Lý Thiên Mệnh leo lên sân đấu, có mấy chục cuộc chiến cùng lúc, hắn không phải tiêu điểm, không nhiều người chú ý tới.
Rất nhanh, đối thủ của hắn được thượng sư bên kia chỉ dẫn leo lên lôi đài.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, không ngờ gặp người quen.
Người này đến từ Lôi Tôn Phủ, Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng, tên gọi Liễu Thiên Dương.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép:
- Lại đụng phải, thật là có duyên phận.
Biểu tình của Liễu Thiên Dương khác với Lý Thiên Mệnh.
Gã thấy tận mắt Lý Thiên Mệnh đánh bại Thần Đỉnh, lần trước gã bị Lý Thiên Mệnh trấn áp, sống mũi gãy đến bây giờ chưa lành.
Khi thấy đối thủ của mình là Lý Thiên Mệnh thì Liễu Thiên Dương rùng mình.
- Thượng sư, ta từ chối đối chiến với người này!
Lý Thiên Mệnh không ngờ Liễu Thiên Dương vừa trông thấy hắn đã hét hướng thượng sư cho điểm.
- Lý do?
Liễu Thiên Dương trợn to mắt, lời nói điên cuồng:
- Người này tên Lý Thiên Mệnh, ba năm trước đã là đệ tử Viêm Hoàng học cung, phẩm đức xấu xa nên bị đuổi ra học cung. Hắn không có tư cách lại vào học cung, cũng không có tư cách đối chiến với ta!
Nhìn ra được Liễu Thiên Dương rất sợ Lý Thiên Mệnh.
Mộ Uyển thượng sư đứng gần đó, thái độ cứng rắn nói:
- Đừng nói nhảm, ba năm trước không phải Lý Thiên Mệnh bị trục xuất học cung, chúng ta đã phê duyệt cho hắn, nên hắn có tư cách vào lại học cung. Liễu Thiên Dương, ngươi không có tư cách từ chối chiến đấu, nếu không sẽ bị xóa bỏ tư cách cuộc chiến thứ hạng!
Biểu tình Liễu Thiên Dương kích động rống to:
- Ta không phục! Dựa vào cái gì kẻ dâm loạn chuốc thuốc xâm phạm nữ nhân mà được trở thành đệ tử của Viêm Hoàng học cung? Viêm Hoàng học cung là thánh địa, không chứa chấp nhơ nhuốc như vậy! Ta kiên quyết từ chối đấu với người này!
Vì Liễu Thiên Dương là người của Lôi Tôn Phủ nên dù gã quấy rối vẫn không bị các thượng sư đuổi xuống ngay.
Lời nói của Liễu Thiên Dương khiến nhiều người chú ý.
Mọi người giờ mới để ý thấy đối thủ khiêu chiến của Liễu Thiên Dương là Lý Thiên Mệnh gây chút sóng gió trong cuộc chiến qua ải.
Cái tên này khiến nhiều người nhớ lại trò cười ba năm trước, nhân vật chính chẳng phải nhân vật đình đám gì, chỉ vì liên quan đệ tử đệ nhất thi vào điện năm đó, hiện tại là đệ tử đệ nhất Thiên bảng, Lâm Tiêu Đình nên mới truyền khắp thiên hạ.
- Hắn chính là Lý Thiên Mệnh?
- Đệ tử của Lôi Tôn Phủ nói đúng, kẻ đạo đức bại hoại như vậy thật sự không có tư cách trở thành đệ tử của Viêm Hoàng học cung, học cung là thánh địa!
Nhiều người nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, bàn tán xôn xao.
Lý Thiên Mệnh cũng không ngờ lần đầu tiên lên sân sẽ thu hút nhiều chú ý đến vậy. Khán giả hôm nay nhiều hơn cuộc chiến qua ải gấp đôi, quá nhiều ánh mắt tập trung vào hắn.
- Kẻ ô uế thì nên trở về khe rãnh bùn nhơ đi, còn tro tàn lại cháy, lại đến mất mặt, thật là buồn nôn.
- Ta khinh thường loại nam nhân này nhất!
- Năm xưa may mắn Lâm Tiêu Đình đến kịp lúc, chứ không thì nữ nhân Thiên Phủ hiện giờ đã bị súc sinh này khinh nhờn!
- Đúng, cặp đôi Thiên Phủ kia trai tài gái sắc, như thần tiên quyến lữ.
- Không biết hai người có mặt ở đây không, có đang nhìn kẻ ghê tởm này?
Thảo luận tương tự thốt ra từ miệng vô số người.
Liễu Thiên Dương không ngờ mình cái khó ló cái khôn kéo đến nhiều cộng minh như vậy, gã định nói thì bỗng có người ở sau lưng kêu tên mình.
- Thiên Dương!
Liễu Thiên Dương quay đầu lại, người kêu tên là tỷ tỷ Liễu Khanh của gã.
Nữ nhân như vưu vật mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi trực tiếp nghênh chiến, đừng làm Lôi Tôn Phủ mất mặt. Dù thế nào thì đệ tử Lôi Tôn Phủ không phải đào binh chưa chiến đã lùi.
- Nhưng mà . . . tỷ . . .
Liễu Khanh lạnh lùng nói:
- Đừng nói nữa, nhiều trưởng bối đang nhìn.
Nói đến mức này rồi sao Liễu Thiên Dương không hiểu là trưởng bối muốn gã trực tiếp nghênh chiến!
Tỷ tỷ đang trong phòng riêng của Lôi Tôn Phủ nhưng giờ xuống dưới tức là đến truyền ý của trưởng bối.
Trưởng bối không vừa lòng với mình, điều này làm Liễu Thiên Dương run rẩy.
