Chương 3763: Thiên lôi đánh xuống

Tô Bội Thanh có chút động dung, nói:

- Năm năm trước minh chủ Lý Vân Tiêu của Thiên Vũ minh quyết chiến với Ma Chủ Lục Sí tại nam vực. Sau đó Lục Sí hóa thành sáu đạo linh nguyên rơi xuống đất, diễn biến ra sáu đại siêu cấp môn phái hiện tại, họ đều chiếm được linh nguyên lực tẩm bổ vì thế cường giả xuất hiện lớp lớp. Mà Lý Vân Tiêu mất tích sau cuộc chiến đó, năm năm nay Thiên Vũ minh đã dán bức họa tìm kiếm hắn khắp thiên hạ, thậm chí còn dán ở tứ hải, nhưng hoàn toàn không có tin tức.

Nha hoàn đột nhiên hạ giọng nói:

- Ta nghe rất nhiều người đàm luận việc này, đều nói Lý Vân Tiêu đã chết.

Sắc mặt Tô Bội Thanh khẽ biến, giận trừng mắt nhìn nàng, nói:

- Lời này tuyệt đối không được nói lung tung, người Thiên Vũ minh tôn kính Lý Vân Tiêu như thần minh, nếu bị bọn hắn nghe thấy, cả Tô gia sẽ bị ngươi liên lụy xong đời!

Nha hoàn sợ hãi vươn đầu lưỡi, hì hì cười nói:

- Yên tâm đi, lời này ta chỉ nói với tiểu thư.

Sắc mặt Tô Bội Thanh trầm xuống, nói:

- Cũng không cho nói với ta. Trong lòng ta Lý Vân Tiêu là thần minh, nếu ngươi còn nói vậy với ta, mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi, đánh chết mới thôi!

Nha hoàn nhìn thấy nàng không giống nói đùa, vội vàng đưa tay che miệng không dám nói tiếp.

Tô Bội Thanh liếc mắt nhìn tiểu ngốc, vẫn bộ dạng hớn hở ngây ngốc như trước, nàng thở dài nói:

- Nếu ngươi thật sự là minh chủ thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc ngươi không phải.

Nàng u oán thở dài, ba người âm thầm đi vào hậu viện Tô gia, hướng về tiểu viện của Tô Bội Thanh đi tới.

Kết quả vừa đi vào tiểu viện của mình, đã bị người Lôi gia bắt giữ.

- A, các ngươi là…

Tô Bội Thanh luống cuống, lập tức nhận ra nam tử diện mạo đáng khinh trước mắt chính là thiếu chủ Lôi gia Lôi Mãng.

Dáng vóc của Lôi Mãng béo mập, mặt như đầu heo tràn ngập vẻ hạ lưu, hắn nhìn Tô Bội Thanh, đôi mắt ti hí lóe sáng cười ha ha nói:

- Nương tử, ta tới đón ngươi về nhà đây.

- Cái gì nương tứ? Đồ không biết xấu hổ, mau thả ta ra!

Tô Bội Thanh khẩn trương liều mạng giãy dụa nhưng hai người bắt nàng là cường giả võ hoàng đỉnh, bị hai người áp chế nàng căn bản không thể giãy thoát.

Nha hoàn cùng tiểu ngốc cũng bị người bắt lấy.

- Ha ha ha, kêu la cái gì? Nào có đạo lý nương tử chửi mắng trượng phu của mình!

Lôi Mãng cười dâm đãng, nói:

- Ta đã biết, nhất định là vì cảm tình giữa chúng ta còn chưa đủ sâu, hiện tại lập tức nhập động phòng, tăng tiến thêm cảm tình vậy.

- Ha ha ha!

Người xung quanh cười như điên, thần sắc dâm ô nhìn Tô Bội Thanh, còn có người nhìn chằm chằm nha hoàn có vài phần tư sắc đang giãy dụa.

Vẻ mặt Tô Bội Thanh xám như tro tàn, nàng thông minh lanh lợi, nhìn thấy đám người này tùy tiện xuất hiện trong tiểu viện của mình, trong khi Tô gia bị nhiều người vây quanh ngoài cửa như thế. Hơn nữa giờ phút này Lôi Mãng còn nói chuyện lớn tiếng nhưng trong gia tộc không có chút động tĩnh, hiển nhiên trong nhà đã xảy ra chuyện!

Nàng lo lắng cả giận hô:

- Đám lưu manh các ngươi, rốt cục đã làm gì Tô gia?

Lôi Mãng cười to nói:

- Nguyên lai còn là bảo bối ngoan ngoãn hiếu thuận đâu, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cha ta đi tìm trưởng bối nhà ngươi nói chuyện, hai nhà đều đã thương lượng xong, hôm nay ta sẽ mang ngươi đi. Bất quá vì tăng tiến một chút cảm tình, vẫn nên động phòng trước rồi hãy cùng ta rời đi.

Hắn nanh cười một tiếng, phất tay nói:

- Đưa vào trong phòng đi!

Hai gã võ giả đang chế trụ Tô Bội Thanh nhất thời hiểu ý, vội vàng kéo nàng lôi vào trong phòng.

