Thanh Nhi vừa nói vừa ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo:
- Tiểu tặc, chúng ta đi đây. Ta cảm ơn ngươi một lần vì mới rồi đã giúp Linh Nhi, nhưng hãy chấm dứt ngay những ý nghĩ khác. Ngươi và Linh Nhi không cùng một thế giới, đừng mơ tưởng viễn vông, lo về nhà trồng trọt đi.
Lý Thiên Mệnh chỉ vào đầu mình:
- Có phải chỗ này của cô nương bị trục trặc gì không?
Thanh Nhi tức giận nghiến răng, phần thịt trên người đung đưa:
- Tiện dân, ta . . .!
Trong Diễm Đô có mấy ai dám nói chuyện như thế với nàng?
Nhưng hết cách, nàng mà ức hiếp hắn một xíu là Linh Nhi sẽ tức giận, nàng chỉ có thể chịu đựng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Linh Nhi, muội ở chỗ nào trong Diễm Đô? Sau này có dịp ta sẽ đi tìm muội.
- Linh Nhi ở . . .
Thanh Nhi vội bụm miệng Khương Phi Linh:
- Đừng cho hắn biết!
Nàng nói với Lý Thiên Mệnh:
- Đi Diễm Đô làm gì? Xuất thân như ngươi thì lo ở nhà trồng trọt, sinh sản lương thực cống hiến cho Chu Tước quốc mới là việc ngươi nên làm.
- Đi!
Thanh Nhi nói xong thấy nhẹ cả người, nàng kéo Khương Phi Linh chạy mất.
Tốc độ của Thanh Nhi rất nhanh, chớp mắt đã khuất bóng trong rừng, Lý Thiên Mệnh muốn đuổi theo cũng không kịp.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
Hai cô nương kia thật thú vị, tuy có một người không xem trọng hắn nhưng hết sức cảnh giác với hắn, chắc sợ Khương Phi Linh bị hắn lừa về nhà.
Dù sao cô nương tựa tiên nữ kia thuần khiết như giấy trắng, vấy bẩn nàng là điều tội lỗi.
- Sau này nhất định có cơ hội gặp mặt.
Lý Thiên Mệnh không lo sẽ không tìm thấy hai nàng. Với thực lực của Thanh Nhi chắc chắn là nhân vật đình đám trong Diễm Đô, mà Diễm Đô là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Sau khi hai người đi xa Lý Thiên Mệnh mới thả Tiểu Hoàng Kê ra.
Gà con vừa được thả ra đã líu ríu không dừng mỏ:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi giấu ta đi có phải vì muốn làm bẩn cô nương nhà người ta không? Đồ cầm thú! Làm thú bản mệnh của ngươi là sỉ nhục suốt đời đại gia Huỳnh Hỏa này!
- Ngậm mỏ lại, ta là loại người vô sỉ vậy sao?
- Quá đúng, ngươi mà vô sỉ thì không phải con người!
Lý Thiên Mệnh chộp bé gà, định trút cảm giác hụt hẫng sau khi cô nương kia rời đi lên người gà con vô tội:
- Mợ nó, bóp chết ngươi!
- Tổ cha nó! Nguyền rủa ngươi sau này sinh con không có lỗ hậu!
- Ta nguyền rủa ngươi suốt đời làm gà tơ!
- Ta nguyền rủa ‘cây thương’ của ngươi đứt thành bảy, tám khúc!
Một người một gà cãi nhau chí chóe, nhưng bước chân tìm Thanh Linh Thảo vẫn không ngừng lại. Tạm thời mới kiếm được một gốc Thanh Linh Thảo, hắn còn cần nhiều hơn nữa.
. . .
Lại trôi qua ba ngày, Lý Thiên Mệnh đã vào rất sâu bên trong Hỏa Lăng sơn.
Cây cối ven đường cứng rắn, bên dưới có nhiều lùm cây, lá rụng ẩm ướt trải đầy đất, rất khó nhận ra sâu độc, mãnh thú ẩn giấu ở chỗ nào.
Suốt ba ngày trời vẫn không tìm ra Thanh Linh Thảo, nhưng họ tìm được nhiều Linh Túy.
Những Linh Túy này đều là tài nguyên quan trọng trong địa bàn của mãnh thú, hễ nơi nào mọc Linh Túy là sẽ có mãnh thú bàn cứ chỗ đó, sâu độc bò lúc nhúc cùng chờ Linh Túy chín muồi.
Hễ là Linh Túy sinh ra từ hấp thu tia sáng mặt trời, ẩn chứa linh khí lửa đều bị Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê ăn mất. Họ tu luyện trong Hỏa Lăng sơn mau còn hơn lúc ở Ly Hỏa thành.
Lý Thiên Mệnh từng mất nhiều năm mới tu luyện đến Thú Mạch cảnh đệ ngũ trọng, nhưng bây giờ trong vòng hai mươi ngày đã chạm mốc này.
Thú bản mệnh Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ không thể hiện ở chỗ vừa sinh ra đã mạnh tới đâu, nó thể hiện về mặt thiên phú, tạo hóa. Cho đến nay năng lực thiên phú của Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng mới chỉ bày ra chưa đến một phần vạn.
