Ly Hỏa thành có một danh ngạch trúng tuyển Viêm Hoàng học cung, cách bốn năm tổ chức một lần.
Bốn năm trước người lấy được danh ngạch trúng tuyển vào Viêm Hoàng học cung là Lý Thiên Mệnh.
Lần này hắn vẫn muốn lấy về danh ngạch này, vậy thì hắn có thể đường đường chính chính rời khỏi Ly Hỏa thành, mang mẫu thân đi Viêm Hoàng học cung.
Quan trọng hơn là bắt Lý Viêm Phong tiễn hai mẫu tử đi, chứ không phải lầm lũi rời khỏi như chó cụp đuôi!
Lý Tuyết Kiều nói với giọng hơi không phục:
- Đúng vậy, hôn lễ và chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung trùng hợp với nhau, nên ý của phụ thân là để chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung làm trợ hứng cho hôn lễ của người. Tóm lại lần này người lấy được danh ngạch Viêm Hoàng học cung nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vẫn là nhi tử của người.
Lý Tuyết Kiều nói nhi tử không phải Lý Thiên Mệnh mà là nhi tử của Lý Viêm Phong với thê tử thứ hai, nhị đệ của Lý Thiên Mệnh, tên gọi Lý Tử Phong.
Lý Tử Phong nhỏ hơn Lý Thiên Mệnh ba tuổi, lần trước gã không kịp tham gia cạnh tranh vào Viêm Hoàng học cung.
Trong ba năm Lý Thiên Mệnh bị phế bỏ, Lý Tử Phong nhanh chóng vươn lên. Tuổi tác và cảnh giới thực lực của Lý Tử Phong hiện nay giống y như lúc Lý Thiên Mệnh lấy được danh ngạch Viêm Hoàng học cung.
Lý Tử Phong nổi lên làm dân chúng Ly Hỏa thành lãng quên Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh khiến Ly Hỏa thành xấu hổ, ba năm qua là Lý Tử Phong mang đến hy vọng mới cho Ly Hỏa thành.
Dù sao là thành trì xa xôi, nhân dân Ly Hỏa thành luôn hy vọng thiên tài của họ sẽ vào Viêm Hoàng học cung, đi khiêu chiến với đám thiên chi kiêu tử ở mảnh đất trung tâm Chu Tước quốc.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu ra tất cả:
- Ca hiểu rồi.
Nếu vậy thì hắn càng phải tham gia hôn lễ mười ngày sau, đôi lúc cần tự tay lấy lại tôn nghiêm.
Bao gồm nữ nhân đến từ Lôi Tôn Phủ, bao gồm phụ thân vô tình kia.
Những thứ đã mất cần hắn lại bước chân lên con đường này, đi chiến đấu anh dũng lấy lại mọi thứ thuộc về mình!
Còn có một điều quan trọng hơn.
Trước năm mười sáu tuổi Lý Thiên Mệnh từng hỏi Vệ Tịnh có cách gì chữa khỏi bệnh lạ cho mẫu thân không.
Khi ấy Vệ Tịnh nói một nơi, đó là Thiên Phủ trong Viêm Hoàng học cung.
Cho đến nay mẫu thân vẫn không nói vì sao nàng biết Thiên Phủ có thể trị lành bệnh lạ cho mình. Lý Thiên Mệnh cũng không quan tâm, hắn chỉ biết rằng không chỉ muốn vào Viêm Hoàng học cung tu luyện, hắn còn phải tranh vào Thiên Phủ trung tâm nhất trong Viêm Hoàng học cung.
Hắn mà vào Thiên Phủ thì mẫu thân sẽ nói cho biết đáp án.
Ba năm trước Lý Thiên Mệnh đã có thiên tư vào Thiên Phủ, sau khi lấy được chiến hồn thánh thú thì hắn đã định vào Thiên Phủ, để chữa bệnh cho mẫu thân, giúp kéo dài tuổi thọ.
Nhưng Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình đập nát hy vọng của hắn.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh đã hai mươi tuổi, Vệ Tịnh không còn nhiều thời gian, chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung lần này là cơ hội duy nhất của hắn, nếu bỏ qua thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân qua đời.
Nếu cuộc đời của Vệ Tịnh hay Lý Thiên Mệnh chấm dứt như thế này thì hắn không cam lòng.
- Lấy hôn lễ của hắn, lấy chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung làm bước khởi đầu!
Bỏ rơi mẫu thân của hắn chỉ vì cưới nữ nhân đến từ Lôi Tôn Phủ, giúp cho Lý Viêm Phong bò lên cao chút. Còn về nhi tử bị người của Lôi Tôn Phủ phế bỏ thì gã không quan tâm, vì con trai trưởng đã không còn là Lý Thiên Mệnh ngày xưa mà gã gửi gắm hy vọng.
- Ly Hỏa thành có nhiều nhân vật uy tín danh dự, nếu làm hắn mất mặt trong hôn lễ thì hắn sẽ giết ta chứ?
Lý Thiên Mệnh rất tò mò, vô cùng háo hức chờ ngày đó đến.
Dù sao lặng yên ba năm, có ai không muốn trở về chiến trường của mình, cho mọi người nhìn xem hắn vẫn chưa thua trận!
Vệ Tịnh không muốn gói ghém vật gì, lên tiếng:
- Mệnh nhi, chúng ta đi thôi.
