Chương 27: Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ - Chương 27: Lừa Người Dối Mình

Trước giờ cơm trưa, ta vội vàng trở về gian nhà trúc tránh cho Tiết Thống về trước không thấy ta đâu lại nghi ngờ, nhưng có vẻ như ta đã lo xa vì hắn phải đến tận đầu giờ Thân mới thấy mặt.

Hắn gõ cửa bước vào vừa đúng lúc ta uống xong lần thuốc thứ ba trong ngày, ngay lập tức nói với Tiểu Kỳ nhưng cố ý để hắn nghe thấy.

"Có người đi từ sáng giờ còn mò mặt về, đi với tiểu thư nhà người ta lâu như thế chắc là nhân tiện an ủi luôn ấy nhỉ, Tiểu Kỳ nhỉ?"

Tiểu Kỳ che miệng cười đưa cho ta một miếng hồng khô giảm đắng, ta quay sang Tiết Thống làm ra vẻ bất ngờ.

"Ấy, Thống Thống về hồi nào vậy, đi chơi với Hà tiểu thư có vui không?"

"Thống cái đầu nhà ngươi, Hạ Vũ ta đã bảo không được gọi cái tên đó rồi mà." Hắn tự nhiên như không ngồi xuống ghế mà không cần xin phép ta gì cả, thôi thì tính ta rộng lượng không chấp nhặt chuyện nhỏ với hắn, chỉ thích đùa hắn cho vui thôi.

"Ngươi không thích ta gọi Thống Thống à, vậy thì ta có thể gọi là Tiểu Tiết, như thế cũng rất đáng yêu đấy." Tiết Thống nghe được ngay lập tức trợn tròn mắt lên tức đến không nói ra một lời, ta nghĩ nếu còn chọc hắn nữa thì chắc mắt hắn sẽ trợn đến rớt ra luôn mất.

Tiểu Kỳ đứng bên cạnh đã nhịn cười đến mức đỏ mặt, không chịu nổi nữa nên bưng khay thuốc nhanh chóng rời đi.

"Em đi chuẩn bị cơm tối, hai người cứ tiếp tục nói chuyện."

Tiết Thống lập tức đổi đề tài: "Hạ Vũ ngươi đã đúng, kẻ đêm đó hẹn Hà Ly chính là Chu Cẩm Hồng. Hai người giấu diếm qua lại được một năm nhưng khoảng hai tháng trước ngày lên kinh lại không may bị Hà Gia Viễn phát hiện, cho nên hắn tìm mọi cách ngăn cấm hai người gặp nhau vì cho rằng Chu Cẩm Hồng vô dụng không xứng đáng với Hà Ly. Hắn tặng cho Hà Ly một đôi hoa tai ngọc trai hồng cực hiếm còn hẹn sáng mai sẽ cùng nhau bỏ trốn nhưng sáng hôm sau đến chỗ hẹn lại không thấy Hà Ly đâu còn Hà Gia Viễn vẫn rời đi như thường nên hắn nghĩ Hà Ly không muốn đi cùng mình. Nhưng hắn đâu nào biết Hà Ly đã mộ xanh cỏ, lúc nãy ta và Hà tiểu thư đưa hắn đến viếng mộ Hà Ly cho nên mới về muộn."

Ta gật đầu ra ý đã hiểu, ngồi xuống bên bàn dài vo tờ giấy đã viết ra những gì Hà Ly nói tối qua vứt đi.

"Ngươi không định đem chuyện này vạch mặt Hà Gia Viễn à?" Tiết Thống hỏi.

Ta lắc đầu: "Để làm gì? Chuyện ta muốn tìm hiểu là Tú Ly rốt cuộc đã đi đâu mà hắn thì chắc chắn không thể nào biết được. Có hỏi cũng bằng thừa, chuyện nhà họ thì cứ để họ giải quyết, ta lười chẳng muốn xen vào."

"Thế ngươi định làm gì?"

Ta im lặng nhìn tờ giấy trống trơn trải phẳng trước mắt cũng giống như những gì ta biết về Tú Ly vậy. Chẳng có gì cả!

"Chuyện gì cũng không đi về đâu được cả, bây giờ ta cũng chẳng biết bắt đầu lại từ đầu mà cũng không muốn bỏ cuộc."

"Vậy thì ngươi cứ an tâm chữa bệnh đi, một ngày nào đó cái kim trong bọc cũng lòi ra thôi, đừng lo nữa."

