Chương 81: Ta không đồng ý!

Chương 81: Ta không đồng ý!

Tiểu thuyết: Vạn Cổ Đại Đế

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

“Tông chủ, ta biết người còn có nhiều điều nghi ngờ. Nếu ta có thể mở được đại trận Trường Sinh Phong Thần, hơn nữa ta còn có thể kích hoạt tượng thần Thôn Thiên Chí Tôn, đó là bởi vì Thôn Thiên Chí Tôn, ngài ấy coi trọng ta, đem thành tựu cả đời truyền cho ta, người có tin không?”

Lăng Tiêu cười ha ha, nửa đùa nửa thật nói.

“Ta tin!”

Nam Cung Hiên trịnh trọng gật đầu.

Lăng Tiêu sửng sốt đến ngây người. Hắn không nghĩ tới bản thân bịa bừa ra một lý do, thế mà Nam Cung Hiên cũng tin?

“Ngươi có thể tìm được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn thất truyền đã lâu của Trường Sinh Môn, lại còn có thể mở ra đại trận Trường Sinh Phong Thần. Thậm chí ngươi có thể kích hoạt tượng thần Thôn Thiên Chí Tôn, điều mà ngay cả ta cùng các vị Tông chủ đời trước cũng không có cách nào thực hiện được. Nhưng những chuyện này, ngươi lại làm được. Trừ việc ngươi đạt được truyền thừa của Thôn Thiên Chí Tôn ra, ta không nghĩ ra được lý do nào khác đâu.”

Nam Cung Hiên chậm rãi nói, trong ánh mắt chất chứa niềm kích động:

“Hơn nữa, hoàn cảnh của ngươi ta cũng biết. Tuy rằng ngươi là con trai Trấn Yêu Vương, nhưng mà lại không thể kế thừa thiên phú võ đạo của ngài ấy. Tư chất lại cực kém, trước mười lăm tuổi, ngay cả cảnh giới Khai Mạch Cảnh ngươi cũng không đạt đến. Thế nhưng sau khi ngươi bị thương rồi tỉnh lại thì thiên phú tuyệt thế bắt đầu được thể hiện ra!

Quan trọng là, tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn cũng có tên là Lăng Tiêu. Hơn nữa, theo sự phán đoán của ta, Lăng gia Trấn Yêu Vương các ngươi chính là hậu duệ của Thôn Thiên Chí Tôn! Dòng máu đang chảy trên người ngươi, chính là huyết mạch của Tổ sư gia. Ngài lựa chọn ngươi làm người thừa kế, cùng là chuyện thường tình.”

Những lời này khiến cho Lăng Tiêu phải kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ quái. Hắn còn đang lo không biết phải giải thích thế nào với những chuyện xảy ra trên người mình. Thật không nghĩ đến, Nam Cung Hiên đã tìm xong lý do cho mình cả rồi.

Nhưng mà huyết mạch Thôn Thiên Chí Tôn là cái quỷ gì?

Một vạn năm trước, Lăng Tiêu cùng với Cầm Sắt có mối tình trong sáng… à… , mặc dù có có tiếp xúc thân mật vài lần, nhưng Lăng Tiêu hắn thề với trời, Cầm Sắt chưa sinh cho mình đứa con nào cả.

Có điều, tuy rằng hắn không có con, nhưng đằng sau hắn đúng là còn có một Lăng gia. Lẽ nào Lăng gia vẫn còn truyền thừa tới bây giờ rồi?

Lúc ấy, Lăng Tiêu bị Chân Long Chí Tôn đánh lén mà chết. Lăng Tiêu biết, với tính cách của Chân Long, hắn ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, trừ sạch tai họa ngầm. Nếu thế thì Trường Sinh môn và Lăng gia, nhất định hắn ta sẽ không bỏ qua.

Nhưng mà khi đó, Chân Long cũng bị thương nặng. Hơn nữa còn có Cầm Sắt ở đó, cho nên Trường Sinh môn và Lăng gia mới bảo tồn được đến bây giờ.

