Chương 20: Cướp đồ ăn trước miệng hổ!

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 20: Cướp đồ ăn trước miệng hổ!

Lăng Tiêu hơi nhíu lông mày lại.

Cóc Thiên Niên Chu là một loại yêu thú rất kỳ lạ, tu luyện thì chậm chạp. Giống như con Thiên Niên Chu này. Sống đến gần ngàn năm nhưng vẫn chỉ là yêu thú cấp ba.

Nhưng loài cóc này lại là linh thú biết tìm kiếm bảo vật. Có thể điều tra ra địa hình sông núi trời đất, mỏ linh thạch, lăng mộ cổ, ngoài ra tốc độc cũng rất nhanh. Quả thật rất thần kỳ! Con cóc Thiên Niên Chu này là yêu thú cấp ba sơ kỳ, cho dù là cường giả Tông Sư cảnh cũng rất khó bắt được.

Đóa hoa Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa này đang là vật của con Thiên Niên Chu này. Nó phun ra nuốt vào Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa là để tu luyện nguyên lực tinh khiết nhất. Nếu đánh rắn động cỏ, khiến Thiên Niên Chu chạy mất thì muốn bắt nó rất khó khăn.

"Muốn bắt được con cóc đỏ này cần tốn chút công sức."

Lăng Tiêu như nghĩ ra cái gì đó, lui ra khỏi sơn cốc một cách chậm rãi.

"Cỏ Định Hồn, quả Khô Mộc, hoa Mê Linh..."

Lăng Tiêu đi xung quanh sơn cốc, tìm được vài loại linh dược mà hắn cần một cách rất dễ dàng.

Mấy cây linh dược này đều là thứ mà Thiên Niên Chu thích nhất, cũng là linh dược nửa đời của nó. Chỉ cần là nơi nó sống thì nhất định sẽ có mấy cây này.

Lăng Tiêu đã tìm được một cái ao đầm cách sơn cốc không xa. Sau nửa ngày đào bới và làm một cái bẫy thì hắn lấp lại để ao đầm này trở về như ban đầu.

Cuối cùng, mấy linh dược còn lại được Lăng Tiêu lấy thủ phát đặc biệt để tạo thuốc dạng nhão nhão như bùn, đắp đất và nướng để biến thành mấy cây hương màu vàng sậm.

"Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ con cóc đỏ kia chui vào mà thôi."

Lăng Tiêu thở ra một hơi, ánh mắt đầy mong đợi.

Mấy cây hương màu vàng sậm tên là Kim Long Tiên, được Lăng Tiêu dùng thủ pháp đặc biệt luyện chế. Nó có sức hấp dẫn chí mạng với Thiên Niên Chu.

Nếu như mọi chuyện thuận lợi, đợi khi con cóc kia bước vào trong ao đầm thì Lăng Tiêu có thể bắt sống nó.

Khoảng cách từ ao đến sơn cốc khoảng năm dặm, Lăng Tiêu lấy mấy cây Kim Long Tiên cắm dọc đường, sau đó đốt tất cả lên.

Kim Long Tiên tỏa ra một loại mùi thơm thoang thoảng, khiến người ngửi cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Lăng Tiêu núp ở bên cạnh ao đầm, nhìn cây Kim Long Tiên chằm chằm không chớp mắt.

Lúc này đây, hắn không phải chỉ cần đạt được Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa mà còn phải bắt được cóc Thiên Niên Chu này!

Quả nhiên nửa nén hương sau thì có tiếng động.

Ở xa xa, Thiên Niên Chu xuất hiện. Nó như là một tia chớp màu đỏ, nháy mắt đã nuốt cây Kim Long Tiên vào bụng, con ngươi màu đỏ như có nhân tính, đang toát ra vẻ say mê.

Cuối cùng, nó tập trung vào vùng đầm lầy đầy cây Kim Long Tiên.

Kim Long Tiên tản ra mùi thơm ngát kỳ lạ, dưới ánh mặt trời lấp lánh thì phát sáng, hấp dẫn con cóc.

"Đến rồi."

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, đến nháy mắt cũng không dám.

Tạch!

Một tàn ảnh thoáng qua, trong nháy mắt cóc đỏ nhảy vọt vào trong đầm lầy, sau đó lưỡi dài cuốn một cái muốn nuốt hết mấy cây Kim Long Tiên.

Nhưng ngay lúc đó thì xảy ra chấn động.

ẦM!

Kim Long Tiên đột nhiên phát nổ, nước bùn đen bắn tung tóe, cả người con cóc đỏ đều bị dội vào.

Nó giật mình một cái, định chạy trốn. Nhưng đã muộn!

Bên trong lớp bùn lầy có rất nhiều sợi tơ quấn chặt nó mấy vòng. Hơn nữa, nó càng giãy dụa thì bị quấn càng chặt.

OÀ..ÀNH!

Hình như Thiên Niên Chu nổi giận, miệng đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu vàng. Bùn nhão xung quanh rơi xuống tới tấp, những đường sợi tơ trên người nó cũng có dấu hiệu bị hòa tan.

"Không hổ là cóc Thiên Niên Chu, căn nguyên của bản thân là chân hỏa, quả thật rất khủng bố."

Lăng Tiêu khen ngợi trong lòng. Nhưng hắn không chút hoang mang, trong ao đầm lại bay ra một tấm lưới màu đen, tiếp tục phủ lên cóc đỏ.

Ầm!

