Chương 76: Linh Phong Đao Nhẫn

Bị đối phương áp chế, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng mới lên đến Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng hung mãnh bùng nổ.

Thân pháp của đối phương lợi hại, nhưng thân pháp của Lý Thiên Mệnh càng mê huyễn hơn.

Lý Thiên Mệnh nhích người, không khí như đốt cháy, các bóng lửa thật giả khó phân biệt. Thú bản mệnh gà con của hắn thi triển thân pháp, thân thể nhỏ bé càng khó bị bắt giữ bóng dáng.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Phương Chiêu và Phong Linh Hạc xông lên, bóng kiếm và bóng vuốt có thể xẻ đá núi.

Lý Thiên Mệnh bỗng quay người, Xiềng Xích Lôi Hỏa trong tay như rắn độc đâm ra:

- Đủ chưa?

Cảm giác như cây trường thương, lôi hỏa đan xen trên trường thương này, trong khoảnh khắc bùng nổ đâm xuyên qua kiếm thế của Phương Chiêu.

Phong Linh Hạc muốn vòng ra sau nhưng lưng bỗng đau nhói.

Nó ngoái nhìn, một chú gà con rực lửa đang đứng trên cánh của nó, móng vuốt xé lông chim và thịt của nó xuống.

Tiểu Hoàng Kê lại vận dụng Hỏa Ảnh Mê Tung:

- Nhìn gì hả, đồ xấu xí!

Một câu chọc giận Phong Linh Hạc đang định vây công Lý Thiên Mệnh. Nó cao ngạo kiều quý không chịu nổi khiêu khích như vậy.

Phong Linh Hạc tức mụ đầu, cắm đầu rượt theo Tiểu Hoàng Kê, bị bé gà dắt mũi xoay vòng vòng.

Không có Phong Linh Hạc hỗ trợ, Phương Chiêu bị Xiềng Xích Lôi Hỏa của Lý Thiên Mệnh đẩy lùi.

Phương Chiêu thấy hơi quê, gã lại múa kiếm xông lên.

Nhưng Phương Chiêu không ngờ rằng Lý Thiên Mệnh nhanh hơn gã, Xiềng Xích Lôi Hỏa quá linh hoạt, tốc độ siêu mau.

Giây lát ngắn ngủi Xiềng Xích Lôi Hỏa và Phong Trì kiếm đã giao phong mấy chục lần phát ra tiếng đinh đang chói tai.

Xiềng Xích Lôi Hỏa truyền đến lực lượng mạnh mẽ khiến gan bàn tay cầm kiếm của Phương Chiêu sắp bị rách.

Phương Chiêu muốn đánh trống rút lui:

- Sao có thể như vậy? Hắn chỉ là Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng, lấy đâu ra lực lượng cuồng bạo như vậy?

Phương Chiêu bỗng bị ánh mắt của Lý Thiên Mệnh hù sợ, gã chưa bao giờ là người có nội tâm mạnh mẽ, khi bị áp chế thì gã bối rối đến mức không đánh ra kiếm thế đàng hoàng được.

Tốc độ của Xiềng Xích Lôi Hỏa càng nhanh, lửa cháy hừng hực trên sợi xích, tổng nó như con rồng lửa.

Rồng lửa mau đến nỗi sinh ra bóng chồng, khoảnh khắc tinh thần Phương Chiêu dao động thì rồng lửa xuyên thấu kiếm thế, rào rạo mấy tiếng quấn quanh người gã, trói lại.

Đây là chiến quyết cấp Nguyên trung phẩm: Thiên Hỏa Thúc Hồn.

Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh sử dụng chiến quyết này, chưa quen tay, nhưng tâm cảnh của Phương Chiêu quá kém nên hắn thành công dễ dàng.

Lý Thiên Mệnh vung cổ tay, Xiềng Xích Lôi Hỏa quấn ba vòng quanh người Phương Chiêu.

Uy lực Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng của hắn truyền từ Xiềng Xích Lôi Hỏa đốt cháy người Phương Chiêu, đốt gã da tróc thịt bong.