Ta gật đầu, bỗng nhớ ra điều Tiểu Liêm nói lúc ban sáng. Vu Thuần Hy chuẩn bị lên ngôi, hết đại tang không có cớ gì hắn không tiến đánh Đại Mạc lần nữa. Bây giờ chỉ còn lại vài thành chưa bị chiếm giữ, bản đồ chiếc lược của địch lại chưa lấy được, Tiểu Giảo ở trong cung vẫn bị kìm kẹp giữ Tả tướng và Thái hậu. Có lẽ lần này không thể như lời tiết Thống nói an tâm chữa bệnh được nữa rồi.

"Cuối xuân này ta muốn trở về nhà." Ta ngước mắt nhìn Tiết Thống.

Hắn thoạt đầu hơi bất ngờ rồi sau đó lại nghiêm giọng nói: "Ngươi bớt ôm việc vào người đi được không, bộ ngươi tưởng mình là quan thần hả. Không được, ngoan ngoãn ở lại đây đi."

"Dạo này ta không còn mơ thấy cha nữa, ta sợ ông giận rồi bỏ ta đi. Năm năm rồi ta có nhìn mặt ông đâu..." Mặc dù ta biết mỗi lần thấy ông toàn là ác mộng nhưng nếu không còn thấy nữa ta sợ mình sẽ quên đi gương mặt ông. Trí nhớ con người thật lạ, ở cạnh nhau mười mấy hai mươi năm mà thoáng mấy tháng ngẳn ngủi có thể nói quên là quên sạch.

Tiết Thống không ngăn cản nữa, chỉ nói hắn sẽ hỏi Triệu đại phu xem tới lúc đó sức khỏe ta đã có thể di chuyển một đoạn đường dài được hay chưa, còn khẳng định chắc nịch hắn phải đi cùng ta.

"Được rồi, được rồi. Ngươi muốn đi thì đi, dù sao nhỡ có việc gì ta có thể sai vặt ngươi, Tiểu Kỳ xinh xắn như thế quả thật là không nỡ nhờ vả." Ta cười hì hì xua tay đuổi hắn, để hắn đứng đó thêm vài giây nữa không khéo lại nói thành tấu chương thì khổ.

Mấy ngày sau đó ta chỉ loanh quanh trong phòng ngoài sân, hết uống thuốc rồi đến ăn cơm, cuộc sống trở về những ngày chưa gặp Hà Cơ. Có đôi lần Hà Cơ thăm nhân tiện nói chuyện với ta, nhưng những gì cô ta nói toàn là thêu thùa vẽ vời, ta không hứng thú cho nên chỉ tiếp chuyện lần đầu còn những lần sau toàn giao cho Tiết Thống.

Mà tên nhóc đó lại không hề thấy phiền, lần nào cũng hí hửng đi gặp cô ta. Ta đem chuyện này kể lại với lão Triệu, kết quả là cứ tới giờ ăn cơm lão lại lôi ra trêu chọc miên man không dứt, ta cứ tưởng Tiết Thống sẽ chối đây đẩy ai ngờ đâu hắn lại đỏ mặt úp mặt vào bát ăn như chết đói.

Lão Triệu chưa chịu buông tha: "Ta nghĩ lần này mấy bà thím ngoài chợ hết cơ hội mai mối cháu gái mình rồi. Vừa có vợ vừa không bị làm phiền, lợi cả đôi đường nhỉ Thống Thống!"

Ta nghe hai chữ cuối lập tức sặc cơm ho sù sụ, lão lấy đâu ra cái kiểu gọi đấy thế, quả là quá hợp ý ta.

Một buổi chiều đầu tháng tư, trời bắt đầu những cơn mưa bụi dù chẳng kéo dài lâu nhưng đủ để làm mặt đất ướt sũng. Lão Triệu vẫn đều đặn ra tiệm thuốc xem bệnh như hằng ngày, Tiết Thống có hẹn với Hà Cơ đi xem cánh đồng đại mạch ở ngoài thành, Tiểu Kỳ đã xuống chợ mua thức ăn và đồ dùng, cả gian nhà lộng nắng gió chỉ còn lại mỗi mình ta.

