đường Nhất Bạch, nàng sẽ là Diệp Thiếu lang, ta... chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây...”

Ta tách người ra, đưa tay lên chặn miệng hắn lại, lắc đầu cười dịu dàng.

Đường Nhất Bạch chính là Đường Nhất Bạch, vốn dĩ không thể thay thế hay quay trở lại được. Cũng giống như quá khứ tươi đẹp thì vẫn mãi tươi đẹp, ta không thể để cho hiện tại khốc liệt tô mờ vẻ đẹp đó được. Những ngày tháng giản đơn đó... hãy cứ mặc nó chạy đi.

Sau đó cả hai chúng ta đều tự hiểu, không ai nhắc đến chuyện về nhà của ta nữa, ta vẫn cứ đi loanh quanh khắp nơi nghịch tuyết với Tiểu Kỳ, Vu Thuần Hy vẫn thượng triều phê duyệt tấu chương của hắn. Buổi trưa hắn sẽ cùng ta ăn cơm, nói đôi ba câu về thơ ca, buổi tối ta thích bắt ghế ra ngoài ngồi ngắm tuyết.

“Vì sao lại ngắm tuyết ban đêm, không phải sẽ rất khó thấy sao?” Vu Thuần Hy đi ra đắp thêm chăn cho ta, ngồi xuống cái ghế bên cạnh thắc mắc.

“Ban đêm mọi người đều đi ngủ, nhất định xung quanh sẽ rất im ắng. Nếu lắng nghe cẩn thận, chàng có thể nghe thấy tiếng bông tuyết rơi xuống một cái lá, tiếng nó xoay vần trong gió, tiếng nó rơi trên mái ngói. Không phải sẽ sống động hơn rất nhiều so với chỉ nhìn thôi sao.”

Một lần Vu Thuần Hy trở về sớm hơn bình thường, đúng lúc ta đang nằm nghiêng đọc dở một quyển kinh Phật.

“Nàng gần đây cũng thích đọc loại sách này à?”

Hắn ngồi xuống bên cạnh, ta lười biếng tựa vào người hắn, đọc một đoạn trong đó: “Dưới Âm phủ có Địa Tạng Bồ Tát, tiền thân từng là nữ nhân nên ngài rất bao dung với những người con gái. Nếu người ấy kiếp trước không ghét bỏ thân phận nữ nhi của mình, thành tâm kính lễ thì sẽ được đầu thai vào nhà hiển hách làm Vương phi Hoàng hậu. Chàng nói xem, hắn là ngài ấy chẳng bao dung nổi ta đâu nhỉ?”

Vu Thuần Hy kéo tấm chăn mỏng đắp cho ta, bàn tay to lớn ủ ấm hai tay ta trong đó. Không hài lòng lên tiếng: “Đừng nói gở! Ta nghe Tiểu Kỳ nói sáng giờ nàng vẫn chưa ăn gì, phải ăn uống đúng bữa nếu không sẽ đổ bệnh. Xem này, tay đều lạnh cóng hết cả rồi...”

Có lẽ là do trời đông năm nay lạnh hơn mọi khi nên dù bốn góc cung điện đều đốt lò sưởi, ta vẫn luôn thấy tay chân lạnh cóng, có đắp chăn cũng không hết run rẩy, chỉ có cách chui vào lòng Vu Thuần Hy thì cái lạnh mới giảm bớt chút ít.

Còn có một đêm khác, ta không hiểu vì sao lại thức giấc, nhìn ngoài trời quang đãng, trăng lên cao tỏa ánh sáng bạc tĩnh mịch, tuyết có lẽ đã ngừng rơi được một lúc.

Bỗng dưng cảm thấy hơi khô cổ, trở mình dậy đi về phía bàn trà, vì sợ đánh thức Vu Thuần Hy nên ta chỉ dám nhón chân rón rén như trộm. Ai ngờ vừa mới uống được một ngụm trà thì bên giường đã vang lên tiếng gọi. Ban đầu vì hơi nhỏ nên ta cứ tưởng mình nghe nhầm, đột nhiên tiếng gọi đó vang lên lớn hơn, ta giật mình suýt đánh rơi cả chén trà trên tay.

“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Nàng đâu rồi?”

Ta không kịp để tâm bản thân đang đi chân, vội bước nhanh về phía Vu Thuần Hy, trong bóng tối tù mù, không cẩn thận đá trúng chân bàn cho nên ngã rầm xuống ngay bên cạnh hắn, miệng vẫn không quên đáp lại: “Ta đây, ta đây!”

Vu Thuần Hy đột ngột túm lấy hai cánh tay, kéo ta lên giường rồi ôm vào lòng rất chặt. Ta bị ôm đến nghẹt thở, ngón chân thì sưng lên, cổ họng vẫn còn khát.

“Tiểu Vũ, nàng đi đâu đấy... sao lại rời khỏi ta...” Giọng hắn run rẩy gần như câu được câu mất.

“Ta...” Ta chỉ là hơi khát nên đi uống nước thôi mà, nếu không thì chẳng lẽ lại nằm nuốt nước bọt cho đỡ khát chắc.

“Ta mơ thấy nàng bỏ đi đâu đó, nàng nói chỉ đi một chút rồi sẽ về, thế nhưng ta thấy trước ngực nàng lại... chảy rất nhiều máu...”

Ta cười xòa, vuốt nhẹ lưng Vu Thuần Hy, trấn an hắn: “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi. Ác mộng đều xảy ra trái ngược cả, điều này chứng tỏ ta sẽ sống rất rất rất rất lâu.” Ta hận không thể nói ra trăm ngàn vạn chữ ‘rất’, nhưng ngại đêm khuya ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác thì không hay cho lắm.

Qua một hồi lâu, không thấy hắn lên tiếng, ta còn tưởng hắn đã ngủ quên mất rồi, định buông tay ra đặt hắn nằm xuống thì bỗng hắn gọi tên ta lần nữa.

“Tiểu Vũ!” Hơi thở tựa như lông tơ lướt qua tai ta, ta hơi cựa quậy vì nhột.

“Sao thế?” Ta nhẹ nhàng đáp lại.

Vu Thuần Hy cười thấp hai tiếng, nghe rất mỉa mai: “Ta có một ý nghĩ rất kỳ quái... Ta cảm thấy ta và nàng bây giờ thật tốt, nhưng cũng cảm giác hình như không phải như thế. Ta sợ một buổi sáng thức dậy, bọn Hòa Trung sẽ nói với ta, thực ra... nàng trước mắt... chỉ là ảo giác.”

Ta cũng không biết nên đáp lại lời nói của hắn như thế nào, cứ im lặng như vậy để hắn dựa vào vai mình, chốc chốc lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của hắn.

Thực ra nghĩ lại mà nói, chẳng phải chúng ta đã đi một quãng đường rất dài hay sao? Lần đầu gặp nhau, sau đó phân ly trong nỗi hận thù, rồi lại đối mặt nhau trên chiến trường, sau đó ta lại một lần nữa để hắn lại phía sau mà bỏ đi. Năm năm, à không, đến bây giờ đã là sáu năm qua đi rồi mà cứ tưởng như chỉ mới thoáng chốc vừa đây ta và hắn còn ngồi trên gác Thập Lý, cùng nhau uống rượu đón năm mới. Đời người ngắn ngủi, có bao lần được thêm cái sáu năm như vậy để vui vầy nhân gian nữa đây.

Ta thì thầm với Vu Thuần Hy cũng chính là tự nói với bản thân mình: “Ta sẽ không cứ thế ra đi mà không một lời từ biệt. Nhất định sẽ không...”