Lý Thiên Mệnh dìu Vệ Tịnh:
- Vâng thưa mẫu thân.
Lý Thiên Mệnh đi rất dứt khoát, vì hắn không có chút lưu luyến với phủ thành chủ.
Chưa đi hai bước Vệ Tịnh mở miệng nói:
- Nhặt mớ ngọc báu lên.
Lý Thiên Mệnh hơi bài xích, hắn không muốn nhận sự ban ơn cuối cùng của Lý Viêm Phong, đây rõ là nhục nhã.
Vệ Tịnh dịu dàng nói:
- Hài tử, đại trượng phu co được giãn được, trước mắt có chỗ tốt đương nhiên phải cầm lên, dù sao thứ thật sự quan trọng là phút giành lại tôn nghiêm, chứ không phải lo lắng mất càng nhiều tôn nghiêm.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu.
Vệ Tịnh chỉ ra con đường sáng cho hắn.
Nói ngắn gọn là có lợi mà không lấy thì uổng.
May mắn Lý Thiên Mệnh còn chút tài sản trong Ly Hỏa thành.
Sau khi bị đuổi ra phủ thành chủ, hai mẫu tử còn một chỗ ở lại.
Chỗ ở mới là một đình viện cũ nát.
Lý Thiên Mệnh biết mình sẽ không ở lại đây quá lâu, khi lấy được Viêm Hoàng lệnh cho vào Viêm Hoàng học cung là Lý Thiên Mệnh sẽ rời khỏi Ly Hỏa thành ngay.
Ban đêm, mãi khi mẫu thân đã ngủ yên Lý Thiên Mệnh mới đi ra phòng ngủ của mẫu thân.
Dưới làn gió đêm, Lý Thiên Mệnh kéo Tiểu Hoàng Kê ở trên đầu mình xuống:
- Tiểu lão đệ, hôm nay biểu hiện không tệ.
Hàng này lấy tóc của hắn làm tổ chim.
Tiểu Hoàng Kê sốt ruột thúc giục:
- Bớt nói nhảm đi, mau lấy ra linh khoáng hôm nay nhận được, lão tử đói rồi.
Tiểu Hoàng Kê nói linh khoáng là ngọc báu mà Lý Viêm Phong sau khi bỏ vợ phế con đã động lòng từ bi ban cho họ, số tiền này đủ cho hai phàm nhân sống hết đời.
Cái gọi là linh khoáng tức là khoáng thạch trong thiên địa, nhận linh khí thiên địa, địa mạch lâu dài dựng dục sinh ra linh uẩn.
Linh khoáng có các loại linh uẩn thần kỳ, lấy nó rèn tạo binh khí sẽ có nhiều công hiệu khác nhau.
Ngọc báu xem như một loại linh khoáng, bên trong ẩn chứa nhiều linh khí thiên địa, đều có ích cho Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.
Nên ngọc báu cũng được Ngự Thú Sư dùng làm tiền, giá trị mỗi khối ngọc báu đều hơn kim ngân châu báu. Có vài loại ngọc báu được lấy làm tiền lưu thông, trong đó hỏa ngọc ẩn chứa linh khí lửa là thông dụng nhất trong Chu Tước quốc.
Còn có kim ngọc, lôi ngọc đều là tiền lưu thông hằng ngày, có thể dùng nó mua nhiều tài nguyên tu luyện.
Lý Thiên Mệnh đổ tất cả ngọc báu hồi sáng nhận được xuống bàn, đếm sơ, đại khái có hai trăm hỏa ngọc, khoảng năm mươi kim ngọc.
Lý Thiên Mệnh cười nhạt:
- Cũng rộng rãi đấy, đủ cho hai người thường sống hai đời.
Tình duyên một đời chỉ đổi lấy mấy thứ này.
Tiểu Hoàng Kê chỉ vào đường hoa văn trên các ngọc báu:
- Đây là cái gì?
- Cái này gọi là thiên văn.
Những hỏa ngọc, kim ngọc ở trên bàn đều có một hoa văn màu đỏ mỏng manh, nước không thể rửa trôi đi, đây chính là thiên văn.
Có thiên văn mới gọi là linh khoáng được. Nghe nói thiên văn là thể hiện ý chí của thiên địa, ẩn chứa bí mật về lực lượng căn nguyên thiên địa.
Nhiều Ngự Thú Sư đẳng cấp cao đều tham ngộ thiên văn để đột phá cực hạn của bản thân, khống chế lực lượng thiên địa.
Nên cái tên thiên văn mang ý nghĩa là hoa văn ý trời.
- Thiên văn có chín màu gồm đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, trắng. Thiên văn màu đỏ là đẳng cấp thấp nhất, thiên văn màu trắng là cấp bậc cao nhất. Linh khoáng có thiên văn màu trắng là kỳ bảo có một không hai, nghe nói nó cực kỳ phức tạp, như hoa văn trận đồ.
Cho đến nay Lý Thiên Mệnh chỉ thấy thiên văn màu đỏ, cam và vàng.
Mớ ngọc báu trên bàn toàn là linh khoáng thiên văn màu đỏ, tuy là bình thường nhất nhưng cũng giúp ích cho Lý Thiên Mệnh tu luyện với cảnh giới hiện thời.
Mở ra linh khí thiên địa chứa trong ngọc báu có thể tăng tốc độ chuyển hóa, ngưng tụ của Thú Nguyên.