Thiên Niên Chu thật sự nổi giận, phun một đóa hoa màu vàng ra khỏi miệng, đốt cháy đám lưới xung quanh. Cho dù lưới này Lăng Tiêu dùng một loại cây linh dược phòng cháy chắc chắn. Nhưng dưới sự thiêu đốt của Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa thì mắt thường cũng có thể quan sát được là đã bắt đầu hư hỏng.

"Để ta xem ngươi còn trốn kiểu gì!

Lăng Tiêu cười to, chỉ còn một bước cuối cùng là cả Thiên Niên Chu và Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa sẽ là vật trong túi của hắn.

Vèo!

Lại có mấy tấm lưới từ trong bùn nhão vọt ra, nó giống như túi sủi cảo, bọc cóc đỏ thật chặt.

Lăng Tiêu đứng trên cao, đầu ngón tay chỉ xuống bắn ra một điểm sáng, giống như vô vàn phù văn, nháy mắt kéo Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa về!

Chiêu thức ấy của Lăng Tiêu chính là bí quyết thu bảo vật ở trong trong bí thuật Thôn Thiên. Cướp đoạt Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa từ trong miệng của Thiên Niên Chu, lập tức thành công!

"Oác..."

Thiên Niên Chu thấy Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa rơi vào tay Lăng Tiêu, hai mắt đầy lửa giận, miệng há to nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.

Nhưng mà nó càng giãy dụa thì bị trói càng chặt. Giờ đã không còn Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa, chỉ dựa vào hỏa diễm trong miệng nó thì không có biện pháp phá vỡ cái lưới này.

"Ngoan ngoãn thuần phục ta thì da thịt sẽ đỡ đau đớn."

Lăng Tiêu thản nhiên nói, ánh mắt hiện sự lạnh lùng.

Con cóc đỏ kia như là hiểu lời Lăng Tiêu nói, ánh mắt càng đầy hận thù, miệng oác oác không ngừng.

"Ồ! Là linh hỏa thiên địa! Lần này bổn thiếu gia phát tài rồi."

Nhưng vào lúc này một giọng nói chói tai bỗng vang lên.

Từ đằng xa trong rừng, mấy bóng người đi tới. Đi đầu chính là thiếu niên kiêu căng, nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi tuấn tú. Hiện giờ hắn đang nhìn chằm chằm Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa trong tay của Lăng Tiêu, hai mắt sáng lên.

"Nhóc con! Mau ngoan ngoãn đưa linh hỏa thiên địa trong tay ngươi dâng tặng cho ta. Sau đó quỳ gối tự chặt một tay, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"

Ánh mắt của thiếu niên kia nhìn kỹ Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa một lúc rồi mới lưu luyến chuyển mắt sang nhìn Lăng Tiêu.

"Ngươi là ai? Muốn cướp đồ của ta?"

Lăng Tiêu giận quá hóa cười. Mình phí hết tâm tư mới thu được Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa, đảo mắt một cái thì lại có người đui mù muốn động vào.

"Nhóc con! Thiếu gia chúng ta chính là Mã Tuấn, con trai của Thất trưởng lão Hợp Hoan Tông. Biết điều thì mau giao lên! Nếu để cho thiếu gia chúng ta mất hứng ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"

Mấy người thanh niên bên cạnh cũng nổi giận đùng đùng nhìn Lăng Tiêu.

Bọn hắn nhìn ra tu vị của Lăng Tiêu chỉ là Khai Mạch cảnh, mà bọn họ đều là Chân Khí cảnh. Tất cả đều là đệ tử nội môn của Hợp Hoan Tông. Mã Tuấn đạt đến Chân Khí cảnh tầng chín, là thiên tài của Hợp Hoan Tông. Lần này đi tìm cơ duyên để bước vào Hóa Linh cảnh.

Nếu Mã Tuấn luyện hóa được đóa hoa Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa này, nói không chừng có thể bước vào Hóa Linh cảnh, thăng cấp trở thành đệ tử chân truyền.

Nghĩ đến đây, vẻ tham lam trên mặt Mã Tuấn càng dày đặc.

"Đệ tử Hợp Hoan Tông?"

Lăng Tiêu hơi bất ngờ! Hợp Hoan Tông, Thiên Ma Điện và Trường Sinh Môn chính là ba đại tông môn trong vòng ngàn dặm quanh đây. Quan hệ của Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện không tệ, ngày bình thường đều chèn ép Trường Sinh Môn, giết không ít đệ tử Trường Sinh Môn.

Đệ tử hai tông gặp nhau thì thường sẽ rút kiếm ra khiêu chiến. Những năm gần đây càng có dấu hiệu quyết đấu không ngừng.

Chỉ là trong ba tông môn thì Trường Sinh Môn thực lực yếu nhất, có rất nhiều đệ tử đều chết ở trong tay Hợp Hoan Tông.

Lăng Tiêu bất ngờ thì ở trong mắt đệ tử Hợp Hoan Tông tưởng rằng Lăng Tiêu sợ sệt, kiêu căng trong ánh mắt càng đậm.

"Nhóc con! Sợ rồi sao? Nghe hơi thở của ngươi chắc chắn không phải người của Thiên Ma Điện. Chẳng lẽ là Trường Sinh Môn? Khà khà! Thiếu gia! Bắt tiểu tử này trở về làm thuốc nô giống những kẻ Trường Sinh Môn trước đây. Mấy vị trưởng lão khẳng định rất thích!"

Mấy người đệ tử kia cũng không nghi ngờ lời nói của người đó.