Chương 2: Từ xưa nhân ma bất lưỡng lập

Theo đạo thanh âm rơi xuống, trong hư không 1 trận kịch liệt rung động nhất thời một đạo kiếm khí trắng không lăng lệ, không hoa mỹ mà lãnh khốc vô tình đi vào tâm can mọi người.

Đáng sợ, phải nói là quá kinh khủng!

Trên bầu trời hai đạo kiếm khí không cùng hẹn mà chạm vào nhau. 

Một đen- một trắng tựa như song long đối chiến, không gian trập trùng gợn sóng, xung quanh kiến trúc thay nhau sập đổ, đất bay tán loạn bụi mù khắp nơi.

"Bùm"

Một tiếng bạo hưởng vang lên, kiếm khí đen lúc này như mảnh giấy bị xé nát, biến mất trong hư không. Nhất thời trên trời chỉ là đạo kia lãnh khốc vô tình kiếm khí trắng như lưu thủy không thể cản phá đập vào hư không. 

Ẩn núp trong hư không, Thiên Tam Kiếm sắc mặt trắng bệch không lực hoàn trả chịu 1 kiếm xuyên qua toàn thân vô lực, máu me đầy người xuất hiện trước chúng người.

"Lão tam"

Bỗng từ đâu chui ra 3 người, khí tức mạnh mẽ, tất cả đều chung một vẻ mặt giật dữ, đầy sát khí 1 tên trong đó nhìn chằm chằm hư không quát lên:

"Người nào? dám đả thương người của thiên hoàng tựu không biết chữ chết viết như thế nào sao?"

"Nực cười, một đám tiểu nhân mà thôi, nếu không vì thiên hoàng trên mặt người cho rằng hắn ta còn dư được 1 hơi thở như vậy sao" 

Đạo thanh âm rơi xuống, trong hư không bị xé rách ra một lỗ hổng, một tên thân tuyết nam tử bước ra.

Mày mắt sáng ngời, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, 3000 sợi tóc không gió mà bay nhất thời tô thêm vẻ đẹp của hắn.

Nếu không phải đạo thanh âm kia người ta còn tưởng lầm người đến là một tuyệt sắc giai nhân.

Quá anh tú, quá mỹ kiều.

Tiếp được Mộ Tuyết, chúng nữ mục quang không cùng hẹn mà rơi vào trên thân tuyết nam tử. Trong lúc mọi nữ như dại ra, si mê không nói lên lời,thì thanh âm Mộ Tuyết bỗng vang lên phá đi bầu không khí im lặng này:

"Mộ Linh các người đây là sao, trong mắt các người không còn ta một cung lời nói sao"

"Ai, Mộ Tuyết tỉ tỉ người sao phải cố chấp như vậy, người chẳng phải vì Mộ cung sao, chúng ta cũng có thể"

Mộ Linh hai hàng thanh lệ rơi xuống, nhìn nàng đăm đăm nói:

"Huống chi giờ là thời điểm nào rồi, cùng tỷ muội đồng môn ra sức một trận chiến danh dương thiên hạ có gì sai, nếu không phải bị tiểu nhân hãm hại kết cục đâu ra thế này, Mộ Tuyết tỉ tỉ"

Lời nàng tuy nghe còn có vẻ ngây thơ, nhưng chúng nữ không ai chối bỏ.Nếu không vì Mộ cung, vì các tỷ muội đã ngã xuống chúng nữ đã không quay lại.

Một tràng nhiệt huyết dâng lên, trong mắt người đời giờ này, phút này chúng nữ như là nữ thần trong lòng mỗi nam nhân sau này, lưu danh muôn cổ.

Thu vào mắt là những tấm mặt ngây thơ kiên định kia, Mộ Tuyết tâm tràn ngập ấm áp, nhất thời không biết nói sao.

" haha, cảm động quá đi...các người tựu cho rằng một mình hắn có thể địch lại thiên hoàng sao, đúng là trò cười con nít" Ngũ Thiên kiếm mặt mày dữ tợn đưa tay chỉ thân tuyết nam tử vẻ trâm trọc nói.

Trong lúc nhất thời hắn ta vậy mà không biết vì lời nói của mình đã dẫn đến cái chữ chết trong đầu thân tuyết nam tử.