Chiến quyết cấp Nguyên trung phẩm không chỉ có công năng trói người đơn giản như vậy.

Lý Thiên Mệnh giật mạnh, lực lượng to lớn hất Phương Chiêu bay lên.

Phương Chiêu hét thảm, xoay vòng trên trời, hai chân nhấc bổng khỏi mặt đất, gã bị hất ra đằng sau Lý Thiên Mệnh.

Bịch!

Phương Chiêu rớt cái bịch xuống đất, cảm giác toàn thân rã rời.

Phương Chiêu đau nhức thê thảm hét to:

- Phong Linh, mau cứu ta!

Bên kia, Phong Linh Hạc và Tiểu Hoàng Kê đang chơi trò bịt mắt bắt dê.

Phong Linh Hạc không bao giờ ngờ Phương Chiêu sẽ đánh thua thảm như thế.

Khi Phong Linh Hạc thấy Phương Chiêu bị Xiềng Xích Lôi Hỏa quấn chặt rớt xuống đất choáng váng mặt mày thì nó nổi khùng lên.

Lông chim toàn thân Phong Linh Hạc sáng lấp lánh, trong hơi thở đáng sợ, lông chim hóa thành lưỡi dao vô tận bắn hết về phía Lý Thiên Mệnh.

Đây là thần thông Linh Nguyên: Linh Phong Đao Nhẫn.

Công nhận Linh Phong Đao Nhẫn rất đáng sợ, thân pháp cũng khó ngăn cản.

Tiếc rằng Phương Chiêu quá khinh địch, không trấn áp Lý Thiên Mệnh ngay từ đầu, nên lúc này hắn hất nhẹ kéo Phương Chiêu bay về, để gã che trước mặt mình đỡ Linh Phong Đao Nhẫn.

Phương Chiêu phát ra tiếng gào hấp hối xé rách trời xanh:

- A!

Hai chân gã run run, có tiếng nước chảy.

Lý Thiên Mệnh cúi đầu xem, bất đắc dĩ lắc đầu, Phương Chiêu vẫn ngoài mạnh trong yếu như ba năm trước, mới có bấy nhiêu đã ướt quần.

Phong Linh Hạc thấy thế vội thu lại thần thông, những cọng lông chim bay về người của nó.

Trong quá trình này bé gà đột nhiên xuất hiện, một chiêu Minh Hỏa Quỷ Trảo đánh trúng phần cánh không có lông chim bảo vệ, vỗ gãy xương cánh của Phong Linh Hạc.

Phong Linh Hạc kêu thảm, nửa bên cánh đẫm máu, muốn bay cũng khó khăn.

Bên này, Phương Chiêu bị Thiên Hỏa Thúc Hồn khống chế, bị lửa và sét hành hạ. Gã đang ướt quần thì bị Lý Thiên Mệnh ném vào nhóm bạn học cũ của hắn.

Lý Thiên Mệnh rút về Xiềng Xích Lôi Hỏa, ung dung mỉm cười nói:

- Trả Phương Chiêu cho các ngươi, nhớ nhắc hắn đổi quần.

Vèo vèo!

Cả nhóm lật đật dạt ra, không ai đón đỡ Phương Chiêu, làm gã lại té mạnh xuống đất muốn gãy xương.

Ai dám chạm vào người dính nước vàng chứ.

Khóe mắt Phương Chiêu muốn nứt ra, mặt đỏ rần, khó khăn bò dậy, người run run nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Lý Thiên Mệnh, hôm nay ngươi cho ta nhục nhã, ngày sau ta sẽ trả lại gấp mười lần!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi lo đổi quần rồi hãy nói tiếp câu đừng khi dễ thiếu niên nghèo.

Bộ dạng Phương Chiêu buồn cười, đám người vây xem dù không muốn cười nhưng không nhịn được.

Phương Chiêu khó tin nhìn đám người Lư Quan Hùng, Lâm Khôn Hòa:

- Các vị, không định ra tay sao?

