Chương 89: Khí huyết ngút trời

Lý Thiên Mệnh bỗng hất mạnh, Thần Diệu đập mạnh xuống đất.

Rắc!

Một tiếng giòn vang, có lẽ Thần Diệu đã nứt xương.

Mắt Lý Thiên Mệnh nóng rực hỏi:

- Thần Diệu, nói cho ta biết ai là chó?

Lý Thiên Mệnh đứng trước mắt Thần Diệu, gã co giật dưới sàn đấu.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Thần Diệu còn bần thần, sắc mặt trắng bệch.

Mãi khi chân của Lý Thiên Mệnh đạp lên mặt gã, thân thể và mặt truyền tín hiệu đau đớn lên não thì Thần Diệu mới phản ứng lại.

Gã bị Lý Thiên Mệnh đập bẹp!

Đúng vậy, là đập bẹp, nghiền áp hoàn toàn nghiêng về một phía.

Thần Diệu không có chút sức đánh trả khi ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Một trận thua thảm, giờ phút này, thế giới như sụp đổ với Thần Diệu.

Toàn trường tĩnh lặng.

Mọi thứ xảy ra quá mau, chưa đầy mười giây đã kết thúc chiến đấu.

Lâm Tiêu Tiêu và Lý Thư Phàm đối đầu đỉnh cao mới chỉ khởi động, Thần Diệu vốn định sẵn sẽ nghiền áp Thần Diệu vậy mà khoảnh khắc bị đánh ngược lại.

Đúng vậy, tương đương với trong khoảnh khắc, bởi vì mọi người còn đang xem chiến đấu bên Lâm Tiêu Tiêu, vừa liếc mắt qua đã thấy Thần Diệu té lăn dưới đất.

Thần Diệu cố nén đau đớn, cố gắng vùng vẫy muốn tránh thoát Xiềng Xích Lôi Hỏa:

- A!

Nhưng Xiềng Xích Lôi Hỏa càng quấn càng chặt, Thần Diệu đau đớn chảy nước mắt ròng ròng.

Trong lúc toàn trường im lặng, Lý Thiên Mệnh hỏi nhanh:

- Thần Diệu, nói cho ta biết ai mới là chó? Ngươi bị ta trói, lăn lộn dưới đất, bị giày của ta đạp trên mặt, nói xem ai là chó!?

Lý Thiên Mệnh lớn tiếng hỏi Thần Diệu, cũng đang hỏi Tuyết Lam.

Khi Lý Thiên Mệnh hỏi chuyện thì ngẩng cao đầu nhìn về chỗ của Tuyết Lam, hắn vừa cười vừa giẫm mạnh chân suýt đạp dẹp mũi Thần Diệu.

Lý Thiên Mệnh muốn cho Tuyết Lam biết rằng:

- Ngươi không muốn giúp đỡ tỷ muội cũ thì cứ đóng cửa không gặp, mọi người đều lớn rồi, sẽ không dây dưa. Ngươi không cần điên cuồng khoe khoang cảm giác ưu việt, không cần trở mặt, càng không cần khiến người khác đau buồn rồi coi đó là trò hề!

Lý Thiên Mệnh không thốt ra những lời này, nhưng hắn hy vọng Tuyết Lam tự hiểu, cũng hy vọng Thần Diệu ngầm hiểu.

- Tuy ngươi ngậm thìa vàng lớn lên nhưng làm ơn có chút giáo dưỡng, tu dưỡng, đừng há mồm ngẫm miệng toàn là chó điên. Làm như vậy chỉ khiến mọi người thấy thoạt trông ngươi cao quý nhưng bên trong dơ bẩn, loại người như ngươi mới thật sự ti tiện!

Nói ra câu này làm Lý Thiên Mệnh thấy thoải mái hơn nhiều.

Nước mắt và máu hòa vào nhau, Thần Diệu điên cuồng vùng vẫy khóc la:

- Thả ta ra!