Thân tuyết nam tử nhìn hắn một cái nhẹ hất tay, lăng lệ nói theo:

"Cho mạng không biết giữ, đã như vậy người tội gì phải sống"

Nhất thời trong tràng một luồng áp lực phủ tới bốn người, ngũ thiên kiếm cảm nhận được luồng tử vong khí tức thân mình rét run, mồ hôi ầm ầm tuôn ra.

" còn ngây ra đó làm gì, cùng lão tứ với ta ra toàn lực, nhanh"

Nhị Thiên kiêm trong hoảng sợ cấp bách toàn lực điều động lực lượng cùng 2 người còn lại chống đỡ. 

3 người hợp làm 1 trông như một tòa cự sơn không thể phá, uy thế hiển hách hơn người nhưng trong mắt chúng nhân lại nhìn ra yếu đuối vô cùng. 

Chỉ một cái hất tay của thân tuyết nam tử ba người Nhị thiên kiếm vậy mà riêng phần mình thổ huyết, toàn thân bị xé toái không khác gì Tam thiên kiếm ban đầu rơi xuống trước Mộ cung người. Tưởng tượng nếu một cái hất tay này rơi trên thân Ngũ thiên kiếm e rằng thịt nát xương tan nhục cốt không còn.

"Người rốt cuộc là ai, lẽ não thật muốn nhúng tay vào chuyện này"

Nhị thiên kiếm tuy bị thương nặng cả đời này có lẽ không thể chiêu oai thiên hạ nhưng vẫn ra sức giãy dụa làm một tên có khí phách người.

"Người vẫn khỏe"

Không để ý tới hắn thân Tuyết Nam tử đem mục quang rơi về phía chúng nữ trọng yếu là Mộ Tuyết.

Theo cái nhìn của hắn chúng nữ riêng phần mình khởi sắc, độc tố trong người biến mất không còn, từng người tu vi trở lại như ban đầu.

"Ta tốt, người?" Mộ Tuyết cố tỏ ra chấn định một bộ phong phạm cung chủ cảm kích nói.

"Hảo, nghĩ không ra lần gặp lại này lại lâu vậy" Thân tuyết nam tử than thở nhìn đối phương.

"Ừm" Mộ Tuyết nhẹ gật đầu không biết nói gì hơn.

Giữa hai người lúc này đều có cái chung không nói ra, tuy là đối phương ngay trước mặt nhưng lại xa xôi khiến cả hai có cảm giác không thể đụng tới. Hai người riêng phần mình cất giấu trong lòng, ngại ngùng nhìn nhau.

Tình yêu vốn dĩ con người ta không hiểu được đừng nói chi ngôn từ có thể vẽ ra.

Hỏi thế gian tình là gì

Hỏi vì ai mà biết si tình

"Đừng nói ta không nhắc nhở người, hôm nay người có thể cứu nàng một mạng nhưng đã là ta thiên người cùng địch người tất chết không thể nghi ngờ"

Nhìn đối phương không bận tâm lời của mình nhị thiên kiếm mặt giữ tợn quát.

"Ồ, nói như người vậy có lẽ cả thiên hạ này toàn bộ là của thiên hoàng đi, lời này nếu để chúng người kia nghe được người không phải toi rồi sao?"

"Người nói sao cũng được, nhưng người hẳn không thể thoát khỏi cái chết đi, huống chi"

Gã vừa nói tay vừa chỉ trên người Mộ Tuyết lăng lệ từng chữ.

"Huống chi nàng là ma tộc người, các người nghĩ có thể thoát sao?"

Tràng người nhất thời vì vậy mà cùng tập trung trên người nàng.

Từ xưa nhân ma vốn là địch thủ, hai bên như thủy với hỏa khó hòa. Mặc dù qua nhiều lần khai chiến nhưng bất phân thắng bại. Có thể nói là người dưng với nước lá.

Nếu nay Mộ Tuyết thật là ma tộc người, mộ cung tao ngộ hoàn cảnh hôm nay cũng là việc tất yếu.

"Haha, hối hận rồi sao"

Nhìn đối phương im lặng không trả lời, nhị thiên kiếm tưởng mình nắm được cái thớt vênh lên tự đắc.

"Từ xưa nhân ma bất lưỡng lập"

Thân tuyết nam tử không trả lời mà nhẹ than lên.