Bị chất vấn, mấy người liếc nhau, đại khái có quyết định.

Bọn họ đi cùng Phương Chiêu, gã bị dạy cho bài học, nếu họ không làm gì thì trở về lớp trung cấp sẽ bị người nhạo báng.

Lúc thấy Lý Thiên Mệnh đánh bại Phương Chiêu làm họ hơi chấn động.

Vốn tưởng Lý Thiên Mệnh hoang phế ba năm, đã kéo rộng khoảng cách với họ, bọn họ có thể lấy thân phận và thực lực sư huynh tùy tiện đè bẹp hắn.

Nhưng hiện thực là Phương Chiêu bị đánh tơi bời, thậm chí sợ đến ướt quần, mất hết sĩ diện.

Ánh mắt họ nhìn Lý Thiên Mệnh đã khác, ít ra không dám trêu cợt xem hắn như đồ ngốc mang tiếng xấu nữa.

Nhưng bọn họ không sợ, có chung ý kiến là sẽ hợp tác trấn áp Lý Thiên Mệnh, dạy cho hắn bài học.

Đám người Lư Quan Hùng kiên định tụ tập lại với nhau, mắt nóng bỏng nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Lý Thiên Mệnh, nếu đã trở về học cung thì phải theo quy định của học cung, ngươi dám can đảm cố tình làm bậy, đánh bị thương Phương Chiêu. Không dạy cho ngươi bài học sợ là ngươi không nhớ quy định của học cung chúng ta.

Phương Chiêu yếu nhất trong cả nhóm, ví dụ như Lư Quan Hùng đã là Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng, bọn họ liên hợp lại thì Lý Thiên Mệnh chỉ có nước nhận thua.

Lý Thiên Mệnh câm nín trước sự vô sỉ của nhóm người này:

- Lời như vậy cũng nói ra được, đúng là không ngại mất mặt.

Dù gì từng là bạn học cũ, có cần đuổi tận giết tuyệt vậy không? Không khoe khoang cảm giác ưu việt thì sẽ khó chịu muốn chết sao?

Đám người sấn tới:

- Ngươi còn dám tranh luận?

Lý Thiên Mệnh nhìn sau lưng họ, chợt cười nói:

- Các ngươi dám cùng nhau ăn hiếp người mới vào học cung ngay trong lớp Mộ Uyển, hoàn toàn không thèm để Mộ Uyển thượng sư vào mắt phải không? Các ngươi mới tốt nghiệp khỏi lớp Mộ Uyển đã coi thường Mộ Uyển thượng sư vậy sao?

Lư Quan Hùng cười khẩy nói:

- Đừng nói nhảm!

Gã nghe Lý Thiên Mệnh lôi tên Mộ Uyển thượng sư ra, cho rằng hắn hèn nhát.

Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên sau lưng nhóm Phương Chiêu:

- Ai nói nhảm?

Giọng nói này làm cả đám rùng mình, run rẩy quay người lại.

Khi bọn họ trông thấy nữ nhân nói chuyện thì mặt cả đám trắng bệch.

Lư Quan Hùng cái khó ló cái khôn, vội vàng nói:

- Xin thượng sư làm chủ cho Phương Chiêu! Lý Thiên Mệnh nhục nhã hắn, còn bị thương nặng hắn, chúng ta chỉ muốn bênh vực cho Phương Chiêu . . .

- Ha ha ha! Khỏi nói nữa, mới bò lên lớp trung cấp đã làm làm mưa làm gió trong chỗ của ta, thực lực kém bị người đánh bại còn không biết ngượng tố cáo ngược hả? Hôm nay các ngươi bò trở về đi!

Mộ Uyển thượng sư nói ra câu này làm cả đám tuyệt vọng.

Sau đó Lý Thiên Mệnh thấy Mộ Uyển thượng sư đánh nhừ tử cả đám.

Trừ Lâm Thanh Vũ không tham gia vào, những người khác, bao gồm Phương Chiêu đều bị đánh da tróc thịt bong, rơi lệ nức nở, vừa khóc van xin vừa bò đi.