Chương 17: Nam Cung Tình

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 17: Nam Cung Tình

Nàng ta thật là dữ dằn!

Lăng Tiêu nghĩ thầm trong lòng rồi cười khổ. Nhưng hắn cũng không dám sơ suất, dưới chân thi triển Trường Sinh Bộ Pháp di chuyển sang bên cạnh cách xa mấy trượng.

OÀ..ÀNH!

Ở vị trí vừa nãy mà Lăng Tiêu đứng là một khối đá to lớn có một vùng Huân Y Thảo, giờ bị kiếm quang bổ xuống nát vụn, mạnh mẽ vô cùng.

Tu vi Hóa Linh cảnh tầng chín? Cô gái này có thiên phú thật sự rất cao!

Lăng Tiêu khen thầm một tiếng, dáng vẻ người con gái trước mắt tầm mười bảy mười tám tuổi nhưng chỉ cần nửa bước nữa là đã đạt đến Long Hổ cảnh.

Nên nhớ trưởng lão của Trường Sinh Môn cũng chỉ có tu vi là Long Hổ cảnh.

"Cô nương! Ta cũng không biết trong hồ Tử Nguyệt có người. Ta cũng không thấy gì đâu, cô nương cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"

Lăng Tiêu cười khổ tự biết đuối lý, nhưng vẫn vội vàng giải thích.

"Hồ Tử Nguyệt được che khuất như thế, sao ngươi lại tìm được đến đây? Ngươi nhìn thứ không được nhìn, mạng ngươi có thể bỏ qua nhưng đôi mắt kia phải để lại cho ta!"

Nói xong thì khuôn mặt hằm hằm sát khí.

VÙ!

Trong tay cô gái quần đỏ xuất hiện một thanh kiếm dài màu xanh lam, tỏa ra vầng sáng hư ảo. Một đường sáng đâm thẳng đến đôi mắt Lăng Tiêu.

Kiếm quang sáng chói, như rơi từ ngân hà nơi Cửu Thiên, một ngôi sao bay về phía Lăng Tiêu.

Ban đầu Lăng Tiêu giận dữ trong lòng, nghĩ thầm cô gái này thật sự rất ngang ngược không chịu bỏ qua. Nhưng sau khi nhìn một kiếm này thì ánh mắt bất chợt sáng lên, hô to:

"Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm? Ngươi là người Trường Sinh Môn?"

Cô gái quần đỏ mắt cũng sáng lên, kiếm dài trong tay cũng dừng lại một chút, nhìn Lăng Tiêu lạnh lùng: "Ngươi nhận ra Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm? Ngươi cũng là người Trường Sinh Môn?"

"Không sai! Ta là đệ tử của Trường Sinh Môn."

Mắt Lăng Tiêu càng sáng, vội vàng nói.

Cô gái quần đỏ đang sắp tức đến nổ tung, tu vi Hóa Linh tầng chín không phải là cảnh giới mà bây giờ Lăng Tiêu có thể ngăn cản. Cho nên nếu tránh được phiền toái thì hắn cũng đồng ý không động thủ.

"Đệ tử Trường Sinh Môn? Ngươi theo dõi ta đến tận đây để làm gì? Ta càng không thể tha cho ngươi."

Không ngờ rằng cô gái kia càng tức giận hơn, rút kiếm đuổi theo Lăng Tiêu, chỉ là sát ý đã giảm bớt đi rất nhiều.

"Con mẹ nó...."

Lăng Tiêu cảm thấy như có hàng vạn con ngựa cỏ bùn* đang lao qua đầu hắn. Không nghĩ rằng sau khi báo ra tông môn thì cô nàng này càng đuổi theo không buông, cho rằng Lăng Tiêu cố tình.

---

*Ngựa cỏ bùn: người giống con cừu nhưng cổ dài…

---

Chân Lăng Tiêu khẽ di chuyển, cả người nhanh chóng lùi về đằng sau.

"Chạy đi đâu?"

Cô gái kia đuổi theo càng hăng.

Đệ tử Trường Sinh Môn? Nhưng luyện được Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm? Tuổi còn trẻ mà đã là Hóa Linh cảnh tầng chín. Xem ra đây chính là con gái của Nam Cung Hiên, đại sư tỷ của Trường Sinh Môn - Nam Cung Tình!

Lăng Tiêu một đường chạy như bay, trong đầu cũng thầm đoán ra tám chín phần thân phận của người kia.

Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm chính là võ học Địa cấp hạ phẩm, hơn nữa trình độ của Nam Cung Tình vô cùng tốt. Nếu là kiếp trước thì chắc chắn Lăng Tiêu không quan tâm. Nhưng hôm nay hắn chỉ có tu vị Khai Mạch cảnh, tất nhiên không phải là đối thủ của Nam Cung Tình rồi.

Đánh thì đánh không lại, vậy thì cũng chỉ có nước chạy.

Mặc dù Trường Sinh Bộ Pháp chỉ là võ học Hoàng cấp hạ phẩm nhưng Trường Sinh Bộ Pháp, Trường Sinh Kiếm Pháp và Trường Sinh Quyền Pháp lại là võ học trụ cột của Trường Sinh Môn. Nếu có thể tìm ra Trường Sinh Ý Cảnh thì có thể phát huy ra uy lực cực mạnh.

Đối với ba loại võ học này Lăng Tiêu nhớ kỹ trong lòng, càng dễ dàng tìm ra Trường Sinh Ý Cảnh. Hắn thi triển Trường Sinh Bộ Pháp đến cực hạn, một bước là vài chục trượng, tiêu sái phiêu dật. Những bước đi nhẹ tựa mây bay không thể nào đoán trước, kéo xa khoảng cách với Nam Cung Tình.

