Mộ Uyển thượng sư nói:
- Không được, mười hạng đầu Viêm Hoàng bảng đều đang chờ khiêu chiến Lâm Tiêu Tiêu, bọn họ có quyền lợi từ chối khiêu chiến của ngươi, trừ phi ngươi vào hai mươi hạng đầu.
- Còn nếu hắn nghênh chiến thì sao?
- Vậy thì không thành vấn đề.
Lý Thiên Mệnh nhoẻn miệng cười, hắn có cách khiến Thần Diệu lăn xuống.
- Thượng sư, xin hãy đưa chiến thư đến bên Tinh Thần thương hội giùm ta. Hỏi giùm Tuyết Lam phu nhân rằng nhi tử Thần Diệu của bà ta có dám xuống ăn đòn không.
Mộ Uyển lặp lại nhắc nhở:
- Tuy làm vậy là trái luật nhưng ta sẽ thử một lần vì ngươi. Đương nhiên, từ góc độ của ta thì thấy ngươi sẽ bị đánh rất thảm, dù sao Thần Diệu là thiên tài thật sự.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười, mắt nóng cháy.
Hắn không cần mạnh miệng nói cái gì, Thần Diệu dám xuống thì hắn dám đánh.
Mộ Uyển kêu người đưa chiến thư của Lý Thiên Mệnh vào phòng riêng của Tinh Thần thương hội.
Lý Thiên Mệnh nhảy lên một lôi đài, mắt nóng cháy nhìn phương hướng gửi chiến thư, xác nhận vị trí của Thần Diệu.
Một giọng nói ồm ồm đột nhiên vang lên trên chiến trường Viêm Hoàng này:
- Thần Diệu, ngươi dám xuống đây ăn đòn không?
Trong phút chốc mọi người tập trung chú ý.
Liễu Thiên Dương đã thành công khiến đám người nhận ra Lý Thiên Mệnh, vốn tưởng hắn sẽ điệu thấp, không ngờ ngược lại gan to bằng trời.
Với thứ hạng, thực lực của hắn mà đòi khiêu chiến Thần Diệu?
Đúng là mơ tưởng viễn vông, tự tìm đường chết, trò cười lớn nhất thế giới.
- Tiểu tử này lại sáng tạo trò cười mới.
Lý Thiên Mệnh khiêu khích biến thành trò hề, nhiều người thấy buồn cười.
Giờ này phút này là lúc từ hạng hai Viêm Hoàng bảng trở xuống bắt đầu khiêu chiến với hạng nhất.
Thần Diệu đang chờ Lý Thư Phàm đấu thua sẽ đến lượt mình.
Đệ tử đệ nhất phải nhận khiêu chiến, đến khi nào các thượng sư thống nhất thừa nhận người đó là đệ tử đệ nhất mới ngừng.
Thần Diệu đang ở bên cạnh hai vị huynh trưởng, gã sớm về phòng nghỉ dưỡng sức:
- Thật là chó điên, các ngươi nói với hắn là ta không rảnh đấu với hắn.
Tinh Khuyết lạnh lùng nói:
- Tiểu tử này đúng là mắt mù, vì sao hắn nhằm vào ngươi?
Thần Diệu nhìn mẫu thân Tuyết Lam phu nhân, không trả lời.
Từ lúc Lý Thiên Mệnh bắt đầu chiến đấu thì sắc mặt của Tuyết Lam phu nhân rất khó coi, cộng thêm Thần Diệu hiện nay xếp hạng ba chứ không phải hạng nhất, nàng càng bực bội hơn.
Tuyết Lam phu nhân lên tiếng:
- Thần Diệu, ngươi đi xuống cho hắn một bài học, thậm chí tìm cơ hội phế bỏ hắn cho ta.
Nguyên Ngu phu nhân khuyến cáo:
- Muội muội, không cần thiết như vậy, ta thấy hắn mới đánh bại Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng. Diệu Nhi đang chuẩn bị khiêu chiến Lâm Tiêu Tiêu, tiêu hao với người này sẽ ảnh hưởng trạng thái khiêu chiến đệ nhất của hắn.
Đại nhi tử của Tuyết Lam, Thần Hạo mở miệng nói:
- Nhi cũng cảm thấy không cần làm vậy, muốn cho người này biết tay thì lúc nào chẳng được, không nhất thiết phải là lúc này.
Ánh mắt Tuyết Lam âm trầm hỏi:
- Diệu Nhi, ngươi có đi không? Muốn lấy đệ nhất mà không có can đảm đánh bại phế vật này?
Mọi người phát hiện Tuyết Lam phu nhân hôm nay càng lúc càng táo bạo.
Thần Diệu đứng lên:
- Mẫu thân đã nói vậy thì sao nhi có thể lùi bước được. Nói thật ra nếu không phải muốn giữ sức đấu với Lâm Tiêu Tiêu, hắn dám khiêu khích nhi thì nhi sẽ xuống cho hắn câm mồm ngay.
Thần Diệu biết vì sao mẫu thân kích động như vậy.
Trước khi cuộc chiến thứ hạng diễn ra, mẫu thân và Vệ Tịnh lại gặp mặt, cũng trở mặt. Bọn họ đã cười nhạo mẫu tử kia lâu như vậy, bây giờ mà không nghênh chiến, đồn ra ngoài thì Tuyết Lam phu nhân biết đút mặt vào đâu?
Tuyết Lam phu nhân hỏi:
- Ta mới thấy hắn chưa gọi ra thú bản mệnh đã đánh bại đối thủ, ngươi có nắm chắc không?