Ta đặt phong thư lấy được từ chỗ Tiểu Liêm lên bàn, mở hé cửa sổ để ánh sáng tràn vào. Mấy chậu cây ngoài sân đã bắt đầu mọc những lá non, thảm cỏ xanh mướt ẩm mùi mưa bụi vừa mới dứt chưa lâu, nước đọng lên tán lá lấp lánh như sao giữa ban ngày.

Những thông tin trên bàn đã vơi đi hơn nửa, tờ giấy đặt trên cùng ta đang đọc dở cũng chẳng có gì ngoại trừ một hàng chữ: Quan thần đề nghị lập Võ thị đích muội của tướng quân Võ Di Nguy làm hậu, Tân Đế không phản đối nhưng cũng chưa phê duyệt.

Nếu chuyện này thành, Võ gia sẽ trở thành cách tay phải đắc lực của Tân Đế, thế lực của y sẽ gần như bao trùm cả triều đình và là điều kiện bất lợi cho mật thám của hội hoạt động trong hoàng cung Đại Phù.

"Vì sao lại chưa phê duyệt? Ngươi đang chờ đợi điều gì?" Ta chỉ biết Đường Nhất Bạch thanh đạm nhưng chưa từng hiểu rõ một Vu Thuần Hy thâm trầm, ta không đoán nổi suy nghĩ của hắn giống như từng làm đối với Đường Nhất Bạch.

Tạm thời bỏ qua chuyện này, ta tiếp tục đọc hết những trang còn lại rồi cất toàn bộ vào phong thư đặt trong hộc tủ. Tiểu Kỳ mỗi lần dọn phòng đều có ta ngồi cạnh hơn nữa không được phép của ta thì sẽ không chạm đến bàn viết này.

Vừa hay Tiểu Kỳ đi chợ về, trên tay ngoại trừ đồ ăn còn có một túi vải bố.

"Tiểu thư, lúc nãy em về có người bảo là gửi cái này cho người."

Ta đón lấy tủi vải mở ra, bên trong là Kha Tử phơi khô tầm khoảng ba cân đúng như lời ta yêu cầu với Tiểu Liêm, chắc hắn đã có được tin tức gì của Tú Ly rồi.

"Tiểu thư mua Kha Tử để làm gì thế, người bị ho ư?" Tiểu Kỳ lo lắng hỏi.

Ta cười trừ: "Không phải ta mà là Tiểu Giảo, lần trước ta ngang qua tiệm dược liệu thấy Kha Tử ở đấy rất tốt nên mua một chút đem về cho nó. Em cũng biết rồi đấy, dạo này toàn là hàng kém chất lượng bán tràn lan dù là ở kinh cũng chẳng tốt hơn là mấy."

"Tiểu thư định lên kinh sao?"

"Ừ, ta đã bàn với Tiết Thống rồi, đầu tháng sau sẽ đi, dù sao ta xa nhà cũng lâu rồi bệnh hiện tại đã đỡ, nên về thôi. Hơn nữa..." Ta híp mắt cười gian tà: "Hơn nữa còn phải làm mai cho Tiểu Kỳ và Tiểu Giảo nữa chứ, ta đã hứa rồi làm sao nuốt lời được."

Tiểu Kỳ đỏ mặt vội vàng né đi: "Tiểu thư cứ chọc em hoài, em phải đi giặt áo quần đã."

Ta gọi với theo: "Nhớ cẩn thận đừng để bị chai tay, Tiểu Giảo sẽ thương hoa tiếc ngọc đấy!"

Dạo này chọc người thành quen rồi, niềm hoan khó bỏ chính là đây mà...

Sực nhớ ra ta phải đi tìm Tiểu Liêm trước đã, lợi dụng khi ít người ở nhà Tiểu Kỳ ít nhất cũng phải loay hoay dưới bếp hơn nửa canh giờ. Ta khoác thêm áo ngoài đội mũ trùm lên, nhẹ nhàng ra ngoài theo cổng sau theo hướng chợ đi về cửa tiệm dược liệu Sùng gia.

Vẫn như lần trước, Tiểu Liêm từ phía sau quầy hàng bước ra dẫn ta vào căn phòng bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện rất tự nhiên.

"Hoan nghênh tiểu thư lại đến! Lần này tiếc quá, tiểu thư không may mắn mất rồi, Kha Tử được nhiều người mang đi quá nên hàng chỉ còn lại một ít thôi. Mời tiểu thư vào uống trà đã."