Chạng vạng ngày nọ, Lý Thiên Mệnh leo qua một ngọn núi, đi tới vùng đất phẳng.
- Thanh Linh Thảo!
Nơi này cỏ cây um tùm, nhiều cỏ dại. Nhưng Thanh Linh Thảo là Linh Túy, dù nó lẫn trong cỏ dại vẫn rất bắt mắt.
Bụi Thanh Linh Thảo rậm rạp mười mấy gốc, với Lý Thiên Mệnh thì như bảo bối quý giá, quý còn hơn một túi ngọc báu. Số lượng Thanh Linh Thảo này đủ cho hắn yên bụng mang mẫu thân đi Viêm Hoàng học cung.
Trời xanh không phụ lòng người.
Lý Thiên Mệnh tưởng tượng mình mang mớ Thanh Linh Thảo trở về, chắc mẫu thân sẽ rất vui vẻ, vì mẫu thân cũng không cam lòng cuộc đời mình kết thúc như vậy.
Sau khi khóa chặt mục tiêu, một người một gà chạy nhanh lại.
Lúc sắp đến gần, Lý Thiên Mệnh nhạy bén phát hiện nguy hiểm:
- Có nguy hiểm!
Cỏ dại bên này vừa cao vừa rậm rạp, khó tìm ra mãnh thú dữ tợn nào ẩn giấu bên trong.
Lúc họ đến gần thì bỗng một luồng sáng màu lam bắn ra, rất có thể đó là gai độc, bị bắn trúng sẽ dính phải kịch độc, đáng sợ còn hơn bị đao kiếm chém.
Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê vội lùi lại né tránh một kích trí mạng.
Ngay khi cả hai đứng lại chợt thấy một con bò cạp màu đen nằm cạnh một bụi Thanh Linh Thảo.
Bò cạp rất lớn, to cỡ cái bàn tám người ăn đặt sấp dưới đất, hai cái kiềm như búa sắt bự.
Khiến người hãi hùng là cái đuôi giơ cao, một cái đuôi màu lam phủ vảy cứng lam thật dày, phần chót đuôi quả nhiên có cây kim sắc bén, trên kim tẩm chất lỏng màu lam rõ ràng là kịch độc.
Luồng sáng lam mới tấn công bọn họ chắc là cái đuôi lam này.
Lý Thiên Mệnh híp mắt, hắn cảm nhận được bò cạp độc này không tầm thường:
- Mãnh thú!
Nhìn kỹ thì mắt của bò cạp độc không hung dữ tàn nhẫn mà chỉ lạnh lùng nhìn nhóm Lý Thiên Mệnh, trông như mắt con người.
- Không phải mãnh thú, là thú bản mệnh!
Đôi mắt tỉnh táo nhân tính hóa là tượng trưng của thú bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh đã nhớ ra:
- Đây là thú bản mệnh ngũ giai Lam Vĩ Độc Hạt!
Hắn từng đọc tư liệu về chủng loại thú bản mệnh nên nhận ra thân phận của Lam Vĩ Độc Hạt.
Chủng loại, thuộc tính của thú bản mệnh là ngành học nội dung sâu rộng, là môn học bắt buộc của mỗi Ngự Thú Sư.
Ngay từ nhỏ Lý Thiên Mệnh đã bắt đầu học tập, nhưng mãi đến hôm nay vẫn rất khó nhận rõ tất cả thú bản mệnh, vì xuất hiện quá nhiều chủng loại thú bản mệnh trong lịch sử.
Thú bản mệnh phân chia ra hai chủng loại và thuộc tính.
Chủng loại thú bản mệnh đại khái chia ra mấy loại như: Loài chim bay, loài thú chạy, loài côn trùng, loài cá. Dưới bốn chủng loại thú bản mệnh lại chia tỉ mỉ ra vô số loại khác.
Còn có một số thú bản mệnh loài đặc biệt như loài bò sát (rùa, cá sấu), loài lưỡng cư (ếch, cá cóc ), loài nhuyễn thể (mực vỏ), loài phân khúc (giun, đỉa), loài ruột khoang (sứa, hải quỳ) vân vân.
[Coelenterata: Hay còn gọi là động vật ruột khoang, ngành động vật ruột khoang, động vật xoang tràng. Cách gọi chung các loài sứa, san hô..v..v...]
Đừng nghĩ rằng những chủng loại thú bản mệnh số ít có vẻ yếu ớt, nhưng không phải vậy. Một số thú bản mệnh loài sứa, rùa có thể lên đến bát, cửu giai, sức sát thương vô cùng đáng sợ.
Từng có một loài thú bản mệnh thật ra là con giun, nhưng tên của nó không gọi là giun, nó được đặt tên Địa Ngục Cầu Long, thú bản mệnh cửu giai. Ngự Thú Sư của nó cũng rất đáng sợ, là siêu cường giả nổi tiếng lừng lẫy trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục.
Ngự Thú Sư và Địa Ngục Cầu Long cùng nhau sáng tạo ra một thời đại huy hoàng.