Vị lão giả kia cười cười tự giới thiệu:
-Lão hữu Mặc Hàn Lâm .Chính là chưởng quỷ nơi này .
-Nguyên lai là chưởng quỹ, tại hạ họ Trương .
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu lại nói :
-Ta muốn mua năm mươi mai tụ khí đan, ba mươi phần Luyện thể tán ,không biết Thanh Huyền các có đầy đủ số lượng ?
Trong lòng Mặc Hàn Lâm hơi kinh hải, thật là một đơn lớn, chỉ có những đại gia tộc mới có thể một lần mua sắm nhiều như vậy tài nguyên tu luyện, một võ giả mua sắm nhiều như vậy đan dược quả thật hiếm thấy.
Tụ khí đan cùng Luyện thể tán đều không phải đồ vật bình thường.
Võ giả bình thường căn bản mua không nổi. --Nếu là Trương thiếu gia đi nơi khác nói không chừng thật sự mua không được nhiều như vậy đan dược
-Thật sự là đúng dịp, Thanh Huyền các chúng ta vừa vặn có một nhóm tụ khí đan cùng luyện thể tán tuyệt đối có thể thỏa mãn nhu cầu Trương thiếu gia.
Mặc Hàn Lâm lấy ra một cái bàn tính lóp ba lóp bóp gẩy một phen, khóe miệng mỉm cười nói :
-Năm mươi mai tụ khí đan ,30 phần luyện thể tán giá gốc là tám vạn .
-Bất quá Trương thiếu gia mua một lần nhiều như thế tự nhiên có ưu đãi nhất định, ngươi giao bảy vạn hai là đủ.
Trương Nhược Trần cười nói :
-Chưởng quỹ ngươi thật sự là một người sảng khoái ,sau này mua sắm đan dược ta đều tới nơi này mua .
Trương Nhược Trần trên thân còn thừa bạc không nhiều ,không đủ thanh toán một khoản tiền lớn như thế ,liền đi tới tiền Trang Vũ Thành rút ra hai mươi vạn ngân tệ, tốn hao bảy vạn hai.
Cộng thêm trước đó, trên người hắn tổng cộng còn một trăm ba mươi lăm lạng bạc.
Hoàn thành một vụ làm ăn lớn, Mặc HànLâm trên mặt đều cười muốn nở hoa nói:
- Trương thiếu gia không biết ngươi còn mua sắm những vật khác không?
Trương Nhược Trần nói :
-Ta muốn mua đồ vật khẳng định nơi này của chưởng quỹ không có bán.
Mặc Hàn Lâm nói:
-Chẳng lẽ Trương thiếu gia là muốn mua một kiện binh khí ?
Trương Nhược Trần đối với vị chưởng quỹ này đánh giá cao hơn mấy phần nói :
-Chưởng quỹ nhãn lực thật là lợi hại.
Mặc Hàn Lâm cười cười nói:
- Làm trưởng quỹ mấy chục năm thấy qua võ giả không có một vạn cùng có tám ngàn, chưa từng thấy qua mấy người không đeo binh khí tùy thân.
-Như vậy đi tại chợ binh khí, Thanh Hiền các cũng có một cửa hàng, ta để một cái tiểu nhị mang ngươi tới .
Sau một lát , Mặc Hàn Lâm tìm đến tiểu nhị khoảng chừng mười lăm,mười sáu tuổi gọi là Tiểu Bàng Tử ,nói với hắn :
-Thằng ngốc, lập tức mang vị Trương thiếu gia trân quý này đi chợ binh khí,nói cho bà chủ Trương công tử là khách quý Thanh Huyền các, giá cả cho Trương công tử ưu đãi thích hợp.
Thằng ngốc gọi là tiểu Bàng tử đôi mắt trơn lớn ,dùng sức lắc đầu nói:
- Không đi, không đi, ta mới không cần gặp bà chủ .Bà chủ có thể câu đi hồn nam nhân ,nhìn thấy nàng nhất định phải chết
Mặc Hàn Lâm tức giận lớn tiếng nói :
-Ngươi cũng không phải nam nhân, ngươi bây giờ nhiều lắm chỉ có thể coi là một cái nam hài tử ,có cái gì mà sợ.
- Tốt a !ngươi nếu không đi, tháng này liền không phát tụ khí đan cho ngươi.
Thằng ngốc lập tức gấp gáp, vội vàng nói -Đừng ,đừng ,ta đi ta đi ,ta đi còn không được sao .
Thằng ngốc hướng về phía Trương Nhược Trần đi tới ,rất cung kính nói :
-Trươnng thiếu gia ,mời đi!
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu đi theo thằng ngốc hướng về chợ binh khí.
Trương Nhược Trần luôn cảm thấy chưởng quỹ Thanh Huyền Các này có chút cổ quái ,tựa hồ không phải người bình thường, đương nhiên hắn cũng không lo lắng đối phương trong lòng có ác ý .
Dù sao Vũ Thành bên trong có quân đội trông coi ,quản lý mười phần nghiêm ngặt, căn bản không có người dám ở bên trong Vũ Thành làm loạn .
Thằng ngốc thấp giọng nói :
-Trương thiếu gia, ngươi thật sự muốn đi mua binh khí của bà chủ .
-Bà chủ thế nhưng là có thể câu đi hồn nam nhân .
-Trương thiếu gia, người là nam nhân sao?
- Ta cũng chỉ là nam hài tử !
Trương Nhược Trần nói .
Thằng ngốc thở dài một hơi nói:
-Vậy liền quá tốt rồi .
Thằng ngốc dáng dấp trắng trắng mập mập , hai mắt nhỏ tựa như hạt đậu.
Trương Nhược Trần có chút hiếu kỳ hỏi:
-Ngươi nói bà chủ có thể câu đi hồn nam nhân. Chẳng lẽ bà chủ dáng dấp hết sức xinh đẹp .
Thằng ngốc nhẹ gật đầu nói:
-Bà chủ tự nhiên dáng dấp hết sức xinh đẹp , phải nói là Quốc Sắc Thiên Hương .
-Một ánh mắt nhìn tới cũng làm trái tim người ta bịch bịch nhảy loạn.
- Liếc nhìn nàng một cái đều sẽ để cho người ta mặt đỏ tâm loạn .
-Nhưng là ngươi không biết bà chủ đã gả cho bảy vị lão bản.
-Gả cho bảy vị lão bản?
Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc.
Thằng ngốc lại nói :
-Đúng ,đúng vậy .B vị lão bản đều đã chết toàn tại đêm động phòng hoa chúc.
Trương Nhược Trần nói :
-Bảy vị lão bản sau khi chết ,sản nghiệp của bọn hắn đâu.
- Tự nhiên đều là của bà chủ.
Ngay cả chưởng quỷ hiện tại của chúng ta cũng chỉ là làm công cho bà chủ mà thôi.
Thằng ngốc thấp giọng nói:
- Bà chủ đơn giản liền là thiên sát cô tinh, câu hồ sứ giả, chuyển thế hồ ly tinh.
- Bất kỳ nam nhân gặp nàng đều rất khó sống qua ba ngày.
- May mắn chúng ta đều là nam hài tử ,hẳn là sẽ không bị nàng câu đi hồn phách.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu nói :
-Hi vọng là thế!
Dịch: Akay85