Các thượng sư đang nghĩ cách xử lý thì Liễu Thiên Dương gọi ra thú bản mệnh Thiểm Điện Báo, ngửa cổ hét hướng Lý Thiên Mệnh:
- Ta đổi ý! Với kẻ đạo đức bại hoại như ngươi, ta là đệ tử Lôi Tôn Phủ nên đánh bại ngươi, khiến ngươi không còn mặt mũi nào!
Lời này dẫn đến mọi người hò reo.
Từ chối chiến đấu là hành vi hèn nhát, thay trời hành đạo mới là anh hùng thật sự.
Hình tượng của Liễu Thiên Dương thoáng chốc lên đến đỉnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tốt lắm, ta phải cảm tạ ngươi, Liễu Thiên Dương.
Liễu Thiên Dương cười khẩy nói:
- Cảm tạ ta cái gì? Vì cho mọi người biết tên hề thân bại danh liệt nhà ngươi trở lại?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Gần như vậy, cách thông báo của ngươi rất đúng chỗ, giờ ta đã thành nhân vật phong vân.
- Thì sao?
- Thì ngươi đã hết vai trò.
Lý Thiên Mệnh nói xong không kêu Tiểu Hoàng Kê ra, hắn xông thẳng vào Liễu Thiên Dương.
Liễu Thiên Dương rống to:
- Ngươi dám xem thường ta? Đệ tử Lôi Tôn Phủ thà chiến chết chứ không để ngươi chiếm chút lợi từ người của ta!
Liễu Thiên Dương mang theo Thiểm Điện Báo xông lên, thừa dịp Lý Thiên Mệnh chưa triệu hoán ra thú bản mệnh thì điên cuồng tấn công.
Bốp!
Bóng lửa vụt qua, tiếng tát chát chúa vang lên.
Giây sau, mọi người thấy Liễu Thiên Dương bay ra ngoài, xoay tít mười mấy vòng trên cao rồi rớt cái bịch trước mặt Liễu Khanh, miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật.
Bốp!
Lại một tiếng tát.
Mọi người thấy con Thiểm Điện Báo xoay tròn mười mấy vòng trên không trung rồi rớt xuống cạnh Liễu Thiên Dương, cũng miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật.
Trận chiến đấu này chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Mọi cặp mắt nhìn, tất cả mờ mịt, Lý Thiên Mệnh phủi tay.
Bọn họ nghi ngờ, rung động vì chiến thắng gọn lẹ này.
Có lẽ nếu Lý Viêm Phong có mặt sẽ thấy rõ Lý Thiên Mệnh hạ gục Liễu Thiên Dương như thế nào.
Một bàn tay giải quyết!
Rất nhiều người không rõ ràng chuyện ba năm trước, nên trước khi sự thật phanh phui thì Lý Thiên Mệnh lười giải thích nhiều.
Lý Thiên Mệnh chỉ muốn nói với Mộ Uyển rằng:
- Người tiếp theo.
Nếu tốc độ nhanh thì trong vòng nửa canh giờ hắn có thể kéo Thần Diệu hạng nhất Viêm Hoàng bảng hiện giờ xuống ngựa, đập dẹp.
Nhào vô!
- Lý Thiên Mệnh, 480 điểm, hạng 576.
Điểm gốc nhanh chóng đưa ra, Lý Thiên Mệnh nhìn trên Viêm Hoàng bảng, dở khóc dở cười.
Liễu Thiên Dương không cho Lý Thiên Mệnh cơ hội phát huy, bị một bàn tay đập dẹp, các thượng sư không rõ chi tiết của hắn nên khó mà cho điểm cao.
Mộ Uyển thượng sư nói:
- Không sao, lần sau ta xếp đối thủ mạnh chút cho ngươi. Bây giờ ngươi nổi tiếng, rất nhiều người muốn đánh ngươi.
Liễu Thiên Dương khiến Lý Thiên Mệnh trở thành tiêu điểm chú ý toàn trường, tuy theo nghĩa xấu nhưng tóm lại có chút hữu dụng, giờ hắn không thiếu đối thủ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không thành vấn đề, vì giành mặt mũi cho thượng sư, ta bất chấp!
- Rất nhiều người xem thường ngươi, cố gắng biểu hiện.
Bên kia lôi đài, dưới đài.
Nửa bên mặt Liễu Thiên Dương sưng phù, đau rát:
- Tỷ, tại sao?
Liễu Khanh nhỏ giọng nói:
- Vì Lôi Soái kêu ngươi trực tiếp xuất chiến, không thể khó xử Lý Thiên Mệnh.
Lôi Soái tức là Lâm Thiên Giám.
Liễu Thiên Dương khó hiểu hỏi:
- Tại sao Lôi Soái chú ý tiểu nhân vật như vậy?
- Là vầy, Mộc Tình Tình ở cạnh Lôi Soái, Lôi Soái đã biết chuyện giữa Mộc Tình Tình và Lý Thiên Mệnh vào ba năm trước. Lôi Soái hỏi Mộc Tình Tình muốn xử trí Lý Thiên Mệnh thế nào, ngươi đoán Mộc Tình Tình nói sao?
Sắc mặt của Liễu Khanh hơi lạnh lẽo, nàng trông thấy đệ đệ đi lên bị đánh thì tất nhiên thấy khó chịu.
- Nàng ta nói sao?
Liễu Khanh đáp:
- Mộc Tình Tình nói đã bỏ qua chuyện ba năm trước, nói Lý Thiên Mệnh đã gặp trừng phạt từ ba năm trước. Nàng nói hai người từng là bằng hữu nên không muốn truy cứu Lý Thiên Mệnh, cũng rất mừng vì hắn thay đổi làm lại con người mới, hy vọng Lôi Tôn Phủ đừng làm khó hắn.