“Lăng Tiêu, nếu ngươi đã nhận được truyền thừa của tổ sư Thôn Thiên Chí Tôn thì chẳng phải sẽ trở thành đệ tử chân truyền của ngài ấy sao. Nếu xét về địa vị cao thấp, có khi ngươi là tổ sư gia của Trường Sinh Môn chúng ta cũng nên. Nhưng mà để phòng ngừa thân phận của ngươi bị lộ, không nên công bố điều này ra bên ngoài. Coi như ngươi là đệ tử của đại sư, Về sau chúng ta xưng hô với nhau là sư huynh đệ, được không?”

Không biết Nam Cung Hiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn nhìn Lăng Tiêu cùng nhiều thêm vài phần thận trọng.

"Ta không đồng ý!"

Lăng Tiêu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Nam Cung Tình đứng một bên nãy giờ đột nhiên lên tiếng phản đối.

“Vì sao con không đồng ý?”

Nam Cung Hiên và Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn nàng. Chuyện này còn cần Nam Cung Tình đồng ý hay sao?

Sắc mặt Nam Cung Tình đỏ lên, thầm mắng chính mình một tiếng. Không biết bản thân thần kinh cái gì mà lại hô to gọi nhỏ, không biết rụt rè.

Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể để như thế được. Nếu Lăng Tiêu là sư đệ của cha, vậy chẳng lẽ mình phải gọi Lăng Tiêu là sư thúc sao?

Điều này tuyệt đối không được.

Nam Cung Tình nghiêm túc nói: “Phụ thân, Lăng Tiêu là con trai của Trấn Yêu Vương, nay bái sư nhập đạo làm đệ tử Trường Sinh Môn. Tuy rằng ngay từ đầu là hắn là đệ tử ngoại môn, nhưng lại được tận tay trưởng lão ngoại môn chỉ dạy. Nếu để đại sư thu hắn làm đồ đệ, như vậy thân phận không đủ a? Bây giờ danh tiếng của Lăng Tiêu đang lên cao, nếu hắn bái đại sư là sư phụ, khó tránh khỏi có kẻ suy nghĩ sâu xa. Hơn nữa vị trí Tông chủ, chỉ có Thánh tử mới đảm nhiệm được. Nếu Lăng Tiêu thành sư đệ của người, vậy hắn không có cách nào đứng ở vị trí Thánh tử nữa! Cho nên, suy nghĩ này của người là không phù hợp!”

Lăng Tiêu gật gật đầu. Có điều những câu mà Nam Cung Tình nói nghe có vẻ có lý, nhưng mà nghe thế nào cũng thấy có chút gượng ép nhỉ. Có điều hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, nên chỉ nói: “Tình nhi nói không sai. Ta cứ làm Thánh tử đi. Như vậy cũng được, so ra thì cũng phù hợp với khí chất khiêm tốn của ta”.

Nam Cung Hiên và Nam Cung Tình nhịn không được khinh thường liếc hắn một cái.

‘Ngươi mà khiêm tốn? Nếu ngươi khiêm tốn, Hợp Hoan tông và Thiên Ma điện sẽ bị ngươi đùa chết như vậy không?

Nhưng mà một tiếng ‘Tình Nhi’ của Lăng Tiêu vẫn khiến cho Nam Cung Tình hơi đỏ mặt lên.

“Được rồi. Nếu đã vậy, Lăng Tiêu vẫn như trước kia, là Thánh tử của Trường Sinh Môn ta!”

Nam Cung Hiên thâm thúy liếc Nam Cung Tình, cho đến khi nàng mặt đỏ tai hồng mới thôi. Sau đó, hắn cười ha ha mấy tiếng rồi cất bước đi.

Hành động này của ông lại khiến cho Lăng Tiêu chẳng hiểu gì cả.

...