Sắc mặt Tô Bội Thanh tái nhợt không còn chút huyết sắc, thân hình nhỏ gầy sợ hãi lạnh run, nước mắt tuôn tràn.

Nàng biết mình vô lực đấu tranh, thậm chí gia tộc của nàng cũng không biện pháp, đây là vận mệnh của nàng. Tuy rằng nàng còn liều chết giãy dụa, nhưng lực lượng của hai võ hoàng đỉnh làm sao nàng có thể đối kháng.

- A! Buông ra tiểu thư!

Tiểu ngốc giãy thoát khỏi hai gã võ giả, đột nhiên vọt tới. Hắn bay lên không bổ nhào về phía trước, đẩy ngã một gã võ hoàng đỉnh té xuống đất.

Tiểu ngốc lại nhanh nhẹn bật dậy đánh về hướng gã võ hoàng đỉnh còn lại.

- Là thằng ngốc này!

Sắc mặt Lôi Mãng trầm xuống, mắng:

- Lão tử đã sớm xem tên ngốc này không vừa mắt, mỗi ngày đi theo sau lão bà của ta. Mẹ nó, nhất là bộ dạng ngu ngốc kia còn tuấn tú hơn cả ta!

Vẻ mặt hắn càng thêm khó xem, âm độc nhìn chằm chằm Tô Bội Thanh, lạnh giọng nói:

- Ngươi không thông dâm với tên ngốc này đi?

Tô Bội Thanh chảy nước mắt, vừa tức vừa thẹn thùng.

Cũng không biết khí lực từ đâu tới, tiểu ngốc mạnh mẽ dùng đầu va chạm đánh bay gã võ hoàng đỉnh khác, sau đó nâng đỡ Tô Bội Thanh, trong miệng không ngừng nói:

- Tiểu thư chạy mau! Như vậy bọn hắn sẽ không đánh được ngươi!

Tô Bội Thanh bật dậy bỏ chạy ra ngoài.

Hai gã võ hoàng đỉnh thẹn quá hóa giận gào thét lao tới, muốn trực tiếp hạ sát thủ đánh cho tiểu ngốc tan thành bốn năm mảnh.

Oanh!

Sau lưng tiểu ngốc trúng hai chưởng, nhưng lại không sứt mẻ chút nào, chỉ lảo đảo tiến tới thuận thế bổ nhào về phía trước, đem Tô Bội Thanh đẩy ngã.

Hai người nhất thời nằm úp sấp với nhau, hơn nữa tiểu ngốc còn nằm đè lên người Tô Bội Thanh.

- A a!

Lôi Mãng nổi giận ôm đầu, đôi mắt đỏ bừng hét lớn:

- Đánh! Đánh chết thằng ngốc này! Đánh chết hắn cho ta!

Tô Bội Thanh cũng nằm ngây người không nhúc nhích, cảm giác vô cùng kỳ quái.

Tiểu ngốc nhìn thấy mọi người xông lại đánh hắn, lập tức ôm chặt Tô Bội Thanh bảo hộ dưới người, hét lớn:

- Không được đánh tiểu thư! Muốn đánh thì đánh ta! Không được đánh tiểu thư!

Tô Bội Thanh không thể nhúc nhích, nhưng lại cảm giác có chút cảm động, thậm chí còn có cảm giác an toàn.

Vô số quyền cước đánh lên sau lưng tiểu ngốc, hắn vẫn ôm chặt Tô Bội Thanh, không ngừng hô:

- Muốn đánh đánh ta, đừng đánh tiểu thư!

Lôi Mãng nhìn thấy hai người ôm chặt nhau, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình biến thành xanh mượt, hét lớn:

- Ta phải giết ngươi!

Hắn gào thét vọt tới, mọi người lập tức tránh đường.

Tay trái Lôi Mãng kháp quyết, chỉ thấy trong lòng bàn tay phải hiện ra một đoàn thanh sắc lôi quang, vỗ thẳng vào sau lưng tiểu ngốc:

- Xế Lôi chưởng!

Tô Bội Thanh kinh hoảng vội vàng muốn đẩy ra tiểu ngốc, hô:

- Chạy mau! Một chưởng này đánh xuống ngươi sẽ chết!

Nhưng tiểu ngốc vẫn ôm chặt nàng, hoàn toàn không nhúc nhích.

Oanh!

Một chưởng đánh lên sau lưng tiểu ngốc, đột nhiên ngay vị trí một chưởng đánh xuống hiện ra từng đạo lôi văn, tán phát khắp thân thể tiểu ngốc.

Trong khoảnh khắc, toàn thân tiểu ngốc như có điện, nhưng Tô Bội Thanh lại không việc gì.

Lôi Mãng trợn tròn mắt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua lôi quang cùng quang mang lạ lùng như thế.

Hơn nữa…

Đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, vẫn cho rằng mình nhìn lầm, sau lưng tiểu ngốc lại hiện lên mấy trăm lôi phù đủ nhan sắc.

Đột nhiên trên bầu trời trong xanh oanh long một tiếng, một đạo lôi quang giáng xuống đánh thẳng lên đỉnh đầu Lôi Mãng, oanh một tiếng đã tạc hắn tan xương nát thịt, thậm chí huyết nhục cũng không còn. ---------------