Kết cuộc của Thần Diệu trông vô cùng thê thảm, so với bộ dạng cao cao tại thượng, tôn quý ngạo mạn trước đó thật là khác biệt một trời một vực.

Ai mà ngờ người quỳ khóc trước mặt Lý Thiên Mệnh sẽ là thái tử gia của Tinh Thần thương hội?

Đòn đánh ngược này khiến người trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh, đầu óc trống rỗng.

Người này làm sao vậy?

Bọn họ còn ôm hy vọng với Lục Tinh Diệu Sư, dù sao nó có thần thông Linh Nguyên.

Thế là bọn họ nhìn sang cuộc chiến giữa Lục Tinh Diệu Sư và Tiểu Hoàng Kê.

Trận chiến này cho họ thấy Lý Thiên Mệnh hiện giờ mạnh đến mức nào, vì trận chiến thú bản mệnh này cũng là cuộc chiến khiến người khó tin.

Lục Tinh Diệu Sư như miếng đậu hủ trước thân thể nhỏ bé của Tiểu Hoàng Kê, nó thích xé kiểu gì thì xé, Lục Tinh Diệu Sư không đụng vào nó được.

Lục Tinh Diệu Sư có sáu loại thần thông Linh Nguyên, nó đều ném vào người Tiểu Hoàng Kê, nhưng không cái nào trúng gà con.

Vật nhỏ này nhanh nhẹn tựa như ác mộng, nó là sát thủ không để lại dấu vết.

Vẫn câu cũ, trước lực lượng tuyệt đối thì mọi thủ đoạn chỉ là hoa hòe.

Khi Lý Thiên Mệnh nghiền áp Thần Diệu thì Tiểu Hoàng Kê cũng đè ép Lục Tinh Diệu Sư.

Điều này nói lên thú bản mệnh hay Ngự Thú Sư đều mạnh hơn Thần Diệu và Lục Tinh Diệu Sư nhiều, trông không giống cùng đẳng cấp.

Khi Lý Thiên Mệnh giẫm Thần Diệu ở dưới chân, hắn có thể tưởng tượng Tuyết Lam phu nhân ở trong phòng riêng đã tức giận đến suýt tắt thở.

Nói thật ra Lý Thiên Mệnh biết Thần Diệu là nhi tử của Thần Thánh, mà y thì giúp đỡ hắn.

Nhưng Lý Thiên Mệnh phân rõ ân oán, hắn cảm giác Thần Thánh sẽ không phật lòng khi biết hắn dạy cho Thần Diệu bài học nhớ đời.

Tuyết Lam phu nhân quá nuông chiều Thần Diệu.

Lý Thiên Mệnh không quan tâm Tuyết Lam phu nhân có tức giận đến tê liệt không, hắn chỉ muốn trút giận cho mẫu thân.

Tuyết Lam phu nhân đã khoe ưu việt trước mặt mẫu thân, từng nói những lời nhục nhã giờ đều bắn ngược về đánh vào mặt nàng.

Cảm giác cực kỳ sung sướng, rất tuyệt vời.

Lúc trước Vệ Tịnh hỏi hắn có thể dạy cho Thần Diệu bài học không?

Giờ Lý Thiên Mệnh cho mẫu thân đáp án là: Có thể.

Hắn chẳng những làm được còn tát sưng mặt Tuyết Lam.

Bàn tay này không trực tiếp tát vào mặt, nhưng Tuyết Lam cảm giác rất đau.

Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, rất khó tìm được vị trí của mẫu thân ngay, nhưng hắn biết chắc mẫu thân đang mừng muốn khóc vì hắn.

Vì hắn đã làm được, trước bao ánh nhìn, hắn chứng minh bản thân trong trò cười của đám đông.

Con người sống trên đời nên khoái ý ân thù như vậy.

Những kẻ hờ hững, tàn nhẫn, máu lạnh vô tình có nhìn thấy không?