Hắn cẩn thận khép cánh của phía sau lưng lại, hai hàng mày khẽ nhíu lại. Một phong thư mỏng đến mức ta tưởng bên trong chẳng có gì cả.

Tiểu Liêm nói: "Thân phận người này rất đáng ngờ, ta không hiểu vì sao mọi nguồn tin tức kiếm được đều rất hạn chế. Cô không cần đọc đâu, trong đó chỉ nói có một người tên Tú Ly giống như cô nương miêu tả là tỳ nữ của Độc Hạc. Nhưng sau khi Độc Hạc rời đi mấy năm trước, cô ta đã chết vì bệnh rồi."

Ta nghi ngờ hỏi hắn lại: "Không còn gì nữa ư?"

Hắn quả quyết lắc đầu.

"Còn nữa, vụ hỏa hoạn ở quán trọ Đầu Túc mà cô hỏi đúng là do Uy vương gia sai thủ hạ gây ra, người đứng phía sau giật dây là Tiên Phù Đế. Nhưng lạ là toàn bộ sát thủ đêm đó đều bị tiêu diệt chỉ còn sót một người nửa sống nửa chết lết về Đại Phù. Hắn nói kẻ ra tay là cao thủ hơn nữa còn là nữ. Rốt cuộc kẻ đó là người nước nào, Mạc, Phù hay Nam Chiếu?" Tiểu Liêm lẩm bẩm một mình, nếu lúc đó hắn nhìn sang ta sẽ phát hiện sắc mặt ta xám ngoét không khác gì tro tàn.

Vì sao chuyện của Tú Ly lại liên quan đến Độc Hạc, có khi nào Độc Hạc ra lệnh cho nàng ấy giám sát ta? Thế cho nên Độc Hạc vừa đi Tú Lý lại xuất hiện bên ta, thế cho nên khi Độc hạc về lại Đại Phù Tú Ly vừa hay cũng mất tích không rõ ràng trong cùng đoạn thời gian. Nhưng Độc Hạc làm thế vì lý do gì, hắn và ta đều là người cùng một hội cơ mà. Nếu thứ hắn cần là lệnh bài trong tay ta để trở thành người đứng đầu Mạc Thám hội thì vì sao Tú Ly chưa lấy được nó đã vội vàng trở về?

Nhưng điều có thể chắc chắn mười mươi là đêm hỏa hoạn đó Tú Ly là người giết chết đám sát thủ của Uy vương. Vậy thì Nam Điền...

Nghĩ đến đó tay ta bất chợt nắm chặt lên đến mức trắng bệch.

Nam Điền đã phát hiện ra Tú Ly có võ công nên đã bị nàng ta giết người diệt khẩu, với năng lực của nàng ta thì chuyện này có gì không được cơ chứ?

Ta lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng hoàn toàn phản bác. Không đúng, có thể người đó là Độc Hạc, hắn đến cứu Tú Ly, Tiểu Liêm đã nói Độc Hạc cũng có thể là phụ nữ mà. Còn Nam Điền... Nam Điền là bị thích khách của Uy vương giết. Đúng vậy, chính là như thế này...

Ta lại cười khổ nhìn lại bản thân, vì sao ta luôn tự lừa mình rằng Tú Ly hoàn toàn vô tội trong chuyện này.

Ta biết mình mù quáng đến nhường nào nhưng không thèm bận tâm là bởi vì nỗi cô đơn đang gặm nhấm lấy ta từ bên trong. Trong những tháng ngày đối chọi với nó, Tú Ly đã mang đến cho ta một sự quan tâm ấm áp mà chỉ có cha và Bàng thúc mới có.

Nàng ấy khoác áo cho ta, may giày cho ta, nấu ăn cho ta, nàng ấy có thể ở bên ta những đêm cơn ác mộng và bệnh đau đầu bám riết không buông ta, nàng ấy không ngại nâng chân ta lên đặt trên đầu gối mình để băng bó mỗi khi ta vô thức để chân trần bước ra ngoài sân, nàng ấy lo lắng vết thương sẽ để lại sẹo sẽ khiến ta không gả đi được. Chỉ một lời phủ định sẽ khiến mọi niềm thương cảm chân thành kia trở thành bức tường giả dối.

Giữa việc người dối ta và ta tự dối mình, ta nguyện chọn điều thứ hai mặc cho điều đó, đôi khi, khiến bản thân ta rối bời trong sự hoài vọng.