Tại một nơi sâu thẳm trong rừng thiêng nước độc, cách Trường Sinh môn mấy vạn lý.

Một ngọn núi cao ngất ẩn trong mây mù, còn bị bao quanh bởi cây cối rậm rạp, còn có các mãnh thú thường xuyên lui tới. Một tiếng hô rung trời vang lên: “Grào…”

Một tòa cung điện san sát, nối tiếp nhau, trông giống như một mãnh thú to lớn nằm trên ngọn núi với sương mây mờ mịt, trên không trung có thật nhiều các loài chim quý hiếm bay múa.

Bên trong ngọn núi, có một nơi đặc biệt chuyên để nuôi dưỡng các mãnh thú. Từ đó phát ra là hàng loạt các tiếng kêu gào, tản ra sát khí cuồng bạo.

Có một tòa cung điện cổ xưa ở ngọn núi này. Bao phủ quanh nó là vô số các điểm sáng rực rỡ. Bên trong mỗi điểm sáng ấy là một thẻ bài bằng ngọc.

Mà giờ phút này, một điểm sáng đột nhiên nổ tung, khiến cho đạo đồng (đệ tử tuổi còn nhỏ bên trong tông môn) đang ngủ gà ngủ gật phải nhảy dựng lên.

Hắn đưa tay vào trong điểm sáng, nắm lấy miếng ngọc bài. Trên ngọc bài đã xuất hiện vài vết rạn, ánh sáng ảm đạm vô cùng. Khi hắn nhìn đến tên viết trên thẻ bài, hắn sợ đến tái xanh mặt, lảo đảo chạy ra khỏi viện.

Đạo đồng thở hổn hển chạy đến đỉnh ngọn núi có tòa cung điện cao nhất kia, rồi quỳ thụp xuống.

“Chưởng giáo, không ổn rồi, không ổn rồi. Mệnh bài* của Trưởng lão Côn Xà …nát rồi!”

*thẻ bài có lưu giữ hơi thở của một người, thể hiện tình trạng sống hay chết của người đó.

Đạo đồng quỳ xuống bên trong điện, kinh sợ nói. Hắn cũng không dám nhìn về người phía trước.

Ở phía trên Vạn Thú điện, sương mù mờ mịt, hào quang bao phủ, ẩn trong đó là một người đang ngồi giống như một pho tượng thần, hơi thở mạnh mẽ, thâm trầm chấn động trời đất.

Nghe đạo đồng nói xong, sương mù bắt đầu tản ra. Một ánh mắt lạnh như băng bắn ra, rơi thẳng vào người đạo đồng, làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh khắp người. Đạo đồng cảm giác mình không thể thở nổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Viu!

Người có đôi mắt lạnh kia vẫy tay một cái, mệnh bài đã nằm gọn trong tay của hắn.

“Linh hồn tan biến ở hướng đông. Hướng đông… Là Đại Hoang Cổ quốc hay là Nhật Nguyệt Tinh Thần tông? Người có thể giết Côn Xà, cũng chỉ có bọn họ mới làm được… Nhưng mà dám giết người của Vạn Thú Môn ta, cho dù là ai, đều phải chết!”

Giọng nói lạnh lùng, băng giá truyền đến, ầm vang cả điện.

“Truyền lệnh, Tả hộ pháp đi đến Nhật Nguyệt Tinh Thần Tông. Hữu hộ pháp đi đến Đại Hoang Cổ quốc. Phải tìm bằng được kẻ giết Côn Xà cho ta, tru diệt gia tộc!”

Khi giọng nói uy nghiêm ấy vừa ngừng là một luồng sức mạnh lớn quét thẳng đạo đồng ra ngoài. Cùng lúc ấy, hai cánh cửa điện cũng đóng sầm lại luôn.

“Tuân lệnh!”

Đạo đồng cung kính vái một cái về phía Vạn Thú điện. Hắn vẫn còn hoảng sợ lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng chạy đi.