Lý Thiên Mệnh đạp lên mặt Thần Diệu, trói gã như xích cún con.

Đây mới là Lý Thiên Mệnh thật sự, hắn có can đảm, có lá gan làm như vậy.

Mọi người chỉ biết nói rằng Lý Thiên Mệnh lúc này khiến họ hơi kính sợ.

Tên hề sau bữa cơm vào ba năm trước, giờ khi mọi người nhắc đến hắn sẽ vẫn cười cợt được chứ?

Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy việc làm hôm nay vẫn chưa đủ thấm, mới chỉ tuyên cáo.

Đến hiện giờ Lý Thiên Mệnh vẫn chưa đủ tư cách xuất hiện trước mặt kẻ địch thật sự.

Lý Thiên Mệnh nhấc chân lên, mỉm cười nói:

- Thần Diệu, cảm giác như thế nào?

Trên mặt Thần Diệu in dấu chân to, gò má sưng cao.

Thần Diệu đau đớn run cầm cập, thở hổn hển:

- Hộc . . .

Nước mắt và máu loãng hòa vào nhau, Thần Diệu nhớ những lời châm biếm đá xoáy của mình dành cho Lý Thiên Mệnh, chắc trong lòng càng bực tức, khó chịu hơn.

Lý Thiên Mệnh nghe giọng của Tuyết Lam:

- Diệu Nhi!

Giây phút tuyệt vời đã đến.

Thần Diệu vừa đe dọa vừa thở dốc:

- Lý Thiên Mệnh, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi! Có ngày ta sẽ cho ngươi trả giá gấp trăm ngàn lần, ta muốn giết cả nhà của ngươi!

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Dữ vậy sao, thế thì phải cảm tạ ngươi. Cho ngươi biết người quan trọng nhất của ta tên là Lý Viêm Phong, hiện nay đang góp sức cho Lôi Tôn Phủ. Nếu ngươi có thể giết chết Lý Viêm Phong, ta nghĩ ta sẽ đau lòng tuyệt vọng, từ nay rút khỏi giang hồ.

Thần Diệu nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lý Viêm Phong, ta nhớ kỹ!

Tiếc rằng Thần Diệu rụng mấy chiếc răng nên hơi khó nghiến răng.

Giọng nói the thé kia lại truyền tới:

- Thả Diệu Nhi của ta ra! Để ta đi lên!

Lý Thiên Mệnh nhìn lại, Tuyết Lam đứng phía dưới, quần áo xộc xệch, tóc rối.

Mặt Tuyết Lam xanh mét, chẳng còn vẻ ưu nhã nữa, giống bà thím đanh đá hơn.

Tuyết Lam muốn xông lên nhưng bị điện chủ Phượng Hoàng Điện Vệ Tử Côn ngăn cản.

Dù gì là cuộc chiến thứ hạng thần thánh của Viêm Hoàng học cung, nếu Tuyết Lam leo lên sân đấu can thiệp thì cực kỳ mất mặt.

Mộ Uyển thượng sư nháy mắt tinh nghịch mỉm cười nói:

- Xin Tuyết Lam phu nhân bớt giận, ta thấy Thần Diệu bị thương không quá nặng, chỉ bị đau thể xác. Tuyết Lam phu nhân xin đừng can thiệp cuộc chiến thứ hạng, mất hết thể thống.

Hai thanh niên đi tới sau lưng Tuyết Lam phu nhân, từ hai bên trái phải dìu nàng. Hai người xanh mặt lạnh băng, đằng đằng sát khí nhằm vào Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh biết hai người này, Tinh Khuyết và Thần Hạo.

Hắn là bạn đồng lứa của họ.

Bốn năm trước hai người lọt vào tốp năm Viêm Hoàng bảng, Lý Thiên Mệnh thì đếm ngược bảng, không có tư cách tiếp xúc với họ.

Hai người đang là đệ tử Thiên Phủ, Lý Thiên Mệnh thì cạnh tranh với đệ đệ của họ.