Thần Diệu độc ác nói:
- Ha ha, một kiếm diệt gọn, tuyệt đối không ảnh hưởng trận sau. Mẫu thân cứ chờ xem nhi khiến hai mẫu tử kia tuyệt vọng cỡ nào. Đúng là con chó cắn chết không nhả, lần này nhi mà không đánh gãy chân của hắn thì nhi không họ Thần!
Tinh Khuyết vỗ vai gã:
- Đệ đệ, đánh bại hắn là đủ rồi, giữ sức lại, chờ kết thúc cuộc chiến thứ hạng, chúng ta tìm người giết thú bản mệnh của hắn là xong xuôi hết mọi chuyện.
Thần Hạo cười nói:
- Gần đây chúng ta quen một số bằng hữu toàn là kẻ bỏ mạng, chuyện gì cũng dám làm.
Thần Diệu nói xong bước ra ngoài:
- Vậy thì càng tốt hơn, về sau không cần thứ ô uế qua lại bẩn mắt. Đều là thứ chết tiệt, dám ló ra khiến người ghê tởm!
Sau khi Thần Diệu đi, ánh mắt Tuyết Lam âm trầm nhìn chỗ Vệ Tịnh ngồi, nhủ thầm:
- Vệ Tịnh, ngươi muốn chứng minh cái gì? Muốn chứng minh nhi tử của ngươi mạnh hơn nhi tử của ta trước khi lìa đời sao? Ha ha, vậy thì sợ rằng ngươi sẽ chết không nhắm mắt.
Tuyết Lam không thấy Vệ Tịnh nhưng biết nàng ngồi ở hướng đó.
Về tâm tình muốn so bì nhi tử của Vệ Tịnh thì Tuyết Lam vừa cười nhạt vừa châm biếm.
. . .
Trong khi Lý Thiên Mệnh chắc chắn Thần Diệu sẽ xuống dưới thì xảy ra một nhạc đệm.
Đó là Lý Thư Phàm đến từ Thiên Cơ Cung trùng hợp đưa chiến thư đến Lôi Tôn Phủ.
Lâm Tiêu Tiêu vì củng cố địa vị đệ tử đệ nhất của mình cũng đang đợi giây phút này.
Khi nàng bước ra Lôi Tôn Phủ, nhìn về chỗ Lý Thư Phàm thì không ngờ cùng lúc đó Thần Diệu cũng từ không xa đi ra.
Hai người lướt qua nhau.
Thần Diệu hào hùng nói với Lâm Tiêu Tiêu:
- Chờ đấy, đối thủ tiếp theo của ta sẽ là nàng, nhớ đừng để thua Lý Thư Phàm.
Thần Diệu như ánh sao bắn về phía Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Tiêu nhếch môi, nàng tràn đầy niềm tin, nếu nàng đánh bại Lý Thư Phàm được thì Thần Diệu càng không thể thắng.
Lâm Tiêu Tiêu không biết Thần Diệu đào đâu ra can đảm mạnh miệng như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu bước tới trước mặt Lý Thư Phàm trong ánh mắt mong đợi của mọi người.
Thoáng chốc cuộc chiến thứ hạng đến giây phút hồi hộp nhất, không phải vì cuộc chiến đột ngột của Lý Thiên Mệnh và Thần Diệu mà vì trận chiến chung cực giữa hạng nhất và hạng hai Viêm Hoàng bảng.
Rất có thể đây là trận chiến đặc sắc nhất cuộc chiến thứ hạng.
Lâm Tiêu Tiêu đấu với Lý Thư Phàm là trận đấu đỉnh.
Trên khán đài đã la hét ầm ĩ, Lâm Tiêu Tiêu và Thần Diệu đều là người có hiểu biết, quan hệ của họ không xấu, đánh trận này không vì thù hận, chỉ phân thắng thua.
Nên khi Thần Diệu mới đến trước mắt Lý Thiên Mệnh thì sân đấu bên kia đã bắt đầu.
Điều này khiến ít người chú ý Lý Thiên Mệnh và Thần Diệu, vì mọi người hầu như cho rằng đây là trận chiến nghiền ép.
Một Lý Thiên Mệnh ba năm sau trở về thì sao sánh bằng thiên tài thật sự của Diễm Đô, thái tử gia của Tinh Thần thương hội được?
Có lẽ Thần Diệu không ngờ mình sẽ đấu với Lý Thiên Mệnh trên cuộc chiến thứ hạng.
Nhìn Lý Thiên Mệnh, Thần Diệu phát hiện mình ghét hắn nhiều hơn trong tưởng tượng.
- Con chó đói bám dai dẳng, ta chưa trị ngươi thì thôi, ngươi tưởng ta sợ con chó điên nhà ngươi cắn người sao? Ngươi dám kêu ta xuống dưới, hôm nay ta sẽ đánh gãy chân chó, nhổ răng chó của ngươi ngay trước mặt mọi người, bao gồm lão nương sắp chết của ngươi!
Thần Diệu rất muốn cười, gã biết nếu không cho Lý Thiên Mệnh một bài học thì sau này chó mèo gì đều sẽ nhảy ra khiêu khích sư tử đực như gã.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Tuyết Lam phu nhân tự nhận là cao quý nhưng nhi tử thì mất dạy, nói chuyện không có tố chất càng bày ra ti tiện trong phẩm cách của ngươi.
Rèn luyện tính cách ba năm khiến người ta khó thấy vui giận từ nét mặt của hắn.
Nhìn như Lý Thiên Mệnh bình tĩnh cười, khó xem thấu trong lòng hắn giấu núi lửa phun trào.
Hắn đợi giây phút này lâu lắm rồi.