Ban đầu Nam Cung Tình vẫn mang theo vẻ mặt nổi giận đuổi theo, nhưng càng đuổi càng kinh ngạc. Nàng thấy được Lăng Tiêu đã lĩnh ngộ ra Trường Sinh Ý Cảnh. Trường Sinh Bộ Pháp đã đạt đến mức cao nhất. Ngay cả nàng thi triển ra võ học Huyền cấp tuyệt phẩm Lưu Vân Tiến Bộ cũng không đuổi kịp.

Rốt cuộc đây là ai? Từ khi nào Trường Sinh Môn xuất hiện một thiên tài như vậy?

"Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Nam Cung Tình nghiến răng nghiến lợi hô to, trong lòng càng hiếu kỳ, muốn biết rõ ràng lai lịch của Lăng Tiêu.

Nhưng nàng càng hô thì chân Lăng Tiêu chạy càng nhanh, khoảng cách giữa hai người kéo dài thêm, cuối cùng chỉ còn một cái bóng, hắn chạy thoát khỏi sơn cốc.

"Khốn khiếp! Ta nhất định sẽ bắt được ngươi! Chỉ cần ngươi vẫn còn ở Trường Sinh Môn thì ngươi không thoát khỏi bàn tay của bổn cô nương đâu!"

Nam Cung Tình dậm chân, trên mặt lộ ra vẻ oán hận, lúc này mới không cam lòng ngừng lại.

Lăng Tiêu trốn ra khỏi sơn cốc, chạy thêm hơn bốn mươi dặm vào bên trong dãy núi Yêu Thú mới dừng lại thở ra một hơi.

"Thật là một cô nàng hung dữ. Nhưng mà vóc dáng của cô nàng này thật là đẹp! Vẫn nên nhanh chóng tăng cao tu vi thôi, nếu không sau này bị Nam Cung Tình đánh cho một trận, người tổ sư gia là ta đây làm gì còn mặt mũi."

Lăng Tiêu chậc chậc miệng, lắc đầu cười khổ.

Giờ phút này, Lăng Tiêu đã đi sâu vào dãy núi Yêu Thú hơn trăm dặm, cho dù mới chỉ là rìa ngoài nhưng cũng đã rất im ắng. Nhưng Lăng Tiêu vẫn thong dong đi xung quanh trong rừng rậm, cảm nhận thấy có một sự nguy hiểm ẩn hiện ở đây.

Đến khu vực này, yêu thú cấp hai cũng rất dễ gặp, có lẽ có một ít yêu thú cấp ba ngang với Hóa Linh cảnh sẽ lảng vảng đi qua.

Nếu là yêu thú cấp ba sơ kỳ thì Lăng Tiêu còn miễn cưỡng đối phó. Nhưng nếu là yêu thú cấp ba trung kỳ, hậu kỳ thậm chí đỉnh phong xuất hiện thì Lăng Tiêu cũng chỉ có thể chạy.

"Cũng may là dựa vào bản đồ Nam Cung Hiên đưa cho thì thấy khu vực có Hỗn Nguyên Kim Liên Hỏa cách nơi này không xa, chỉ có hơn mười dặm đường."

Lăng Tiêu lấy bản đồ ra, nhìn địa hình xung quanh, tiếp tục bước về phía trước.

Gào!!

Một tiếng gào thét trầm nặng vang lên ở trong rừng, lỗ tai Lăng Tiêu khẽ động, đã nghe được tiếng đánh nhau lúc có lúc không.

"Đây là hơi thở của rắn Huyền Mẫu Xích? Hơn nữa dựa vào hơi thở thì có thêm hai hơi thở khác? Xem ra là rắn con!"

Mũi Lăng Tiêu ngửi một cái, mắt lập tức sáng lên.

Rắn Huyền Mẫu Xích cũng không phải yêu thú bình thường, có thể coi là dị chủng Thượng Cổ. Rắn Huyền Mẫu Xích trưởng thành có thể so với cường giả Vương Hầu cảnh, cực kỳ đáng sợ.

Mấu chốt nhất là trong cơ thể rắn Huyền Mẫu Xích có túi mật, chính là linh vật cao nhất. Chỉ cần phối hợp với một chút linh dược có thể luyện chế ra Huyền Mẫu đan.

Huyền Mẫu đan là linh đan cực phẩm, có chứa một tia chí khí Huyền Mẫu, tác dụng mở rộng đan điền ra gấp mười lần, cực kỳ quý báu.

Vạn năm trước, mỗi một lần Huyền Mẫu đan xuất hiện cũng sẽ có một cái giá trên trời, bị các gia tộc cùng các thánh địa tranh đoạt, dùng để bồi dưỡng các đệ tử thiên tài.

Chính bởi vì độ trân quý của Huyền Mẫu đan, cho nên vạn năm trước rắn Huyền Mẫu Xích gần như tuyệt chủng! Thật không ngờ hôm nay Lăng Tiêu lại gặp.

Đây là cơ duyên to lớn, nhất định phải đạt được!

"Đợi thời điểm ta đột phá Chân Khí cảnh, ăn Huyền Mẫu đan, nhất định có thể mở ra đan điền khí hải hoàn mỹ nhất!"

Ánh mắt Lăng Tiêu sáng quắc, tung người lao đến địa phương truyền ra tiếng đánh nhau.

----

Mọi người hãy bình luận hoặc đề cử cho truyện để nhóm có thể có động lực hơn nhén!

Cảm ơn mọi người.

---